Quân Quyền Liêu Sắc - Chương 52-1

Quân Quyền Liêu Sắc Chương 52-1
Tháng Năm, mùa đẹp nhất trong năm.

Dường như hôm nay Thủ đô cũng trở nên tuyệt đẹp để chào đón một đám cưới.

Lúc này trước tấm gương lớn, vài người đang giúp Chiêm Sắc mặc váy cưới, cô trang điểm nhẹ, lẳng lặng đứng nhìn mình trong gương, giống như chờ đợi chú rể đến đón. Bên cạnh cô là những cô gái xinh đẹp đang há hốc mồm, tất cả đều trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của cô dâu.

“Chiêm Sắc, với dáng vẻ này của cô, lão đại của chúng tôi sắp bị mê hoặc rồi…”

Cô nàng Truy Mệnh trong trang phục phù dâu nhìn Chiêm Sắc trong bộ váy cưới vô cùng quyến rũ, trong lòng có chút lo lắng. Nhìn trái nhìn phải sau đó lại nhìn xung quanh, rồi lại nhìn chằm chằm vào Chiêm Sắc. Lời nói của cô ấy đan xen rất nhiều cảm xúc, có ghen tị, cũng có ngưỡng mộ.

Lần đầu tiên kết hôn.

Cũng là lần đầu tiên cô được làm cô dâu.

Chiêm Sắc tràn đầy cảm xúc, cũng không biết diễn tả như thế nào, khẽ mỉm cười: “Đi thôi! Làm gì phải khoa trương như vậy?”

“Ai khoa trương chứ? Aiz, thật là làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị mà.”

Nhìn vẻ mặt buồn cười của cô ấy, Chiêm Sắc chỉ có thể lắc đầu cười.

Có một số việc chỉ có thể nhìn vào vẻ bề ngoài, liệu ai có thể nhìn được tâm tư, xem người khác đang nghĩ gì? Mọi người lúc này thấy cô phong quang vô hạn, đâu ai biết cô đang ở trong hoàn cảnh xấu hổ đến mức nào?

Bây giờ là tám giờ sáng.

Mấy vị phu nhân đang thì thầm trò chuyện với nhau thì bên ngoài đột nhiên có tiếng pháo nổ, vài người hét lên: “Chú rể đến rồi.”

Theo như quy tắc quản lý của thành phố thì không được phép đốt pháo trong khu vực đô thị. Nhưng người nhà Chiêm Sắc đều là người cổ hủ, thứ nhất không đốt pháo thì không vui, thứ hai dù sao con rể cũng có thể kiểm soát được, vì thế liền bất chấp tất cả, mọi người đều làm tiếng pháo nổ trở nên to nhất.

Tiếng pháo nổ vang lên, giờ lành đã đến.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vui vẻ và phấn kích.

Hàng xóm xung quanh đã sớm biết gia đình này sắp tổ chức đám cưới cho con gái, cổng của nhà họ đã dán chữ “Hỷ” từ lâu, nhưng không nghĩ đến lại tiếp đón phô trương như vậy. Đội xe đón dâu gồm Ferrari, Lamborghini, Rolls-Royce, cùng các dòng xe khác được sắp xếp ngay ngắn tại cổng tiểu khu, xếp theo màu sắc và chủng loại, có thể nói đây là đội hình đón dâu hoành tráng nhất trong lịch sử, chỉ tính riêng giá trị của chiếc xe cũng đã đến hàng trăm triệu.

Hôn lễ lớn như vậy hiển nhiên đã thu hút vô số đám đông đến xem, không khí trong và ngoài tiểu khu đều trở nên vô cùng náo nhiệt.

Các đồng chí cảnh sát sau khi nhận được thông báo không lâu đã đang kiểm soát giao thông ở bên ngoài một cách trật tự, tránh cho giao thông bị ùn tắc.

Và đương nhiên, Quyền Thiếu Hoàng đã đích thân lái xe đến đây. Có lẽ là bởi vị kiêng kị uy quyền của Quyền Tứ gia, cái gọi cửa thông thường trong hôn lễ cũng bỏ qua, cũng không có người nào làm anh khó xử, chú rể không gặp trở ngại, anh nhanh chóng đi vào phòng cô dâu, chuẩn bị ôm người rời đi.

