Beta: Nê
Quyền Tứ Gia?
Anh ta thực sự đến đây sao.
Một tay nặng nề đặt trên bàn, Chiêm Sắc híp mắt lại, người đàn ông kia giống như mang theo ánh hào quang đến, nhìn anh nâng cằm ngỗ ngược, ánh mắt anh đối diện với cặp đôi gian trá kia, lúc thì xảo quyệt, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì hung hăng, nhịp tim cô đập dồn dập giống như không có ai nắm giữ, rất là nhanh.
Biến mất lâu như vậy, làm thế nào mà anh ta xuất hiện ở đây?
Tính toán lại một chút, từ ngày làm loạn đến nay đã khoảng nửa tháng.
Càng không nghĩ đến chuyện gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng lạnh lùng quét qua một vòng mới dừng lại trên khuôn mặt gầy gò của cô.
Anh chớp mắt nở nụ cười: “Tiểu Yêu, có chuyện như thế này tại sao không nói cho anh biết?”
“Tôi…” Giọng Chiêm Sắc nghẹn lại.
Thật biết giả vờ? Chẳng lẽ anh ta không biết lý do ư…?
Với lại, đã nửa tháng không gặp nhau, không lẽ vừa gặp đã cãi nhau ầm ĩ. Nhưng hành động thân mật của người đàn ông này khiến người ta cảm thấy họ là một cặp vợ chồng vừa xa nhau đêm trước. Không thể đoán được suy nghĩ của anh lúc này, Chiêm Sắc càng không thể nhập vào vai diễn.
“Ngốc rồi?”
Thanh âm trầm khàn của người đàn ông mang đầy vẻ sủng nịnh cùng gợi cảm. So với sự luống cuống không biết làm sao của Chiêm Sắc, tâm tình của Quyền Tứ Gia cực kì tốt. Khóe môi lạnh nhạt mang theo nụ cười nhẹ, anh trìu mến ôm lấy bờ vai cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú nói vài câu chân thành.
“Nếu con trai không nhìn thấy em, anh còn không biết em đang ở đây mất.”
Bàn tay trên vai ấm nóng đến mức nơi làn da tiếp xúc suýt nữa bốc hơi.
Cô mỉm cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đến đây?”
“Em đang ở đây, anh có thể không tới sao?” Quyền Thiếu Hoàng khẽ nheo mắt quan sát phản ứng của cô, anh lạnh lùng nhếch đôi môi gợi cảm. Nói xong quay đầu lại, dữ tợn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lỗ Hữu Đức và ông chủ Vương, khinh thường, xa cách cùng bộ dáng ngạo mạn, giống như hóa thân thành lưỡi dao sắc bén, mang theo gió cuốn mây tan đâm thẳng vào ngực bọn họ.
“Ai có gan bắt nạt mẹ của con trai tôi?”
Mẹ của con trai? Cái quái gì vậy?
Mặt Lỗ Hữu Đức biến sắc, miệng há to hết sức ngạc nhiên chỉ vào anh, trên trán nổi đầy gân xanh.
“Cậu… cậu… cậu là…”
Quyền Thiếu Hoàng mím môi, tiến lên phía trước, ánh mắt sáng rực nhìn ông ta: “Tôi là ai ư?”
Lỗ Hữu Đức khựng lại, vừa tươi cười vừa xem xét, dáng vẻ tươi cười trên mặt hắn giống như đang thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca, tôi là cha của Tiểu Yêu. Cậu là cái gì của Tiểu Yêu? Sao tôi chưa từng gặp cậu lần nào?”
“Ồ thì ra là bác trai à?” Giọng điệu mỉa mai, bỡn cợt. Quyền Thiếu Hoàng không kiềm chế được mà cười nhẹ, một tay đút vào túi quần, tay kia âu yếm vuốt lại tóc trên vai cho Chiêm Sắc, vừa thấp giọng nói: “Tiểu Yêu, bác trai mời anh ăn cơm, sao em không nói cho anh biết?”
