Quân Quyền Liêu Sắc - Chương 55-3
Chương trước- Chương 1: Vì sao điên cuồng?
- Chương 2: Người đàn ông lạnh lùng ba cao ba lớn
- Chương 3: Trời đất bao la không lớn bằng trinh tiết
- Chương 4: Cứu cô một lần, trả tôi một ngày
- Chương 5: Nhịp sống trong cuộc đời vô nghĩa
- Chương 6: Họ Quyền kia chính là gia súc à?
- Chương 7: Đại tuyệt chiêu thần long bái vĩ
- Chương 8: Chiêm Tiểu Yêu, theo tôi đi
- Chương 9: Tối hôm qua cô trộm bò đúng không?
- Chương 10: Sớm ngày lập di chúc đi
- Chương 11: Giữa đường giết luôn Quyền Trình Kim
- Chương 12: Tiểu oan gia!
- Chương 13: Gào lên, thật sảng khoái!
- Chương 14: Có phải tôi đã từng gặp anh không?
- Chương 15: Kỳ thi công chức
- Chương 16: Tôi phải dùng em!
- Chương 17: Mỳ trộn tương và bữa tiệc lớn kiểu Pháp
- Chương 18: Lão tử có khen thưởng cho em
- Chương 19: Anh ta ngay cả cái rắm cũng không bằng
- Chương 20: Ai thiếu nợ ai!
- Chương 21: Quá không biết xấu hổ!
- Chương 22: Âm tình bất định, lỗi do đâu?!
- Chương 23: Lúc tức giận là lúc trêu người nhất!
- Chương 24: Thể hiện ân ái
- Chương 25: Nồng đậm triền miên, chạm vào lòng em
- Chương 26: Đẹp trai siêu cấp vô địch!
- Chương 27: Tiểu thiếu gia kêu mẹ!
- Chương 28: Chiêm Tiểu Yêu, gả cho anh!
- Chương 29: Đồng ngôn vô kỵ*
- Chương 30: Ái muội bắt giữ!
- Chương 31: Rốt cuộc ai đùa giỡn ai?
- Chương 32: Ầm ĩ!!
- Chương 33: Chuyển biến bất ngờ!
- Chương 34: Trầm bổng cùng nhau
- Chương 35-1: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-2: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-3: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-4: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-5: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-6: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-7: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 36-1: Cồn khiến người say!
- Chương 36-2: Cồn khiến người say!
- Chương 36-3: Cồn khiến người say!
- Chương 36-4: Cồn khiến người say!
- Chương 37-1: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 37-2: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 37-3: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 37-4: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 38-1: Cắn nhau trong mưa
- Chương 38-2: Cắn nhau trong mưa
- Chương 38-3: Cắn nhau trong mưa
- Chương 38-4: Cắn nhau trong mưa
- Chương 39-1: Phát sốt
- Chương 39-2: Phát sốt
- Chương 39-3: Phát sốt
- Chương 39-4: Phát sốt
- Chương 40-1: Quyền Tứ Gia ép gả!
- Chương 40-2: Quyền Tứ Gia ép gả!
- Chương 40-3: Quyền Tứ Gia ép gả!
- Chương 41-1: Bão táp mưa sa*
- Chương 41-2: Bão táp mưa sa*
- Chương 41-3: Bão táp mưa sa*
- Chương 41-4: Bão táp mưa sa*
- Chương 42-1: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 42-2: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 42-3: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 42-4: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 43: Thu thập tra nữ
- Chương 43-2: Thu thập tra nữ 2
- Chương 43-3: Thu thập tra nữ 3
- Chương 44: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!*
- Chương 44-2: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!* 2
- Chương 44-3: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!* 3
- Chương 44-4: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!* 4
- Chương 45: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam
- Chương 45-2: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam 2
- Chương 45-3: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam 3
- Chương 45-4: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam 4
- Chương 46-1
- Chương 46-2
- Chương 46-3
- Chương 46-4
- Chương 47-1
- Chương 47-2
- Chương 47-3
- Chương 48-1
- Chương 48-2
- Chương 49-1
- Chương 49-2
- Chương 49-3
- Chương 49-4
- Chương 50-1
- Chương 50-2
- Chương 50-3
- Chương 50-4
- Chương 51-1
- Chương 51-2
- Chương 51-3
- Chương 51-4
- Chương 52-1
- Chương 52-2
- Chương 52-3
- Chương 53-1
- Chương 53-2
- Chương 53-3
- Chương 53-4
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 54-3
- Chương 54-4
- Chương 55-1
- Chương 55-2
- Chương 55-3
- Chương 55-4
- Chương 56-1
- Chương 56-2
- Chương 56-3
- Chương 56-4
- Chương 57-1
- Chương 57-2
- Chương 57-3
- Chương 58-1
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quân Quyền Liêu Sắc
Chương 55-3
Nhìn ông, Chiêm Sắc không thể không đè nặng sự chua xót trong lòng, cười tủm tỉm.
