Thiết Thủ ngồi phía trước con xe Knight XV, quay đầu lại nói cho Quyền Thiếu Hoàng.
“Ừ.”
Giọng nói của Quyền Thiếu Hoàng cực kỳ trầm lắng, vẻ mặt hung ác nham hiểm không có nửa điểm đùa cợt. Lạnh lùng thấu xương hơn so với bình thường, lại càng khiến anh thêm khó gần, cảm giác có chút xa cách.
Cũng may, người đối mặt chính là Thiết Thủ, hiểu hết được tất cả những cảm xúc của anh. Bởi vậy, sau khi mím môi, gương mặt của Thiết Thủ lại tiếp tục vô cảm báo cáo về tình hình hiện tại, “Chuyên cơ của Quyền đổng sẽ đến đúng 10 giờ, sân bay đã chuẩn bị sẵn sàng. Không chỉ có người của chúng ta, mà chiến đội Red Spurs cũng điều vài đặc chủng tinh nhuệ tới.”
“Ồ? Red Spurs đưa người đến sao?” Quyền Thiếu Hoàng không ngờ tới.
Cơ quan ZMI và lực lượng đặc biệt Red Spurs là những đơn vị cùng cấp, được coi là đội binh chủng độc lập. Tổ chức dưới quyền rất phức tạp, biên chế tương đối linh hoạt, về cơ bản là hành động độc lập. Tuy nhiên trong những năm gần đây, do tính đặc thù của công việc, nên thường phải tiếp xúc với Red Spurs, việc giúp đỡ nhau cũng không có gì lạ.
Nhưng chuyện hôm nay dù sao cũng là chuyện gia đình của Quyền Thiếu Hoàng anh.
Làm thế nào mà bọn họ lại đến được?
Không đợi anh hỏi, Thiết Thủ đã trả lời, “Tứ gia, là Lãnh Kiêu chủ động nói.”
Lãnh Kiêu chính là ‘lão Điểu’ trong miệng Quyền Thiếu Đằng, lão đại của chiến đội Red Spurs hiện giờ, chồng của cô em họ Bảo Thất của Quyền Thiếu Hoàng. Đương nhiên, khi còn trẻ Quyền Thế Hành đã phong lưu thành tính, làm bậy với phụ nữ nhà lành, có lẽ chính ông ta cũng không biết sự tồn tại của đứa con gái Bảo Thất này. Tuy vậy, nghiêm túc mà nói, Lãnh Kiêu vẫn là con rể của Quyền Thế Hành.
Đáng tiếc……
Nhướng mày, anh trào phúng cười.
Nếu năm đó Quyền Thế Hành không mắc phải món nợ phong lưu kia, thì sao ông chủ nhà họ Lãnh lại có kết cục như vậy được?! Ngoài ra còn có vụ án oan ức không đầu không đuôi dẫn đến cái chết ông chủ nhà họ Lãnh, có lẽ do Lãnh Kiêu đã tính hết thảy toàn bộ lên đầu Quyền Thế Hành, chắc cậu ta đã sớm muốn giết ông ta rồi?! Chẳng qua nhiều năm như vậy, Quyền Thế Hành không chỉ nhập quốc tịch Mỹ, mà còn sống ở nước ngoài, chưa từng nhập cảnh. Huống chi, ngay cả khi bọn họ biết những điều mà Quyền Thế Hành đã phạm phải, thì cũng chẳng đưa ra được bất kì bằng chứng buộc tội nào…
Bởi vậy, chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể làm trong bóng tối thôi, không thể để lại điểm yếu nào khác cho người ta được.
Nhưng nếu Lãnh Kiêu cũng tới đây, vậy thì hợp tác luôn đi.
“Được rồi!”
Anh nghĩ ngợi, nhàn nhạt nói ra hai chữ, sắc mặt vẫn chưa được thả lỏng.
Tuy giọng điệu của anh cực kì bình đạm, như thể không để ý tới chuyện này chút nào, nhưng sự tàn bạo và thờ ơ lờ mờ bộc lộ ra trong hơi thở, và cả cặp mắt lạnh lùng tàn nhẫn, tất cả đều thể hiện một thứ cảm xúc gọi là “hận thù”.
Bởi vì hận, nên vẻ mặt anh có thêm vài phần uy hiếp.
“Tứ gia, ngài yên tâm… Hôm nay ông ta, chạy không thoát đâu.”
Thiết Thủ là Tứ Đại Danh Bổ, là một người biết nhiều chuyện của nhà họ Quyền nhất. Lúc này, anh không biết nên an ủi Quyền Tứ gia như thế nào. Chỉ có thể tận tâm tận lực làm tốt chuyện này vì chủ nhân. Nói mới nhớ, những việc trong ngày hôm nay, hoàn toàn do chính tay Thiết Thủ sắp đặt. Theo ý kiến của anh, dù sao người đó cũng là bác hai máu mủ tình thâm của Tứ gia, tuy trước đây ông ta bất nhân, nhưng nếu Quyền Tứ gia phải gánh tất cả trên đầu mình thì cũng không được hay lắm… Vì vậy, hết thảy mọi chuyện đều do Thiết Thủ tự tay lo liệu.