Đúng là không biết xấu hổ.
Chiêm Sắc chớp mắt, cũng không nói gì.
Gian ác xoa bóp bả vai của cô, Quyền Thiếu Hoàng cười như không cười: “Lần sau dám nghịch ngợm một lần nữa, cẩn thận anh đánh mông đấy.”
“…” Chiêm Sắc trong lòng thầm mắng tên đại sắc lang đang chiếm tiện nghi này. Tuy biết rằng anh ta đang làm ra vẻ diễn kịch, nhưng hiện tại cô bị buộc đến Lương Sơn, còn có thể có cách nào khác sao? Huống chi, so với người khác cô đều hiểu rõ tình hình trước mắt, ngoại trừ Quyền Thiếu Hoàng liệu còn ai có khả năng cứu cô thoát khỏi nơi dầu sôi lửa bỏng này đây.
Nếu bây giờ anh ta đã không để bụng những lời nói xấu xa của cô vào đêm đó, cô cần gì phải cùng anh tính toán chi li?
Suy nghĩ một chút, tấm lưng cứng nhắc của Chiêm Sắc bỗng mềm nhũn ra, cô nghiêng đầu tựa vào vai Quyền Thiếu Hoàng, mang theo vẻ mặt thiếu nữ e thẹn hiếm thấy phối hợp với anh.
“Không phải anh bận lắm sao?”
“Đồ ngốc, dù có bận thế nào thì anh cũng phải đến.”
Quyền Tứ Gia nói vô cùng nghiêm túc, lông mày anh tuấn, ánh mắt mê mị, giọng nói có phần sủng nịnh có thể thấm sâu vào tận xương cốt, bất kì ai cũng có thể nhìn ra tình cảm mãnh liệt giữa hai người.
Để tránh sơ hở, Chiêm Sắc cúi đầu xuống, bất an mà xoay người kéo tay Quyền Thiếu Hoàng.
“Ngồi xuống rồi nói sau.”
“Được.”
Tùy tiện ngồi xuống, Quyền Thiếu Hoàng vắt chéo chân chỉ vào ghế dựa bên cạnh.
“Thập Tam.”
“Vâng thưa ba.” con ngươi màu đen chuyển động, Thập Tam ngoan ngoãn đem ghế dựa dịch tới ngồi bên cạnh Chiêm Sắc.
Ông chủ Vương lúc này trên trán đã đầy mồ hôi.
Cứ mặc việc ông ta thật sự không hiểu nổi, bạn trai Chiêm Sắc mấy ngày trước vẫn là cái tên họ Chương, làm sao trong vài ngày ngắn ngủi lại biến thành vị tôn đại Phật này. Ông ta không hề ngu ngốc, cho dù ông là tên nhà giàu mới nổi, cho dù tuổi tác lớn bao nhiêu, nhiều năm làm ăn như vậy ít nhiều cũng gặp qua các mặt của xã hội, làm sao có thể không phân biệt được, người trước mắt này mới chính là người được nạm bằng vàng, bằng kim cương.
Tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng.
Ở kinh đô, ai biết anh ta là công tử nhà ai?
Xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, ông ta khẩn trương hồi hộp đánh giá Quyền Thiếu Hoàng, sắc mặt có chút cứng ngắc, có điều cũng rất hiểu chuyện. Không có vòng vo mà trực tiếp làm rõ chuyện này: “Vị đại ca này, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi còn không biết ngài là người đàn ông của Tiểu Sắc… Bằng không, tôi cũng không thể làm càn như vậy.”
Quyền Thiếu Hoàng nhếch môi, bộ dáng tao nhã cao quý, miệng cười nhưng tràn đầy tà khí: “Mắt ông bị hỏng à? Gọi tôi là đại ca không sợ giảm tuổi thọ sao?”
Như vậy…
Ông chủ Vương càng thêm xấu hổ: “Cái kia, cách nói chuyện này đã thành thói quen, lão đệ…”
Lão đệ?
Không chút để ý mà cầm lấy ly nước Chiêm Sắc từng uống qua nhấp một ngụm, Quyền Thiếu Hoàng ngửa cổ làm ấm họng, nụ cười tà ác trên mặt tăng thêm vài phần.
“Mẹ tôi chưa từng sinh ra một tên bỉ ổi như vậy, không cần tên khốn như ông đến nhận người thân.”
“…Tôi, cái kia… vậy tôi nên gọi ngài là gì?” Ông chủ Vương trở nên lo lắng, da đầu đều tê dại.
Hừ lạnh một cái, Quyền Thiếu Hoàng hỏi vặn lại: “Nói đi, vợ tôi thiếu ông bao nhiêu tiền?”
Vợ anh…
Chiêm Sắc liếc mắt nhìn tên họ Quyền, bĩu môi không phản ứng.
“Việc này… Việc ấy…” Người đàn ông lúc nóng lúc lạnh, lúc thì tươi cười lúc thì tức giận, làm cho ông chủ Vương hoàn toàn căng thẳng, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi. Tuổi tác của anh không lớn nhưng tính tình lại thâm trầm khiến ông ta phải cân nhắc. Suy cho cùng, anh ta muốn làm gì. Ông chủ Vương lau trán, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng vàng nói tiếp.
“Chuyện này… tiên sinh. Thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ có mười vạn.”
Khẽ “à” một tiếng, Quyền Thiếu Hoàng phủi quần áo nhíu mày, sau đó cười nói.
“Được rồi, mười vạn đúng không? Tôi sẽ trả gấp mười lần cho ông. Một trăm vạn, thấy thế nào?”
Cái quái gì? Một trăm vạn?
Ông chủ Vương choáng váng.
Lỗ Hữu Đức ngây người.
Ngay cả Chiêm Sắc cũng kinh ngạc mà mở to mắt nói không nên lời.
Anh ta bị váng đầu rồi sao?
Ngây ngốc nhìn Quyền Thiếu Hoàng hai giây, cô cẩn thận kéo anh xuống phía dưới bàn, thấp giọng mắng.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh bị điên rồi hả?”
Thích thú xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt, Quyền Thiếu Hoàng nheo mắt mang đầy vẻ phức tạp, hiện lên một chút giễu cợt cùng gian ác: “Đồ ngốc, đây là vừa trả nợ vừa trả lãi, không đúng sao? Yên tâm đi, anh có tiền.”
Đồ ngu!
Thôi được rồi, Chiêm Sắc nuốt nước bọt, không hề lên tiếng.
Phú nhị đại có tiền, miễn là Tứ Gia cao hứng, bao nhiêu tiền đều không phải là chơi đùa sao?
Phẫn nộ đẩy anh một cái, ngay sau đó, cô liền biết bản thân mình đã sai hoàn toàn.
Quyền Tứ Gia không điên, càng không uống lộn thuốc. Ngón tay thon dài thưởng thức ly nước, mọi người thầm suy đoán, nụ cười của anh càng thêm xa cách, cũng thêm vài phần anh tuấn. Đương nhiên, còn thêm một chút gian ác. Lúc này, khi ông chủ Vương còn đang kinh ngạc mà vui mừng, mình như vậy lại gặp một kẻ ngốc, chợt nghe anh thoải mái thốt ra một câu.
“Một trăm vạn sẽ được chuyển vào tài khoản của ông vào ngày mai, nhớ đưa con gái ông đến đây.”
Con gái, tại sao anh biết ông có một đứa con gái?
Sắc mặt của ông chủ Vương thay đổi rõ rệt, ông ta lúng túng đứng dậy, giọng run run: “Đại ca, ngài– ngài muốn gì?
Quyền Thiếu Hoàng nham hiểm sờ sờ mũi, anh vừa ôm chặt cái eo nhỏ của Chiêm Sắc vừa cười nhạt: “Yên tâm, tôi có vợ rồi, đối với con gái ông tôi không có hứng thú. Chỉ có điều, tôi biết có những người góa vợ ở kinh đô không tìm được vợ mới, so với ông còn nhiều tiền hơn… Ông cứ yên tâm đi.”
Mặt ông chủ Vương tái nhợt, cuối cùng cũng hiểu rõ thằng nhãi này ban đầu đã không có ý tốt lành gì.
Cổ họng khô khốc, ông ta vẫn còn giãy dụa.
“Đại ca, tiền thì nhà tôi không thiếu… Làm như vậy không tốt lắm đâu.”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, híp đôi mắt lại mang theo một chút tàn ác.
Bất kì ai cũng biết anh không phải là người nhẫn nại.
Thực sự đúng vậy, Quyền Thiếu Hoàng hướng ra ngoài vẫy tay một cái, trầm giọng nói: “Thiết Thủ”
“Tứ Gia gọi tôi.”
Thiết Thủ luôn nghe theo tiếng gọi mà đến, đi theo anh như cái bóng.
Khuôn mặt tuấn tú đầy sự thâm độc, Quyền Tứ Gia vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Chiêm Sắc: “Tên này làm ảnh hưởng tới khẩu vị của tôi, đem hắn đi xử lý đi.”
“Vâng” Thiết Thủ quay đầu, mặt không chút thay đổi: “Ông chủ Vương đi theo tôi.”
Ba chữ “Đi xử lý” cũng đủ dọa cho bệnh tim của ông chủ Vương tái phát.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, hôm nay ở kinh đô bản thân đã gặp phải người có gốc gác to lớn, trong lòng hoang mang rối bời, đôi mắt đỏ hoe.
Ngay cả con thỏ nổi nóng còn cắn người, chuyện tới nước này, ông ta chỉ có thể cứng rắn trước.
“Mẹ nó, thằng nhãi kia mày có bệnh đúng không? Hừ, mày cho rằng cha mày là Lý Cương sao? Nói làm là làm hả?”
Thấy thế, Quyền Thập Tam vẫn luôn cười híp mắt xem kịch, tiếc nuối nhún vai một cái, buông tay, học giọng Đông Bắc của ông chủ Vương, làm bộ ‘Thiện lương’ mà miễn cưỡng nhắc nhở hắn.
“Tên mập đáng thương! Đừng lo lắng nữa, mau đi nhanh đi… Chú Thiết Thủ tốt lắm. Nếu ông còn ở đây nữa… Chậc chậc, tôi cũng không thể đoán trước được điều gì!”
Mặt ông chủ Vương cắt không còn giọt máu, lui về sau một bước.
Tuy nhiên, ở nơi công cộng như thế này, ông ta vẫn còn khí thế: “Hừ, tôi không đi đấy thì sao? Các người làm gì tôi? Dưới chân thiên tử, tôi không tin các người có thể làm thật.”
Quyền Tứ Gia ho khan, chau mày lại.
Thiết Thủ thấy thế liền hiểu rõ Tứ Gia không còn kiên nhẫn nữa. Do dự một chút, anh ta đi ra phía trước cúi đầu nói vào tai ông chủ Vương. Không biết anh ta nói gì, chỉ thấy sắc mặt lão già ấy trắng bệch như tờ giấy, đầu Bát Giới gục xuống, toàn thân run rẩy sợ hãi.
Kế tiếp, không cần Thiết Thủ thúc giục nữa, hắn đã ngoan ngoãn mà đi theo.
Thấy ông chủ Vương có tiền có thế mà cũng phải kinh sợ, Lỗ Hữu Đức không tin vào mắt mình, cũng bắt đầu suy nghĩ tìm đường lui cho bản thân.