“Được rồi, cậu, người là đại lão gia. Cháu gái nhất định làm việc tuân thủ theo cậu!”
“Aizz!”
Lại một tiếng thở dài thật dài, Du Diệc Quý lại vùi đầu chậm rãi ăn. Dáng vẻ kia, giống như ăn sao sao không thơm, chọc đến Lỗ Hữu Đức ngồi cùng bàn không nhịn được mà hừ lạnh.
Đưa mấy trưởng bối về nhà, Chiêm Sắc đi theo Tôn Thanh và Quyền Thiếu Đằng trở về biệt thự Cẩm Sơn.
Gả cho Quyền Thiếu Hoàng, điều này có nghĩa sau này nơi này chính là nhà của cô.
Khi ba người trở về biệt thự Cẩm Sơn, trời đã tối đen.
Trước kia, cô còn lo lắng Quyền Thiếu Hoàng nhìn thấy cô cùng đi ra ngoài chơi một ngày với Quyền Thiếu Đằng sẽ có cái nhìn khó chịu. Không ngờ, anh căn bản không trở lại biệt thự Cẩm Sơn. Chỉ có Quyền Thập Tam, xe còn chưa dừng đã nhảy nhót chạy phía sau cô, hô to gọi nhỏ.
Chiêm Sắc có chút ngoài ý muốn.
Từ buổi sáng sau khi rời khỏi, Quyền Thiếu Hoàng không gọi điện thoại cho cô. Đương nhiên, Chiêm Sắc cũng không đặc biệt gọi cho anh.
Nhưng anh không ở nhà cũng tốt, cô cuối cùng nhẹ nhàng không ít.
Quyền Thập Tam học lớp 1 ở một trường tiểu học quý tộc, đi đâu đều có tài xế đón đưa, nhìn cậu sống an nhàn như thiếu gia nhà giàu, quả thật tương đối cô đơn. Trước khi Chiêm Sắc và Quyền Thiếu Hoàng kết hôn, ngoài việc học bình thường ở ngoài, cậu còn phải tiếp nhận thêm một số khóa học huấn luyện Quyền Thiếu Hoàng sắp xếp.
Đối với đứa trẻ 6 tuổi mà nói, đây là tuổi ăn tuổi chơi. Bởi vậy, nhân lúc Quyền Thiếu Hoàng kết hôn, cậu chiếm được một cái ‘ân huệ’——thời gian mười lăm ngày Chiêm Sắc nghỉ kết hôn, cậu có thể không cần huấn luyện, chỉ cần chơi cùng Chiêm Sắc là được.
Vì vậy, Thập Tam rất vui vẻ và hưng phấn.
Có anh hùng vô địch Tiểu Thập Tam bên cạnh, Quyền Ngũ công tử không có việc gì liền bị chị dâu chán ghét, tự nhiên anh bị gạt sang một bên. Từ lúc Chiêm Sắc mở cửa xe vào biệt thự Cẩm Sơn, tiểu quỷ kia liền đi theo bên người cô, một tấc cũng không rời.
Nhìn mình không có đất diễn, Quyền Thiếu Đằng nhận cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tôn Thanh vốn dĩ muốn đưa anh đi, nhưng lại bị anh cự tuyệt.
Tới 9 giờ tối, Quyền Thiếu Hoàng vẫn chưa về.
Đương nhiên, cũng không có bóng dáng Quyền Thiếu Đằng.
Ở nhà, Chiêm Sắc không cho Tôn Thanh đi theo mình suốt, để cô ấy tự do hoạt động. Mà chính bản thân cô vẫn luôn chơi cùng Quyền Thập Tam. Đứa trẻ này cùng cô chơi đến mức quá hưng phấn, kích thích đại não thần kinh, đã lâu lại không quen thuộc. Chiêm Sắc vất vả dỗ cậu ngủ, nhìn thời gian, vừa vặn hơn 10 giờ rưỡi.
Tắt đèn tường, đắp chăn cho Thập Tam cẩn thận, cô chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Không ngờ, Thập Tam vừa rồi đã ngủ liền túm chặt cổ tay cô. Bỗng nhiên ngồi dậy, thất thanh gọi lớn.