Khi vừa nhìn thấy Chiêm Sắc trước gương, ánh mắt anh có chút thay đổi, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Rõ ràng khi thấy người đẹp đối diện mình, anh thật sự đã bị kinh diễm.

Cô gái nhỏ trước mắt trông thế nào?

Mái tóc đen dài ngang lưng được búi gọn lên đầu, vài lọn tóc được buông nhẹ thả trên vai. Chiếc váy cưới màu trắng tôn lên vóc dáng xinh đẹp đến tột cùng của cô, với khuôn ngực cao đồ sộ, vòng eo nhỏ tinh tế, hai xương bướm xinh đẹp giang cánh muốn bay, bộ dáng xinh đẹp đến lạ thường.

Đặc biệt là vào lúc này, ánh sáng ban ngày vừa mới lên không lâu, ánh sáng mờ ảo mà ấm áp khiến người cô như đắm chìm vào trong đó, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng thánh thiện chói mắt. Nhìn theo cách này, cô trông giống như một tiên nữ vô tình từ trên trời rơi xuống thế giới phàm trần.

Gương mặt tựa như xuân đào, môi đỏ không tô mà thắm.

Lay động dậy sóng mùa thu, làm cho lòng người gợn sóng.

Tự hỏi người đàn ông nào nhìn thấy có thể không hồn xiêu phách lạc?

Do dự một lúc, Quyền Thiếu Hoàng ho nhẹ một tiếng, sau đó anh khẽ cong môi, tiến lên ôm eo cô vào trong lòng, giọng nói ấm áp, chân thành nói một câu.

“Hôm nay em thật xinh đẹp.”

Bởi làn da của Chiêm Sắc vốn đã hoàn hảo, ngũ quan cũng không có gì cần phải thay đổi nhiều. Vì vậy cho dù hôm nay kết hôn, cô cũng không trang điểm quá đậm mà chỉ sương sương một chút. Nhưng một người phụ nữ xinh đẹp tự nhiên, cho dù xuất hiện trong hoàn cảnh như thế nào cũng có thể làm cho đàn ông hứng tình.

Trước lời khen của Quyền Thiếu Hoàng, đôi môi đỏ mềm mại của cô mím lại, sau đó mỉm cười nhẹ.

“Cảm ơn.”

Nghe câu nói “Cảm ơn” của cô, Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, có chút bất ngờ.

Mặc dù mấy ngày trước hai người bọn họ đấu võ mồm cãi nhau, nhưng lúc ấy cảm xúc của cô rất sống động, sẽ bày tỏ sự vui mừng, tức giận và khó chịu với anh rất chân thật. Mà lúc này, cô có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, nhu nhược, tuy là hợp với lời nói và việc làm của anh nhưng dường như lại thiếu đi khí chất hàng ngày.

Lông mày Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhếch, anh nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên gò má nõn nà đầy đặn của cô: “Em sẵn sàng chưa?”

“Ừm.” Chiêm Sắc vẫn chỉ cười.

“Vậy thì chúng ta xuất phát?”

“Đi thôi.”

Một người hỏi, một người trả lời, vô cùng phối hợp. Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, nheo mắt nhìn gương mặt của cô một lúc, sau đó một tay ôm trọn chiếc eo nhỏ của cô, tay còn lại vòng xuống, dùng một chút sức đã ôm được người đang mặc váy cưới Y Lan lên theo kiểu công chúa, sau đó là tiếng cười trầm ấm của anh.

“Đi thôi, cô dâu của anh.”

“Được.” Chiêm Sắc rũ mi xuống, lông mi khẽ run, cô đáp lại một cách hời hợt.

Cảm nhận được cô tuy ngoài mặt phối hợp nhưng cơ thể lại không thể ngăn cản được mà cứng đờ, Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu, ánh mắt nhìn vào gương mặt trắng bệch của cô: “Chiêm Tiểu Yêu, em mất hồn rồi sao?”

