“Có xe rồi ông lái à? Ông có bằng lái ư?”
Lỗ Hữu Đức trừng mắt: “Cha không có bằng lái thì sao? Cha đến tuổi này rồi, còn lái xe cái gì chứ. Nhưng nhà ta có thể thuê tài xế, để mẹ con cũng được hưởng thụ đãi ngộ của phu nhân nhà giàu một phen.”
Tài xế?! Phu nhân nhà giàu?
Sợi mì trong miệng không còn hương vị, bụng vốn không ngừng kêu đói, cũng không còn kêu la. Chiêm Sắc cảm thấy chỗ này đâu còn là mì sợi nữa, rõ ràng chính là một bát ruồi bọ, ghê tởm đến mức khiến cô cũng muốn nôn ra.
Bọn họ thật sự đang bán con gái à, đề các loại điều kiện không biết xấu hổ?
Kỳ thật, ngày đó cô đáp ứng Quyền Thiếu Hoàng chuyện ‘gả’ kia, một phần là do bị anh bức không còn biện pháp nào khác. Nhưng, phần lớn nguyên nhân chính là bởi vì cô thiếu nợ anh quá nhiều. Chuyện Chương Trung Khải lúc đó đã thiếu không ít, bây giờ trong nhà lại thêm mấy thứ đòi nợ nữa, ăn uống tiêu xài đều là tiền của người ta, nhưng sự tình chính là như vậy, cô không chủ động, không có nghĩa là cô không nợ anh. Chẳng sợ cô biết rõ đây là một cách họ Quyền bức cô, cũng buộc lòng phải lao đầu vào lưới của anh ta.
Cô không thích thiếu tiền, càng không thích thiếu nhân tình.
Mà hiện tại…… Những người này muốn xe không nói, còn muốn có tài xế, thật sự xem mình thành quốc trượng đại nhân đấy à? Hay bọn họ cho rằng trong lòng họ Quyền cô là bảo bối? Nói trắng ra, cô con mẹ nó so với kỹ nữ cũng không hơn bao nhiêu!
Các loại cảm xúc không ngừng sôi trào trong lòng…..
Nhưng bản thân Chiêm Sắc không phải dạng người dễ xúc động. Suy tư mãi, cô mới chậm rãi hé răng.
“Ông đừng có nằm mơ! Tôi sẽ không gả cho anh ta, về sau anh ta cũng sẽ không cung phụng các người.”
Vừa dứt lời, Du Diệc Trân đang thu chén cả kinh dừng lại động tác, đôi mắt to của cô em gái Lỗ Mang cũng sắp trừng lồi ra. Mà Lỗ Hữu Đức sửng sốt vài giây, đột nhiên chỉ vào mũi cô mà lớn tiếng trách cứ.
“Chiêm Tiểu Yêu, đầu mày vừa bị lừa đá à? Đàn ông có điều kiện tốt như vậy mày không muốn, mày còn muốn cái dạng gì? Cái thằng bị lửa đốt cháy đen thui Chương…… Chương gì gì đó hả? Mày…… Mày mẹ nó làm Hoàng Bì Tử* đến u mê rồi?
(*Hoàng bì tử được cho là người thân của ngũ đại tiên nhân, rất ranh ma. Sau khi nhập vào ai thì chủ yếu là dùng thân thể họ đi gạt ăn gạt uống.)
Vừa nghe ông ta nhắc đến Chương Trung Khải, lửa giận trong lòng Chiêm Sắc càng lớn hơn.
Nếu không phải tâm hồn Lỗ Hữu Đức tham tiền, cầm tiền của ông chủ Vương, đâu thể sẽ có nhiều chuyện lộn xộn như vậy?
Ánh mắt lạnh căm liếc nhìn, lửa giận nghẹn cả đêm trong lòng Chiêm Sắc đều chuyển hết lên người ông ta.