“Mẹ!”
Chiêm Sắc bị cậu làm cho hoảng sợ, lại bật đèn ngồi xuống, ánh mặt dừng trên người Thập Tam.
Quyền Thập Tam chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, nhìn tinh thần tốt, người cũng thông minh. Nhưng nhìn qua thân thể của cậu quả thật có chút đơn bạc, chỗ xương bả vai không có tí thịt nào. Đặc biệt lúc này cậu trừng đôi mắt to tròn đen nháy nhìn cô, khuôn mặt nhỏ ở dưới ánh đèn cực kỳ tái nhợt.
Chiêm Sắc nhíu mày, thật sự đau lòng, “Thập Tam, con nằm xuống đi. Mẹ ở đây mà.”
Lại sửng sốt hai giây, Thập Tam tựa như mới hoàn hồn từ trong mộng, nghiêng khuôn mặt nhỏ bé của mình qua, lén lút cọ tới cọ lui ở cánh tay của cô. Cuối cùng, lại học bộ dáng sâu thẳm của người lớn mà thở dài một hơi.
“Thập Tam thật sự có mẹ ư… Mẹ, con cảm giác giống như đang nằm mơ…..”
Chiêm Sắc trìu mến sờ đầu nhỏ của cậu, “Thập Tam thật sự có mẹ. Không phải đang nằm mơ.”
“Mẹ, mẹ sẽ không lại bỏ con đi chứ?” Ngẩng đầu, cậu liếc mắt nhìn một cái, đứa nhỏ lại gác đầu trên cánh tay của cô, không ngừng cọ cọ, cảm giác giống như con vật nhỏ bị thương, đang tìm kiếm tình thương của mẹ.
Trong lòng Chiêm Sắc thật tình yêu mến cậu. Lòng bàn tay chậm rãi vỗ nhẹ lưng cậu, phát hiện trên lưng cậu toàn là xương, cũng không có thịt.
Vì thế, cô khẽ cười một tiếng, trêu chọc, “Thập Tam, con quá gầy. Về sau không được kén ăn, Phải ăn cơm thật ngon, biết không? Chờ thân thể khỏe mạnh, mẹ sẽ không rời bỏ con…”
Quyền Thập Tam vô cùng đáng thương nhíu mày, “Mẹ, vậy trước kia mẹ rời đi là bởi vì thân thể của con không tốt sao?”
“Hả?”
Những lời này của Tiểu Thập Tam không đầu không đuôi. Ngay từ đầu Chiêm Sắc nghe không hiểu ý tứ của cậu, chợt suy nghĩ rồi phản ứng lại. Cậu bé thật sự tin lời Quyền Thiếu Đằng nói. Cho rằng cô chính là mẹ ruột sinh ra cậu phải không?
Đáy lòng có cảm giác nói không nên lời, xót xa, đau lòng, lại bất đắc dĩ.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của cô rất nhiều——
Hơi suy nghĩ, cô cẩn thận nâng đầu Tiểu Thập Tam lên, để cậu đối mặt với mình. Nhìn một cái hơi ngơ ngẩn. Lúc này cô mới phát hiện, hai con mắt đứa nhỏ đỏ bừng như sắp khóc, hơn nữa thần sắc cũng không ổn lắm.
Sao thế này?
Nhỏ mà lanh, tâm tư còn cô độc.
Cô không biết giải thích với Tiểu Thập Tam hoàn toàn không hiểu chuyện như thế nào, bản thân mình cũng không phải mẹ ruột của cậu. Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy không cần giải thích, đơn giản cam chịu. Vỗ mặt cậu, cười tủm tỉm an ủi.
“Thập Tam yên tâm, mẹ sẽ không rời đi, không bao giờ rời đi.”
Tiểu Thập Tam vẫn luôn nhìn cô, nhướng mày, lại sụt sịt mũi vài lần, duỗi tay phải của mình ra, hơi giơ ngón tay út về phía cô.
“Lại đây, ngoéo tay!”
Đứa trẻ này làm việc còn cẩn thận như vậy?
Chiêm Sắc cười vươn tay, cùng Tiểu Thập Tam nghiêm túc ngoéo một cái, “Ngoéo tay, thắt cổ ——”
“Một trăm năm, không được thay đổi!” Thập Tam thật sự nghiêm túc bổ sung, khuôn mặt nhỏ đặc biệt nghiêm túc.
“Ha ha! Được, một trăm năm, một ngàn năm cũng không thay đổi.”