“Chỉ là đi ra thôi, em run rẩy cái gì?”

Chiêm Sắc quàng tay lên cổ anh, nhìn bộ dáng đẹp trai có một không hai của người trước mắt, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào. Quá lẫn lộn, quá hỗn loạn, cô không trách hay là đổ lỗi cho ai, nhưng cũng không có cách nào để làm rõ ràng cái cảm xúc này. Người ta nói rằng càng hiểu nhiều, càng biết nhiều thì suy nghĩ càng miên man. Cô nghĩ trường hợp bây giờ của mình cũng giống như vậy.

Thật sự là không có cách nào hình dung, thành ngữ xưa có câu “cắt không đứt, lòng ngổn ngang” *, trong lòng cô thật sự không có chút cảm xúc nào.

(*剪不断,理还乱: Trích trong bài thơ của Lý Vị Ương. Cắt không đứt là không thể ngừng băn khoăn, suy nghĩ, không thể dứt ra được, cũng không thể sắp xếp được cảm xúc trong lòng. Đầu mối ở đây là mạch suy nghĩ, mạch cảm xúc ý, kiểu nghĩ không thông, cảm xúc rối bời.)

Xung quanh bốn phương tám hướng đều có ánh mắt nhìn cô, cô chỉ đơn giản vùi đầu vào vai anh. Vì vậy, khi anh ôm cô qua phòng khách, cô không thấy cậu của mình đang ngồi dậy từ ghế sofa, nhìn hai người họ mà suy nghĩ xuất thần.

Quyền Thiếu Hoàng liếc mắt, quay mặt sang một bên, nhìn không đến nửa giây. Ôm lấy cô, anh sải bước đi ra ngoài, ngoại trừ hai cánh tay đang ôm cô thật chặt thì trên mặt không thay đổi cảm xúc, đôi mắt sắc bén giống như vực sâu.

Bên ngoài ngôi nhà, thời tiết trong xanh, ánh nắng chói chang.

Đây là một ngày đẹp trời.

“Nhìn xem, nhìn xem, chú rể đã ra ngoài cùng cô dâu…”

“Oa, cô dâu thật xinh đẹp, chú rể cũng quá đẹp trai… Hai người họ hợp nhau quá đúng không?”

“Đúng vậy, thật sự rất xứng đôi!”

Ở ngoài hành lang, giữa hai đội chào đón xếp hàng ngay ngắn có một tấm thảm đỏ đã được trải sẵn từ lâu. Anh ôm cô bước trên tấm thảm.

Giờ phút này mọi người thật sự rất cao hứng, lầu trên lầu dưới của tiểu khu có người mở cửa sổ hỏi thăm, có người vây quanh kiễng chân lên nhìn, có người thì huýt sáo không rõ ý tứ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ đã ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Đương nhiên, các cuộc thảo luận sẽ không thể thiếu trong các đám đông.

Có con rể quý giá như vậy thì gia đình nào chả thích. Cô dâu như vậy thì ai cũng muốn cưới về.

Sự thật cũng đúng, cô dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới trông vô cùng duyên dáng thì không nói, chỉ nói về chú rể hôm nay, một thân đồ tây khiến dáng vẻ của anh vốn dĩ đã đĩnh đạc càng thêm tôn quý, anh dũng, cứng cỏi và đầy sự quyến rũ tà mị,… Trông anh lúc này giống như “Hạc trong bầy gà”, tỏa ra ánh sáng lấp lánh không kém gì Chiêm Sắc. Đặc biệt là khuôn mặt của anh, một hành động nhỏ như liếc mắt nhìn đám người bên cạnh cũng khiến các cô gái nhỏ thích thú, tim đập loạn xạ, con nai nhỏ đang nuôi trong lòng cũng đâm loạn khắp nơi.

Từng đôi mắt hâm mộ rơi lên người Chiêm Sắc.

Suy cho cùng, trên thế gian này có biết bao mỹ nữ xinh đẹp, nhưng không phải lúc nào cũng có được đàn ông vừa giàu có vừa quyền lực, lại còn đẹp trai.

Đương nhiên, giống như họ, Chiêm Sắc cũng cảm thấy thích thú.