“Ông muốn tiền đến điên rồi, vậy sao ông không đem gả con gái ông đi? Lỗ Mang cũng không nhỏ, 20 tuổi đủ tuổi kết hôn rồi, ông gả nó đi đi, để nó tìm một kim chủ có tiền, ông chính là quốc trượng, chẳng sợ ông muốn lâu đài, muốn bom nguyên tử làm pháo chơi, anh ta đều có thể mua tới cho ông, cũng đủ làm ông chơi uy phong…….”
“Mày……. Mày…… Nói em gái mày như vậy?”
Cái mũi đỏ của Lỗ Hữu Đức càng đỏ hơn, nói đến con gái ruột, ông ta vén tay áo lên đi về phía cô.
“Con ranh, mày làm phản…..”
Du Diệc Trân lập tức bị dọa, chạy nhanh chắn trước người Chiêm Sắc, vừa lôi kéo vừa khuyên: “Hữu Đức, Hữu Đức…… Anh đừng đánh con bé, con bé đã lớn rồi….. Tiểu Yêu, con bớt cãi lại, bớt cãi lại. Ngoan, có chuyện chúng ta ngồi xuống từ từ nói…..”
Thở gấp phì phò, thật ra Lỗ Hữu Đức cũng không dám đánh cô.
Dù sao thì hiện tại tiểu yêu tinh này là cây rụng tiền trong tay ông, nếu không có cô, họ Quyền kia chịu đưa tiền ư?
Nghĩ vậy, ông ta liền nghỉ xả hơi. Lạnh lùng hừ một câu.
“Nếu Quyền Tứ gia thật sự muốn Lỗ Mang, lão tử không chút do dự liền gả con bé……. Ăn sung mặc sướng mày không cần…… Mày nói xem mày có phải tiện tính hay không!”
Thấy cô trừng mắt giận dữ như muốn đánh nhau với Lỗ Hữu Đức, Du Diệc Trân lại lôi kéo khóc lên.
“Tiểu Yêu à…… Tiểu Yêu……..”
Mẹ kiếp!
Nước mắt của mẹ đối với Chiêm Sắc mà nói, chính là vũ khí hạt nhân mười phần sát thương.
Cô nghiến răng, một lần nữa ngồi xuống.
Du Diệc Trân vỗ lưng cô, vừa nức nở vừa nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Yêu à, xảy ra chuyện gì sao? Mẹ thấy Quyền gia cũng rất để ý, dù sao thì ngày đó cũng là chị cậu ấy tự mình tới cửa, hôm qua Tiểu Thiết còn đến nhà chúng ta, đưa thẻ ngân hàng, mẹ cảm thấy…….”
“Mẹ!”
Bà ấy nói một đống lời như vậy, tất cả đều là điều kiện bên ngoài.
Tim Chiêm Sắc nhanh chóng rối thành một mớ, quay đầu nhìn thẳng vào mắt bà: “Mẹ, tại sao mẹ không hỏi con gả cho anh ta có vui vẻ không? Còn nữa, anh ta đối xử với con có tốt không?”
Du Diệc Trân nhìn cô, trong lòng thầm nói, nếu cậu ấy đối xử không tốt với con, thì sao lại tiêu tiền cho nhà mẹ đẻ nhiều như vậy. Chẳng qua nhìn sắc mặt con gái không tốt, những lời này bà giấu ở trong lòng không hỏi ra, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tiểu Yêu, chẳng lẽ con còn nhớ tiểu tử họ Chương kia?”
Chiêm Sắc nhắm mắt lại, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, vì cái gì lại muốn nhập nó vào làm một.
Nhưng đến bây giờ, có một số thứ, giải thích đã không còn ý nghĩa.
Kết quả là, nghẹn một hơi trong cổ họng, cô không quá kiên nhẫn.
“Thôi, muộn rồi, con đi ngủ.”
Nói xong, cô không quan tâm ánh mắt bọn họ như thế nào, đứng dậy đi về phòng mình. Không kéo chăn, không bật đèn, cô trực tiếp nằm ngang trên giường lớn mềm như bông.
Tâm tư nặng nề, không biết trôi mấy ngàn dặm.
Hôm sau, Chiêm Sắc đi làm như bình thường.
Mặc kệ cuộc sống lăn lộn thế nào, ngày nên trôi qua thế nào thì vẫn trôi qua thế nấy.
Không nghĩ tới, lúc cô đến Sở Thiếu Giáo, cảm giác hôm nay không khí lại biến hóa.
Lúc trước, tiêu điểm dư luận chính là cô làm sao câu dẫn bạn trai chưa lập gia đình của Ngải sở trưởng, làm kẻ thứ ba và hồ ly tinh như thế nào. Nhưng hôm nay đi vào sở, phát hiện ánh mắt các đồng nghiệp hình như lại có thêm cái gì đó. Cô không rõ tình huống hiện tại như nào, vốn dĩ Sở Thiếu Giáo là thiên hạ của phụ nữ, bát quái ùn ùn không dứt, cô cũng không thèm đi hỏi.
Không ngờ, hành động bình tĩnh của cô, ngược lại thu hút vài đồng sự tới. Lôi kéo gương mặt tươi cười, mục đích của một đám đều rất đơn giản, nói trắng ra, chính là nói bóng nói gió dò hỏi cô, chuyện tiệc tối ngày hôm qua, có thật là Ngải sở trưởng thất thố, cùng ba người đàn ông quan hệ nam nữ tán loạn hay không.
Có chuyện này ư?
Chiêm Sắc hoàn toàn không biết chuyện gì, đột nhiên bị người ta hỏi như vậy lại càng thêm mơ hồ.
Vì thế, cô ngoại trừ mỉm cười nói cái gì cũng không biết, còn có thể làm gì bây giờ? Nhưng cô thật sự nghĩ không ra, mấy bà tám này, sao đột nhiên biết chuyện xảy ra ở tiệc tối. Còn có, Ngải Mộ Nhiên dù gì cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể bại hoại như vậy?
Ngồi trong văn phòng, vừa mở máy tính lên, cô rất nhanh đã biết ngọn nguồn sự việc.
Lúc này, trên mạng đầy rẫy chuyện xảy ra ở tiệc từ thiện buổi tối. Có người nói có một vị khách nữ họ Ngải, sau khi say rượu thất thố vào nhầm phòng khách sạn, cùng ba người đàn ông dâm loạn tập thể, tạo thành ảnh hưởng không tốt tới xã hội…….. Tuy nhiên, chuyện này không có ai có chứng cứ, càng truyền càng đen, càng truyền càng biến dạng, đến tột cùng chuyện gì xảy ra cũng không có ai biết.
Chiêm Sắc xem đến không thể hiểu được, không biết là người nào viết loạn lên như vậy.
Nhưng lúc kéo xuống chút nữa, cô thật sự ngơ luôn.
Trên đó là một bức ảnh, bộ dạng Ngải Mộ Nhiên đầu bù tóc rối chạy dọc hành lang, bức ảnh kia không phải P (photoshop), quần áo trên người Ngải Mộ Nhiên cũng không phải bộ lễ phục dạ hội màu đen kia, địa điểm xác thật là khách sạn Laffitte Chateau, thần sắc cô ấy hoảng loạn, bi phẫn, thương tâm muốn chết…….
Nói vậy……… Thực sự là có chuyện này sao?
Chiêm Sắc nhíu mày, còn chưa cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc Ngải Mộ Nhiên đã xảy ra chuyện gì, lại bị một tin tức khác thu hút tầm nhìn ––––– “Có thông tin rằng người thừa kế của gia tộc hải ngoại thần bí Quyền thị Quyền Thiếu Hoàng đã xuất hiện tại bữa tiệc từ thiện, vợ của ngài ấy lệ chất thiên thành, kinh tài tuyệt diễm, diễm áp hoa thơm cỏ lạ, một điệu múa kinh thiên kinh hạ, có thể nói là vưu vật nhân gian, khiến cho vô số người đàn ông trong hội trường phải khom lưng!”
Ở đằng sau bản tin, có người còn sinh động như thật mà bổ sung, nói rằng Quyền Tứ gia không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, bỏ qua mấy trăm người trong hội trường đi lên lầu, chỉ để giúp phu nhân rửa sạch quần áo. Hơn nữa, một đi không trở lại, chắc là ở trên lầu vu sơn vân vũ*, liền quên mất thời gian vân vân mây mây………
(*vu sơn vân vũ: ý chỉ chuyện mây mưa ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Từng câu chữ khoa trương đập vào mắt cô, cùng với tấm ảnh lớn tuyệt đẹp của Chiêm Sắc. Dường như cô được ca tụng là tiên nữ trên trời, mà đáng thương cho Ngải sở trưởng bị so sánh thành con chó lắm lông ở dưới đất.
Xoa trán hơi chua xót, đôi mắt Chiêm Sắc nheo lại.
Cô không phải một người phụ nữ hư vinh, nhưng cũng bị bắt buộc phải hư vinh một phen. Có danh hiệu phu nhân của Quyền Thiếu Hoàng này, giống như bất tri bất giác trở thành một viên đá quý khiến phụ nữ hâm mộ. Nhưng giờ phút nhìn thấy mấy thứ này, cô càng cảm thấy rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Ở phía sau những ánh hào quang, ai sẽ biết tình huống chân thật thế nào?
Mọi người chỉ nghĩ cô là thịt trên đầu quả tim của Quyền Thiếu Hoàng, lại không biết từ trước đến nay anh không nghĩ cô là đĩa thức ăn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật mệt mỏi. giống như không hiểu chuyện gì đã bị người ta kéo vào một vòng lốc xoáy, muốn giãy giụa nhưng vô lực, muốn thoát khỏi càng không có cơ hội…… Huống chi, cho dù có cơ hội, cô làm sao có thể phất tay coi như không có chuyện gì xảy ra?!
“Chiêm Sắc……!”
Giọng nói Đỗ Hiểu Nhân cẩn thận, lôi cô từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.
Quay đầu, cô thấy Đỗ Hiểu Nhân đi về phía cô, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc ảm đạm.
“Hiểu Nhân, sao vậy?” Chiêm Sắc nhìn chằm chằm đôi mắt cô ấy, nghi hoặc hỏi: “Lại vì chuyện hội diễn văn nghệ sao?”
Đỗ Hiểu Nhân rầu rĩ ngồi ở đối diện cô, nhấp môi, ngón tay nghịch bút trên bàn làm việc, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Tớ tới chúc mừng cậu nha.”
“Chúc mừng tớ cái gì?”
“Xí ~ Biết rõ còn cố hỏi, cậu không lướt internet sao? Còn có…… Trong sở đều đồn……” Nghĩ đến, Đỗ Hiểu Nhân lại kinh hãi run gan mà nhìn qua đây: “Tiểu Sắc à, Ngải sở trưởng không có chuyện gì chứ?”
Nhíu mày lần nữa, Chiêm Sắc lắc đầu: “Tớ không rõ chuyện này lắm.”
“À……”
‘À’ một tiếng thật dài, Đỗ Hiểu Nhân trầm mặc.
Cô tới đây thật ra là để thăm dò thái độ của Chiêm Sắc. Thấy cô ấy nhìn mình không khác với bình thường mới thở phào nhẹ nhõm. truyện ngôn tình
Hôm qua cô trang điểm xong xuôi, chờ ở nơi đó để nhìn thấy Quyền Thiếu Hoàng. Nào có biết, người đàn ông kia căn bản không đến Sở Thiếu Giáo. Lúc ấy vừa vui vừa nóng lòng. Vui vì anh không có coi trọng Chiêm Sắc, đã nói tới đón cô ấy mà cũng không tới. Nóng lòng vì thật vất vả mới có cơ hội đơn phương độc mã trông thấy anh, nhưng lại không lý do mà mất đi.
Đỗ Hiểu Nhân, người phụ nữ này, vẫn có chút thông minh, lúc cô ta ở trước mặt Ngải Mộ Nhiên nói chuyện cũng rất có chọn lọc. Lúc ấy, chẳng qua cô ta rạo rực nói cho Ngải Mộ Nhiên, Chiêm Sắc hạnh phúc bao nhiêu, vận khí của Chiêm Sắc tốt thế nào, bạn trai Chiêm Sắc yêu cô ra sao, lát nữa tan tầm lại muốn tới đón cô tan sở rồi ở cùng nhau đêm khuya thế nào………
Người ngoài nghe không ra sơ hở gì, ngoại trừ cảm thấy cô ta bát quái cũng không có vấn đề gì lớn………
“Đỗ Hiểu Nhân, cậu gặp quỷ à?”
Thấy trên mặt cô ấy vừa xanh vừa trắng có chút biến ảo vô thường, Chiêm Sắc buồn cười mà gõ mặt bàn nhắc nhở.
Đỗ Hiểu Nhân xấu hổ đến mức cơ mặt muốn giật giật, ngay sau đó liền phản ứng lại.
“A ha ha, tớ không sao. Cậu bận việc gì ư? Tớ chỉ là muốn lại đây tìm cậu nói chuyện thôi! Hiện tại trong sở, mọi người đều đồn chuyện của cậu và Ngải sở trưởng…… Hôm nay Ngải sở trưởng còn không đi làm, hừm……”
Chiêm Sắc cau mày.
Hôm qua Đỗ Hiểu Nhân mới nói, Ngải Mộ Nhiên là thần tượng của cô ấy……
Thế nào lại thay đổi rồi?
Thời gian một ngày, quả thật trôi qua rất nhanh.
Chiêm Sắc không nghĩ tới, buổi chiều Vệ Quý Bắc đến sở tìm cô.
Việc này nói ra thì rất dài, từ sau khi Vệ Thác xảy ra chuyện, Vệ Quý Bắc đưa cô bé từ Sở Thiếu Giáo về nhà. Ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, vì để không ảnh hưởng chuyện học tập của con gái, Vệ Quý Bắc lại đưa Vệ Thác chuyển vào trường trung học 317. Nhưng không nghĩ tới, cô bé này đi học chưa được ba ngày, bệnh cũ lại tái phát, trộm cầm đồ của bạn học rất nhiều lần, bất đắc dĩ chính là có một lần bị bạn học bắt quả tang ngay tại chỗ, bị mắng một trận vì tội ăn trộm……
Trong lòng cô giáo không thích con bé, càng khó mà nói nên lời, giáo dục một chút cũng liền thôi. Nhưng những việc này ở trong nhóm bạn học ảnh hưởng không giống nhau, trẻ con tuổi này căn bản không nhịn được, mọi người đều mang tâm lý ghét bỏ khinh bỉ, khiến tính tình Vệ Thác càng thêm phản nghịch………
“Vậy anh tính thế nào?” Nhìn Vệ Quý Bắc buồn rầu, Chiêm Sắc hỏi.
“Vốn dĩ tôi chuẩn bị đưa con bé đến Sở Thiếu Giáo, nhưng mẹ con bé không chịu đồng ý, cảm thấy không an toàn.”
“A!” Nếu nói an toàn, làm gì có nơi nào an toàn?
Vệ Quý Bắc bị chuyện của con gái làm cho đau đầu, khí chất nho nhã trên người chưa giảm, khí chất tiều tụy lại tăng thêm không ít. Tuy nhiên, thanh âm vẫn trước sau như một, thong thả, chân thành, có mị lực của người đàn ông thành thục.
“Chiêm lão sư, tôi đã từng nhờ người tìm cô giáo tâm lý khác cho Tiểu Thác, nhưng con bé không dễ cùng người khác giao lưu. Cho nên, tôi đến vì muốn hỏi ý cô một chút, cô có hứng thú làm gia sư cho Tiểu Thác một khoảng thời gian hay không?”
Gia sư? Chiêm Sắc sửng sốt.