“Mẹ, người thật tốt!” Nhóc con cuối cùng cũng vừa lòng, ôm cô, lại ngoan ngoãn buông tay cô ra nằm trở về. Nhưng lần này, cậu chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại chứ không ngủ, lông mi không ngừng nhích tới nhích lui, giống như đang ngắm trộm cô.
Chiêm Sắc bật cười trong lòng, nhưng lúc này thời gian không còn sớm, cậu cần phải ngủ.
“Thập Tam, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ ngon nào. Ngày mai còn phải đi học nữa.”
Buồn bã suy nghĩ một lát, Thập Tam lại mở mắt, “Mẹ, Thập Tam sợ.”
“Thập Tam sợ gì?”
“Con sợ nhắm mắt lại thì mẹ sẽ biến mất.”
Mũi Chiêm Sắc chua xót, vành mắt đỏ hoe. Trước đây cô đã biết Quyền Thập Tam là một đứa trẻ có đầu óc lanh lợi. Hơn nữa, từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thương của mẹ, cộng thêm sự quản giáo cao và nghiêm khắc của Quyền Thiếu Hoàng nên trưởng thành rất nhiều so với những đứa trẻ bằng tuổi. Nhưng thật sự không ngờ, tâm tư của tiểu quỷ còn tinh tế tới mức này.
Thành thật mà nói, cô rất đau lòng cho Thập Tam.
Hơn nữa hiện tại cô đã quyết định, muốn nuôi nấng đứa trẻ này như con ruột. Vì vậy, nỗi khủng hoảng đầu tiên mà cô phải giải quyết chính là vấn đề tâm lý của cậu. Theo kinh nghiệm của cô, trạng thái tâm lý của Tiểu Thập Tam do cảm giác thiếu an toàn cực độ tạo thành. Suy nghĩ một lát, cô cúi người xuống, vỗ khuôn mặt nhỏ của cậu.
“Mẹ đảm bảo với con. Ngày mai con vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy mẹ, được chứ?”
Thập Tam nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm một mình, “Mẹ, đây là cơ hội cuối cùng Thập Tam cho mẹ. Nếu mẹ lại rời khỏi con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ…”
Phụt!
Chiêm Sắc chỉ coi đó là lời nói đùa của trẻ con, mặt khác lại cảm thấy Thập Tam quả nhiên là họ Quyền. Tuổi còn nhỏ học gì không học, lại học dáng vẻ bá đạo mười phân vẹn mười. Nhếch khóe môi, cô buồn cười xoa lông mày của cậu nhóc, dỗ dành cậu.
“Thập Tam, trẻ con không được học bộ dáng nhíu mày của người lớn, phải thật vui vẻ, biết không?”
“Dạ… Mẹ, Thập Tam đã biết.”
Quyền Thập Tam buông lỏng chân mày, hô hấp đều đều, từ từ ngủ thiếp đi.
Chiêm Sắc ngồi ở mép giường, nhìn cậu có chút xuất thần.
Đứa trẻ này năm nay mới 6 tuổi, nhưng ngũ quan kia đã vô cùng đẹp. Mi ra mi, mắt ra mắt, mỗi chỗ đều phảng phất như được điêu khắc tỉ mỉ. Còn có hai hàng lông mày dài, vừa rậm vừa hếch lên, rất đặc biệt, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Chỉ là từ nhỏ không có mẹ, thật đáng thương.
Trong lòng suy nghĩ lung tung ngũ vị trần tạp, cô đau lòng chỉnh lại góc chăn cho cậu nhóc, xác nhận cậu thật sự đã ngủ say mới cẩn thận kiểm tra cửa sổ một hồi, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Khóa vân tay trong phòng ngủ của Quyền Thiếu Hoàng đã thay đổi.
Hôm nay Tôn Thanh mới nói cô biết. Bây giờ cô có thể mở khóa đi vào mà không cần anh ở đây. Điểm này khiến rối rắm trong lòng cô được buông lỏng không ít. Ít nhất sẽ không có khả năng bị anh nhốt không ra ngoài được.
Nhưng hôm nay Quyền Thiếu Hoàng xảy ra chuyện gì?
Giờ này rồi còn chưa về.
Lẩm bẩm trong lòng, nhưng khi cô tắm rửa xong nằm xuống giường, đã hơn 11 giờ đêm, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm đèn lưu ly treo trên trần nhà, cô không biết có nên gọi điện hỏi anh một chút hay không.
Năm phút sau, cô cầm lấy điện thoại di động ——
“Được rồi, cậu, người là đại lão gia. Cháu gái nhất định làm việc tuân thủ theo cậu!”
“Aizz!”
Lại một tiếng thở dài thật dài, Du Diệc Quý lại vùi đầu chậm rãi ăn. Dáng vẻ kia, giống như ăn sao sao không thơm, chọc đến Lỗ Hữu Đức ngồi cùng bàn không nhịn được mà hừ lạnh.
Đưa mấy trưởng bối về nhà, Chiêm Sắc đi theo Tôn Thanh và Quyền Thiếu Đằng trở về biệt thự Cẩm Sơn.
Gả cho Quyền Thiếu Hoàng, điều này có nghĩa sau này nơi này chính là nhà của cô.
Khi ba người trở về biệt thự Cẩm Sơn, trời đã tối đen.
Trước kia, cô còn lo lắng Quyền Thiếu Hoàng nhìn thấy cô cùng đi ra ngoài chơi một ngày với Quyền Thiếu Đằng sẽ có cái nhìn khó chịu. Không ngờ, anh căn bản không trở lại biệt thự Cẩm Sơn. Chỉ có Quyền Thập Tam, xe còn chưa dừng đã nhảy nhót chạy phía sau cô, hô to gọi nhỏ.
Chiêm Sắc có chút ngoài ý muốn.
Từ buổi sáng sau khi rời khỏi, Quyền Thiếu Hoàng không gọi điện thoại cho cô. Đương nhiên, Chiêm Sắc cũng không đặc biệt gọi cho anh.
Nhưng anh không ở nhà cũng tốt, cô cuối cùng nhẹ nhàng không ít.
Quyền Thập Tam học lớp 1 ở một trường tiểu học quý tộc, đi đâu đều có tài xế đón đưa, nhìn cậu sống an nhàn như thiếu gia nhà giàu, quả thật tương đối cô đơn. Trước khi Chiêm Sắc và Quyền Thiếu Hoàng kết hôn, ngoài việc học bình thường ở ngoài, cậu còn phải tiếp nhận thêm một số khóa học huấn luyện Quyền Thiếu Hoàng sắp xếp.
Đối với đứa trẻ 6 tuổi mà nói, đây là tuổi ăn tuổi chơi. Bởi vậy, nhân lúc Quyền Thiếu Hoàng kết hôn, cậu chiếm được một cái ‘ân huệ’——thời gian mười lăm ngày Chiêm Sắc nghỉ kết hôn, cậu có thể không cần huấn luyện, chỉ cần chơi cùng Chiêm Sắc là được.
Vì vậy, Thập Tam rất vui vẻ và hưng phấn.
Có anh hùng vô địch Tiểu Thập Tam bên cạnh, Quyền Ngũ công tử không có việc gì liền bị chị dâu chán ghét, tự nhiên anh bị gạt sang một bên. Từ lúc Chiêm Sắc mở cửa xe vào biệt thự Cẩm Sơn, tiểu quỷ kia liền đi theo bên người cô, một tấc cũng không rời.
Nhìn mình không có đất diễn, Quyền Thiếu Đằng nhận cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Tôn Thanh vốn dĩ muốn đưa anh đi, nhưng lại bị anh cự tuyệt.
Tới 9 giờ tối, Quyền Thiếu Hoàng vẫn chưa về.
Đương nhiên, cũng không có bóng dáng Quyền Thiếu Đằng.
Ở nhà, Chiêm Sắc không cho Tôn Thanh đi theo mình suốt, để cô ấy tự do hoạt động. Mà chính bản thân cô vẫn luôn chơi cùng Quyền Thập Tam. Đứa trẻ này cùng cô chơi đến mức quá hưng phấn, kích thích đại não thần kinh, đã lâu lại không quen thuộc. Chiêm Sắc vất vả dỗ cậu ngủ, nhìn thời gian, vừa vặn hơn 10 giờ rưỡi.
Tắt đèn tường, đắp chăn cho Thập Tam cẩn thận, cô chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Không ngờ, Thập Tam vừa rồi đã ngủ liền túm chặt cổ tay cô. Bỗng nhiên ngồi dậy, thất thanh gọi lớn.
“Mẹ!”
Chiêm Sắc bị cậu làm cho hoảng sợ, lại bật đèn ngồi xuống, ánh mặt dừng trên người Thập Tam.
Quyền Thập Tam chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, nhìn tinh thần tốt, người cũng thông minh. Nhưng nhìn qua thân thể của cậu quả thật có chút đơn bạc, chỗ xương bả vai không có tí thịt nào. Đặc biệt lúc này cậu trừng đôi mắt to tròn đen nháy nhìn cô, khuôn mặt nhỏ ở dưới ánh đèn cực kỳ tái nhợt.
Chiêm Sắc nhíu mày, thật sự đau lòng, “Thập Tam, con nằm xuống đi. Mẹ ở đây mà.”
Lại sửng sốt hai giây, Thập Tam tựa như mới hoàn hồn từ trong mộng, nghiêng khuôn mặt nhỏ bé của mình qua, lén lút cọ tới cọ lui ở cánh tay của cô. Cuối cùng, lại học bộ dáng sâu thẳm của người lớn mà thở dài một hơi.
“Thập Tam thật sự có mẹ ư… Mẹ, con cảm giác giống như đang nằm mơ…..”
Chiêm Sắc trìu mến sờ đầu nhỏ của cậu, “Thập Tam thật sự có mẹ. Không phải đang nằm mơ.”
“Mẹ, mẹ sẽ không lại bỏ con đi chứ?” Ngẩng đầu, cậu liếc mắt nhìn một cái, đứa nhỏ lại gác đầu trên cánh tay của cô, không ngừng cọ cọ, cảm giác giống như con vật nhỏ bị thương, đang tìm kiếm tình thương của mẹ.
Trong lòng Chiêm Sắc thật tình yêu mến cậu. Lòng bàn tay chậm rãi vỗ nhẹ lưng cậu, phát hiện trên lưng cậu toàn là xương, cũng không có thịt.
Vì thế, cô khẽ cười một tiếng, trêu chọc, “Thập Tam, con quá gầy. Về sau không được kén ăn, Phải ăn cơm thật ngon, biết không? Chờ thân thể khỏe mạnh, mẹ sẽ không rời bỏ con…”
Quyền Thập Tam vô cùng đáng thương nhíu mày, “Mẹ, vậy trước kia mẹ rời đi là bởi vì thân thể của con không tốt sao?”
“Hả?”
Những lời này của Tiểu Thập Tam không đầu không đuôi. Ngay từ đầu Chiêm Sắc nghe không hiểu ý tứ của cậu, chợt suy nghĩ rồi phản ứng lại. Cậu bé thật sự tin lời Quyền Thiếu Đằng nói. Cho rằng cô chính là mẹ ruột sinh ra cậu phải không?
Đáy lòng có cảm giác nói không nên lời, xót xa, đau lòng, lại bất đắc dĩ.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của cô rất nhiều——
Hơi suy nghĩ, cô cẩn thận nâng đầu Tiểu Thập Tam lên, để cậu đối mặt với mình. Nhìn một cái hơi ngơ ngẩn. Lúc này cô mới phát hiện, hai con mắt đứa nhỏ đỏ bừng như sắp khóc, hơn nữa thần sắc cũng không ổn lắm.
Sao thế này?
Nhỏ mà lanh, tâm tư còn cô độc.
Cô không biết giải thích với Tiểu Thập Tam hoàn toàn không hiểu chuyện như thế nào, bản thân mình cũng không phải mẹ ruột của cậu. Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy không cần giải thích, đơn giản cam chịu. Vỗ mặt cậu, cười tủm tỉm an ủi.
“Thập Tam yên tâm, mẹ sẽ không rời đi, không bao giờ rời đi.”
Tiểu Thập Tam vẫn luôn nhìn cô, nhướng mày, lại sụt sịt mũi vài lần, duỗi tay phải của mình ra, hơi giơ ngón tay út về phía cô.
“Lại đây, ngoéo tay!”
Đứa trẻ này làm việc còn cẩn thận như vậy?
Chiêm Sắc cười vươn tay, cùng Tiểu Thập Tam nghiêm túc ngoéo một cái, “Ngoéo tay, thắt cổ ——”
“Một trăm năm, không được thay đổi!” Thập Tam thật sự nghiêm túc bổ sung, khuôn mặt nhỏ đặc biệt nghiêm túc.
“Ha ha! Được, một trăm năm, một ngàn năm cũng không thay đổi.”
“Mẹ, người thật tốt!” Nhóc con cuối cùng cũng vừa lòng, ôm cô, lại ngoan ngoãn buông tay cô ra nằm trở về. Nhưng lần này, cậu chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại chứ không ngủ, lông mi không ngừng nhích tới nhích lui, giống như đang ngắm trộm cô.
Chiêm Sắc bật cười trong lòng, nhưng lúc này thời gian không còn sớm, cậu cần phải ngủ.
“Thập Tam, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ ngon nào. Ngày mai còn phải đi học nữa.”
Buồn bã suy nghĩ một lát, Thập Tam lại mở mắt, “Mẹ, Thập Tam sợ.”
“Thập Tam sợ gì?”
“Con sợ nhắm mắt lại thì mẹ sẽ biến mất.”
Mũi Chiêm Sắc chua xót, vành mắt đỏ hoe. Trước đây cô đã biết Quyền Thập Tam là một đứa trẻ có đầu óc lanh lợi. Hơn nữa, từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thương của mẹ, cộng thêm sự quản giáo cao và nghiêm khắc của Quyền Thiếu Hoàng nên trưởng thành rất nhiều so với những đứa trẻ bằng tuổi. Nhưng thật sự không ngờ, tâm tư của tiểu quỷ còn tinh tế tới mức này.
Thành thật mà nói, cô rất đau lòng cho Thập Tam.
Hơn nữa hiện tại cô đã quyết định, muốn nuôi nấng đứa trẻ này như con ruột. Vì vậy, nỗi khủng hoảng đầu tiên mà cô phải giải quyết chính là vấn đề tâm lý của cậu. Theo kinh nghiệm của cô, trạng thái tâm lý của Tiểu Thập Tam do cảm giác thiếu an toàn cực độ tạo thành. Suy nghĩ một lát, cô cúi người xuống, vỗ khuôn mặt nhỏ của cậu.
“Mẹ đảm bảo với con. Ngày mai con vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy mẹ, được chứ?”
Thập Tam nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm một mình, “Mẹ, đây là cơ hội cuối cùng Thập Tam cho mẹ. Nếu mẹ lại rời khỏi con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ…”
Phụt!
Chiêm Sắc chỉ coi đó là lời nói đùa của trẻ con, mặt khác lại cảm thấy Thập Tam quả nhiên là họ Quyền. Tuổi còn nhỏ học gì không học, lại học dáng vẻ bá đạo mười phân vẹn mười. Nhếch khóe môi, cô buồn cười xoa lông mày của cậu nhóc, dỗ dành cậu.
“Thập Tam, trẻ con không được học bộ dáng nhíu mày của người lớn, phải thật vui vẻ, biết không?”
“Dạ… Mẹ, Thập Tam đã biết.”
Quyền Thập Tam buông lỏng chân mày, hô hấp đều đều, từ từ ngủ thiếp đi.
Chiêm Sắc ngồi ở mép giường, nhìn cậu có chút xuất thần.
Đứa trẻ này năm nay mới 6 tuổi, nhưng ngũ quan kia đã vô cùng đẹp. Mi ra mi, mắt ra mắt, mỗi chỗ đều phảng phất như được điêu khắc tỉ mỉ. Còn có hai hàng lông mày dài, vừa rậm vừa hếch lên, rất đặc biệt, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Chỉ là từ nhỏ không có mẹ, thật đáng thương.
Trong lòng suy nghĩ lung tung ngũ vị trần tạp, cô đau lòng chỉnh lại góc chăn cho cậu nhóc, xác nhận cậu thật sự đã ngủ say mới cẩn thận kiểm tra cửa sổ một hồi, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Khóa vân tay trong phòng ngủ của Quyền Thiếu Hoàng đã thay đổi.
Hôm nay Tôn Thanh mới nói cô biết. Bây giờ cô có thể mở khóa đi vào mà không cần anh ở đây. Điểm này khiến rối rắm trong lòng cô được buông lỏng không ít. Ít nhất sẽ không có khả năng bị anh nhốt không ra ngoài được.
Nhưng hôm nay Quyền Thiếu Hoàng xảy ra chuyện gì?
Giờ này rồi còn chưa về.
Lẩm bẩm trong lòng, nhưng khi cô tắm rửa xong nằm xuống giường, đã hơn 11 giờ đêm, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm đèn lưu ly treo trên trần nhà, cô không biết có nên gọi điện hỏi anh một chút hay không.
Năm phút sau, cô cầm lấy điện thoại di động ——
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Vì sao điên cuồng?
- Chương 2: Người đàn ông lạnh lùng ba cao ba lớn
- Chương 3: Trời đất bao la không lớn bằng trinh tiết
- Chương 4: Cứu cô một lần, trả tôi một ngày
- Chương 5: Nhịp sống trong cuộc đời vô nghĩa
- Chương 6: Họ Quyền kia chính là gia súc à?
- Chương 7: Đại tuyệt chiêu thần long bái vĩ
- Chương 8: Chiêm Tiểu Yêu, theo tôi đi
- Chương 9: Tối hôm qua cô trộm bò đúng không?
- Chương 10: Sớm ngày lập di chúc đi
- Chương 11: Giữa đường giết luôn Quyền Trình Kim
- Chương 12: Tiểu oan gia!
- Chương 13: Gào lên, thật sảng khoái!
- Chương 14: Có phải tôi đã từng gặp anh không?
- Chương 15: Kỳ thi công chức
- Chương 16: Tôi phải dùng em!
- Chương 17: Mỳ trộn tương và bữa tiệc lớn kiểu Pháp
- Chương 18: Lão tử có khen thưởng cho em
- Chương 19: Anh ta ngay cả cái rắm cũng không bằng
- Chương 20: Ai thiếu nợ ai!
- Chương 21: Quá không biết xấu hổ!
- Chương 22: Âm tình bất định, lỗi do đâu?!
- Chương 23: Lúc tức giận là lúc trêu người nhất!
- Chương 24: Thể hiện ân ái
- Chương 25: Nồng đậm triền miên, chạm vào lòng em
- Chương 26: Đẹp trai siêu cấp vô địch!
- Chương 27: Tiểu thiếu gia kêu mẹ!
- Chương 28: Chiêm Tiểu Yêu, gả cho anh!
- Chương 29: Đồng ngôn vô kỵ*
- Chương 30: Ái muội bắt giữ!
- Chương 31: Rốt cuộc ai đùa giỡn ai?
- Chương 32: Ầm ĩ!!
- Chương 33: Chuyển biến bất ngờ!
- Chương 34: Trầm bổng cùng nhau
- Chương 35-1: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-2: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-3: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-4: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-5: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-6: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 35-7: Chọc nhầm thần Tứ Gia
- Chương 36-1: Cồn khiến người say!
- Chương 36-2: Cồn khiến người say!
- Chương 36-3: Cồn khiến người say!
- Chương 36-4: Cồn khiến người say!
- Chương 37-1: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 37-2: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 37-3: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 37-4: Cô dâu mới của Thái tử Quyền gia
- Chương 38-1: Cắn nhau trong mưa
- Chương 38-2: Cắn nhau trong mưa
- Chương 38-3: Cắn nhau trong mưa
- Chương 38-4: Cắn nhau trong mưa
- Chương 39-1: Phát sốt
- Chương 39-2: Phát sốt
- Chương 39-3: Phát sốt
- Chương 39-4: Phát sốt
- Chương 40-1: Quyền Tứ Gia ép gả!
- Chương 40-2: Quyền Tứ Gia ép gả!
- Chương 40-3: Quyền Tứ Gia ép gả!
- Chương 41-1: Bão táp mưa sa*
- Chương 41-2: Bão táp mưa sa*
- Chương 41-3: Bão táp mưa sa*
- Chương 41-4: Bão táp mưa sa*
- Chương 42-1: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 42-2: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 42-3: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 42-4: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
- Chương 43: Thu thập tra nữ
- Chương 43-2: Thu thập tra nữ 2
- Chương 43-3: Thu thập tra nữ 3
- Chương 44: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!*
- Chương 44-2: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!* 2
- Chương 44-3: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!* 3
- Chương 44-4: Lòng người không đủ rắn nuốt voi!* 4
- Chương 45: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam
- Chương 45-2: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam 2
- Chương 45-3: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam 3
- Chương 45-4: Cô chính là mẹ ruột của Thập Tam 4
- Chương 46-1
- Chương 46-2
- Chương 46-3
- Chương 46-4
- Chương 47-1
- Chương 47-2
- Chương 47-3
- Chương 48-1
- Chương 48-2
- Chương 49-1
- Chương 49-2
- Chương 49-3
- Chương 49-4
- Chương 50-1
- Chương 50-2
- Chương 50-3
- Chương 50-4
- Chương 51-1
- Chương 51-2
- Chương 51-3
- Chương 51-4
- Chương 52-1
- Chương 52-2
- Chương 52-3
- Chương 53-1
- Chương 53-2
- Chương 53-3
- Chương 53-4
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 54-3
- Chương 54-4
- Chương 55-1
- Chương 55-2
- Chương 55-3
- Chương 55-4
- Chương 56-1
- Chương 56-2
- Chương 56-3
- Chương 56-4
- Chương 57-1
- Chương 57-2
- Chương 57-3
- Chương 58-1
- bình luận