Bởi vì cô ở trong lòng anh, hành động của anh quá mức “thâm tình, chân thành”, khiến cô không thể không đáp lại.

Nhưng chỉ có cô biết, đây đều là giả vờ.

Không biết có phải Quyền Thiếu Hoàng đang muốn thể hiện rằng sức mạnh và bản lĩnh khác người của mình hay không. Mà hôm nay lúc đi xuống, anh thậm chí còn không vào thang máy để xuống lầu, trực tiếp ôm cô đi xuống mười hai tầng cầu thang. Không chỉ như vậy, khi ôm cô, anh còn không bị đỏ mặt hay thở dốc. Mãi cho đến khi ôm cô đến trước chiếc xe ONE-77 sang trọng thì mới đặt cô xuống ngồi ở ghế lái phụ, còn mình đi vòng qua ngồi vào ghế lái.

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy, thấy thế, Chiêm Sắc mím môi, ngoài ý muốn hỏi.

“Anh tự lái xe đến?”

Quyền Thiếu Hoàng quay đầu lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trên mặt nở ra một nụ cười thần bí.

“Người phụ nữ của lão tử, đương nhiên phải tự mình đưa về.”

Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, động tác ái muội, cùng với giọng nói êm dịu giống như người yêu khiến Chiêm Sắc hơi khó chịu. Chết tiệt, chẳng lẽ anh muốn giả vờ như này sao? Trái tim cô nóng bừng, xung quanh có bao ánh mắt đang nhìn cô, cô liền nghiêng đầu, gạt tay anh ra.

“Đừng có sờ soạng lung tung, rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”

“Làm màu!”

Anh mắng nhẹ, sau đó nở nụ cười thần bí, nghiêng người về phía sau. Chiêm Sắc không biết anh đang giấu thứ gì, định nghiêng đầu nhìn xem, đột nhiên hai mắt sáng lên, khoang mũi tràn đầy mùi thơm. Chỉ thấy anh mở hộp quà được gói rất đẹp, từ bên trong lấy ra một bó Y Lan màu vàng đưa tới.

“Anh…” – Chiêm Sắc sững sờ.

Quyền Thiếu Hoàng quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, ngắt một bông từ trong bó hoa Y Lan, một tay kéo cô ngồi nghiêng đến trước mặt mình, một tay cầm hoa vừa ngắt còn mang theo sương mai, nhẹ nhàng cài vào mái tóc cô.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hương thơm Y Lan quanh quẩn khắp không gian của ONE-77.

Sờ sờ lên tóc, Chiêm Sắc trợn mắt há mồm, “Cắm hoa lan trên đầu… Cũng quá tục đi?”

“Ai nói vậy? Đây chính là đặc biệt nhất.” Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu cười cười, đột nhiên tiến đến gần cô, đôi môi lạnh lẽo khẽ lướt qua cần cổ thiên nga trắng nõn của cô, nhẹ nhàng cắn một cái, trong lúc cô ngẩn người, anh đã lấy ra một chuỗi vòng hoa Y Lan từ trong hộp đựng bó hoa, cẩn thận vòng qua tóc rồi đeo lên cổ trần của cô.

“Rất đẹp.”

Không phải tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương quý giá mà là chuỗi vòng hoa Y Lan?

Lại một lần nữa, Chiêm Sắc bị choáng váng đầu óc ngoài ý muốn.

“Quyền Tứ gia, anh lấy ở đâu ra nhiều hoa Y Lan như vậy?”

“Không thích?”

“Đương nhiên là có.”

Mặc dù lúc này tim đã đập như nổi trống, nhưng Chiêm Sắc vẫn cố giữ cho giọng điệu trở nên bình thản như nước. Bởi vì cô biết rõ trong trò chơi tình ái giữa nam và nữ, ai muốn động lòng, vậy thì chờ đen đủi đi. Cuộc chiến hôn nhân của cô cũng chỉ mới bắt đầu, nếu như cô mù quáng cảm động trước một người đàn ông đến họ của mình là gì cũng không biết, thì sau này sao có thể chịu đựng được.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận