Đỗ Hiểu Nhân đã kiểm tra xong giấy tờ, nhìn thấy người đi vào, trong lòng lo lắng như kiến bò lên chảo nóng.
"Không ổn rồi!" Cô nôn nóng mà bĩu môi, Chiêm Sắc bất đắc dĩ vỗ nhẹ lưng cô, "Vào trước đi, chúc cậu may mắn!"
"Vậy... Được rồi... Sắc Sắc, tớ đi đây..."
"Được."
Nhìn bóng dáng Đỗ Hiểu Nhân bước vào phòng chờ, trong lòng Chiêm Sắc cảm thấy đau nhói.
Tên khốn nhà họ Quyền, cô có nên đào mộ tổ tiên nhà anh lên không? Bằng không, cứ như vậy sẽ làm hỏng tiền đồ của cô mất?
"Hay là, cô đi làm chứng minh thư tạm thời đi."
Cô bất lực do dự, cuối cùng cũng được nhân viên thông cảm chỉ cho một mẹo nhỏ.
Cô nên chờ tên họ Quyền tới để lấy chứng minh thư, hay nên làm chứng minh thư tạm thời đây?
Sau một hồi cân nhắc, khi đã suy xét từ góc độ nhân phẩm, cô liền nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà.
Cho dù nơi làm chứng minh thư không quá xa phòng thi, cho dù tốc độ của những viên cảnh sát rất nhanh nhẹn, thì đến lúc cô nhận được chứng minh thư tạm thời rồi quay trở lại phòng thi, cũng đã mất khoảng mười phút. Nhìn thấy hàng rào cảnh giới được kéo lên cùng nhân viên công tác bảo vệ nghiêm ngặt, cô mở miệng thở hổn hển, tay chống hông, trong lòng nghĩ rằng nên thọc chết tên họ Quyền như thế nào.
Đến trễ, cũng đồng nghĩa với việc mất tư cách phỏng vấn.
Chuẩn bị cho kỳ thi tuyển công chức lâu như vậy, cánh cửa của cô đã hoàn toàn đóng lại.
Ngẩng đầu, cau mày nhìn bầu trời u ám, cô cắn chặt môi dưới, trầm mặc.
Tất cả sự nỗ lực đều hóa thành bọt biển, có thể không tuyệt vọng sao?!
Xoay người sang chỗ khác, cô đang định rời khỏi nơi đầy nỗi thương tâm này, thì sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Tôn Cục, có phải cô ấy không?"
"Ừm... Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Chiêm, chờ một chút."
Gọi cô sao?! Chiêm Sắc phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại.
Chỉ thấy có hai người đi ra từ cửa phòng chờ, kéo tuyến cảnh giới xuống rồi cười tủm tỉm bước đến, cầm đầu là một người đàn ông bụng bia với chiếc tay phải còn đang quấn băng gạc, nhưng đây chẳng phải là Tôn Nhị sao?! Ông giơ tay chỉ về phía Chiêm Sắc, rồi lại giải thích gì đó với mấy nhân viên bên cạnh, sau đó lại vẫy vẫy tay với Chiêm Sắc.
"Tiểu Chiêm, nhanh lên, đang chờ cô đó."
"Tôi?"
"Nào, nhanh chóng lấy số đi."
Lúc rút thăm cô còn chưa tới, thì sao có thể lấy số được?
Nhìn Tôn Nhị như vậy, trên mặt cô đầy vẻ kỳ quái: "Tôi đến muộn, vẫn có thể tham gia sao?"
"Ai nha, quy định là cứng ngắc, con người vẫn là vật thể sống đấy thôi?" Cất lời nói thấm thía, Tôn Nhị cả người đầy vẻ chính nghĩa, nghịch ngợm nháy mắt một cái, tươi cười hài hòa lại thân thiện, "Trong bài kiểm tra viết cô đứng thứ nhất đó, đáng để phá lệ, đúng không nào?"
"Việc này......"
Nhướng mày suy nghĩ một chút, không chút do dự, cô nhận lấy mã số, nhanh chóng bước vào phòng thi
30 phút sau ——
Thấy Đỗ Hiểu Nhân tươi cười đi ra từ phòng thi, cô đoán chắc rằng cô gái này đã phỏng vấn không tồi. Vì thế, từ xa cô đã giơ ngón tay cái lên. Nhìn thấy cô xuất hiện, Đỗ Hiểu Nhân ngoài ý muốn sửng sốt một giây, cũng vui sướng mà chớp chớp mắt, đi tới phòng nghỉ ở bên cạnh.
Sắp đến số, Chiêm Sắc không khỏi có chút khẩn trương trong lòng.
Tố chất tâm lý dù có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng không thể thắng nổi bản năng của con người.
Mười phút sau ——
Một điều hành viên đến gọi lớn, "Mời thí sinh số 15 vào phòng."
Để tránh gian lận, mỗi người chỉ có một con số thứ tự. Sau khi vào thi, cũng không thể nói tên của bản thân cho ban giám khảo, đơn vị hay thông tin bất kì liên quan tới thân phận của mình, nếu không, sẽ ngay lập tức bị loại.
Nhớ rõ bài phỏng vấn đã tập luyện trước đó, cô gõ gõ cửa phòng thi.
"Mời vào ——!"
Đẩy cửa bước vào, cô mỉm cười, hai tay thong dong ôm bụng bình tĩnh, "Thưa các vị giám khảo, tôi là thí sinh số 15."
"Chào cô, mời ngồi!"
Khu vực phỏng vấn tổng cộng có mười một người, ngoài bảy giám khảo, một người ghi chép, một người tính giờ, và hai người giám sát. Chiêm Sắc ngồi ở vị trí đối diện trước mặt chủ khảo. Lúc này, bị từng đôi mắt nhìn chằm chằm, tuy rằng cô muốn cư xử tự nhiên hơn một chút, nhưng cảm xúc vẫn hơi cứng ngắc.
"Cục trưởng giao cho cô một công việc liên quan tới chuyện hỗ trợ quân đội, cô và một đồng nghiệp khác trong cùng bộ phận có trách nhiệm thực hiện nó trong thời gian giới hạn. Nhưng, người đồng nghiệp đó chẳng những không tận tâm trong quá trình hợp tác với cô, mà còn luôn khước từ phối hợp, kết quả dẫn tới chuyện công tác bị đình trệ. Một bên là phương diện giữ gìn trách nhiệm với lãnh đạo, một bên là phương diện giữ gìn quan hệ đồng nghiệp, xin hỏi cô sẽ xử lý như thế nào?"
Xử lý thế nào?
Tâm trí trống rỗng trong một giây, cô nhẹ nhàng hít một hơi, bình tĩnh mà trả lời.
"Xử lý thế nào cũng không đúng, vậy thì tôi chỉ có thể kể cho họ một câu chuyện cười..."
Mấy người giám khảo nhìn nhau hai giây rồi gật đầu, "Tiếp tục nói."
Chiêm Sắc cũng không phải người thích hành xử mù quáng, chẳng qua là vấn đề này quá phức tạp, cô chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhất, nên đành phải ứng biến, "Bởi vì nói thật thì sẽ đắc tội với đồng nghiệp, gây bất lợi đến công tác triển khai sau này. Nhưng nói dối ôm trách nhiệm lại thật sự quá ngốc. Không thể nói thật, không thể nói dối, tôi đây đành phải nói giỡn. Giám khảo, tôi cho rằng, vào lúc thích hợp, trò đùa có thể giảm bớt sự khó xử với đồng nghiệp, còn có thể cải thiện cái nhìn của lãnh đạo với mình."
"Nói rõ hơn một chút."
"Đông phong vẩy mưa móc*, người trong đất trời đều xuân. Quân đội cũng là mưa móc, nhân dân là mảnh đất màu mỡ. Song nếu công tác được giao không làm tốt, thì, thì, thì... mầm cây cũng không có mà mọc đâu!"
(*Mưa và sương: chỉ ân huệ từ trên ban xuống)
"Khụ!"
"Khụ!"
Nhìn thấy vẻ mặt méo mó của các vị giám khảo đang cố nhịn cười, Chiêm Sắc rất đau lòng.
Được rồi, cô không muốn kể chuyện cười nữa đâu.
Xong con bê rồi!
Kế tiếp, cô lại trả lời một câu hỏi về việc "người già té ngã, vấn đề xã hội đến tột cùng là nên đỡ hay không đỡ", rồi thất vọng đi ra khỏi phòng.
Ầy! Cô không muốn làm nữa!
Vừa nãy nhìn thấy bốn phía ai ai cũng giật mình với màn biểu hiện của cô, thật sự quá mức "cao tay" rồi. Cô tin rằng đây sẽ nhanh chóng trở thành trò đùa lớn trong lĩnh vực phỏng vấn thôi.
Dùng sức nhéo mạnh gương mặt, cô thấy mình đã bị tên họ Quyền hỗn đản làm hại, lý trí của bản thân đều mất sạch.
Im lặng cúi đầu, cô bước vào phòng nghỉ với tâm trạng lo lắng. Còn chưa bước vào, cô đã thấy Đỗ Hiểu Nhân hai tay bụm mặt nức nở ở đằng kia. Nhân viên bên cạnh khuyên vài câu, giống như đang yêu cầu cô mau chóng mang kết quả rời khỏi nơi này, không được làm ảnh hưởng tới các thí sinh khác ở đây.
Rất rõ ràng, kết quả phỏng vấn của cô ấy, cũng không quá tốt.
Nhưng.... Đến nỗi khóc thành như vậy sao?
Cô nhanh chóng bước tới, đỡ bả vai cô ấy rồi ngồi xuống, "Hiểu Nhân, đừng khóc. Hai chúng ta cứ chuẩn bị tốt, năm sau lại thi tiếp."
"Ô...... Ô......" Đỗ Hiểu Nhân chỉ khóc, không nói lời nào.
Chiêm Sắc cười cười xin lỗi với nhân viên, vỗ vỗ vào sau lưng cô ấy, đem những lý luận mà mình đã áp dụng lên người Quyền Thiếu Hoàng tóm tắt cho cô. Để cô ấy không còn đau khổ nữa, cô cố tình lấy màn phỏng vấn của mình ở phòng thi ra an ủi, "Mình cũng làm bài kém lắm, tuyệt đối phải nhanh chóng rời khỏi đây —— đừng khóc nữa, mình kể cho cậu nghe, nghe xong nhất định cậu sẽ cười thôi."
Nhưng mà, lời nói của cô vẫn không thể an ủi Đỗ Hiểu Nhân.
Tiếng khóc của cô ấy càng lúc càng lớn, nức nở vài cái, bỗng nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Chiêm Sắc, cậu biết ngày đó sinh nhật của mình, tại sao phải tốn nhiều tiền để chiêu đãi khách quý trong Đế Cung không?"
Đế Cung? Hóa ra KTV kia chính là Đế Cung nổi tiếng sao?
Chiêm Sắc trong 0,01s còn đang cố nhớ lại sự việc ngày hôm đó, lỗ tai một lần nữa bị tiếng khóc của Đỗ Hiểu Nhân tra tấn.
"Mình đã đi tìm Mục Tử Ngư*...... Cầu xin hắn đáp ứng mình, dẫn mình giới thiệu cho chú của hắn, chính là Tôn Nhị. Buổi tối hôm ấy... Sau khi cậu về nhà rồi..... Mục Tử Ngư nói muốn đưa mình về sở, sau đó, mình... Mình bị hắn...... Bị hắn...... Cậu có hiểu không?"
(*Mục Tử Ngư: mắt cá chết)
"......" Hiểu, cô làm sao có thể không hiểu?
Thầm mắng một tiếng, Chiêm Sắc vỗ nhẹ lưng cô ấy, cũng không biết nên an ủi, hay là mắng cô đây.
"Sau khi xong việc, hắn đã đáp ứng mình...... Chuyện phỏng vấn của mình nhất định không thành vấn đề, kết quả...... Mình chỉ có 44 điểm...... Thật nực cười....."
Chiêm Sắc xụ mặt, rút khăn giấy ra thay cô ấy lau nước mắt. Nếu không phải thời gian cùng địa điểm không thích hợp, thì cô đã muốn đánh cô ấy một cái rồi.
"Lời nói ở trên giường của đàn ông, cậu cũng tin được sao?"
Nước mắt của Đỗ Hiểu Nhân làm ướt tóc ở hai bên thái dương, khụt khịt mũi một cái, cô ôm lấy eo Chiêm Sắc, "Mình cũng không muốn, nhưng trong đầu không còn nghĩ được cách nào khác. Chiêm Sắc, ở nơi không quen biết ai, không có lai lịch, không có quan hệ hay địa chỉ liên lạc này, chúng ta cũng chỉ muốn được nổi bật...... Sắc Sắc, chúng ta không nên tham gia một kỳ thi như vậy...... Kinh đô, từ trước tới nay đều không thuộc về chúng ta......"
Cắn môi dưới, Chiêm Sắc không thể diễn tả được hết cơn tức giận.
Đỗ Hiểu Nhân đi đường tắt quả thực là không đúng, nhưng lời nói của cô ấy, đã đụng chạm vào thứ mong manh nhất trong trái tim cô.
"Số 15 ——"
Giọng nói của nhân viên cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô, lúc quay đầu lại, cô thấy người ta đang cầm bảng điểm phỏng vấn có chữ ký của chủ khảo.
75 điểm!?
Vừa nhìn thấy thành tích, bản thân cô cũng ngây ngốc.
Phải biết rằng, đây đã là một số điểm rất cao. Lại cộng với thành tích thi viết của cô, hẳn là......
"75 điểm?"
Nhìn chằm chằm phiếu điểm của cô, Đỗ Hiểu Nhân ngơ ngác mà ngừng khóc thút thít, nước mắt ngưng đọng trên gương mặt, không thể tin vào kết quả này.
Ngừng lại vài giây.
Tầm mắt của cô chậm rãi quét tới, dừng trên chiếc cổ trắng nõn của Chiêm Sắc.
Có một dấu hôn hồng nhợt nhạt...