“Vất vả rồi, Thiết Thủ.”
Quyền Thiếu Hoàng bỗng nhiên nói một câu khiến cơ thể của Thiết Thủ hơi cứng đờ. Ngón tay đập mạnh lên vành mũ, một kiểu chào quân trang nghiêm túc uy nghiêm, giọng nói trầm thấp đầy uy lực nhưng cũng vô cùng thận trọng.
“Vì Tứ gia, Thiết Thủ dù có chết muôn lần thì cũng sẽ không bao giờ chối từ!”
Câu nói này rất được… Như lời thề của người bạn chí cốt.
Hôm nay Thiết Thủ còn đặc biệt mặc một bộ quân phục chỉnh tề, càng tăng thêm khí chất tuấn tú, nghiêm túc ngời ngời kia. Như thể hận không được vác đao lên núi, vẻ căng thẳng trong ánh mắt của Quyền Thiếu Hoàng đã dần dần tiêu tán.
Ngoắc ngoắc môi, liếc nhìn Thiết Thủ một cái, anh không nhịn được mà bật cười.
“Được! Mẹ nó ai bảo cậu đi chết chứ?”
“À… Tôi chỉ nói vậy thôi.” Ngượng ngùng cười, Thiết Thủ buông tay xuống.
Vì an toàn của bản thân nên Quyền Thiếu Hoàng không bao giờ thích ở gần người khác. Những năm gần đây, người thực sự gần gũi với anh nhất trong cuộc sống thường ngày chính là Thiết thủ. Hai người đã trải qua vô số lần sinh tử, mối quan hệ này còn hơn cả tình đồng chí, anh em.
Hơn nữa, anh tin rằng Thiết Thủ không phải kiểu người nói suông. Nếu thực sự có một ngày cần ai đó chặn súng, Thiết Thủ nhất định sẽ không chút do dự đứng chắn trước người anh, chết thay cho anh. Cũng vì nguyên do như vậy, dù biết rõ Thiết Thủ thích Chiêm Tiểu Yêu thì anh vẫn chẳng thể làm gì được. Ngược lại còn muốn lên kế hoạch tương lai cho anh ta.
Một lúc lâu sau, trong xe chẳng có ai hé răng.
Một người bất động, một người thì bình tĩnh, chăm chú nhìn về con đường phía trước.
Không khí hơi kỳ lạ.
Quyền Thiếu Hoàng hơi nheo cặp mắt hồ ly, lười biếng dựa lưng vào ghế, không hề có một chút động tĩnh. Chỉ có ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái, không nhẹ không nặng gõ trên tay vịn ô tô, vô tình lộ ra suy nghĩ của anh.
Mười phút sau ——
Chiếc Knight XV dừng lại.
Tổng cộng có năm chiếc xe cảnh vệ, đồng thời lập trận bên cạnh họ.
Nơi này là chỗ sân bay. Nhưng nó không phải là sân bay bình thường. Đặc biệt ở chỗ, nó không chỉ là sân bay tư nhân đầu tiên ở Thủ đô, mà còn là sân bay tư nhân đầu tiên được xây dựng bằng vốn đầu tư cá nhân ở Trung Hoa. Phải biết rằng, trong một hệ thống nội địa đặc thù như vậy, việc thành lập sân bay tư nhân khó hơn nhiều so với các sân bay tư nhân của chủ doanh nghiệp nước ngoài, đó không chỉ là vấn đề về tiền bạc.
Đương nhiên, sân bay này thuộc về Tứ gia nhà họ Quyền.
Sân bay được xây dựng ở ngoại ô phía tây Thủ đô, có diện tích tới 15 vạn mét vuông, gồm có khu nhà ga, khu hàng hóa, khu bay và khu làm việc. Ngày thường sử dụng vào việc riêng, một số giao dịch vận chuyển hàng hóa của doanh nghiệp Quyền thị cũng sẽ được chuyển qua bằng sân bay này. Hiện tại, có hơn mười chiếc trực thăng tư nhân đang đậu ở sân bay.
Điều này cho thấy nguồn tài chính của Quyền gia rất lớn.
Hiện tại cách 10 giờ mà chuyên cơ của Quyền Thế Hành đến, chỉ còn khoảng nửa giờ.
Hơn 9 giờ, mặt trời đã lên cao…
Ánh nắng ngoài cửa kính xe hơi chói lòa. Quyền Thiếu Hoàng nheo mắt, tìm một cái kính râm đeo lên mũi, đang chuẩn bị cất bước đi xuống thì bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
“Cái giá của Quyền Tứ gia, quả thực càng lúc càng lớn!”
Quyền Thiếu Hoàng đặt ngón tay lên chiếc kính râm, nhanh chóng ngẩng đầu, cong khóe môi.
“Hừ! Tôi nói này lão Điểu, cậu đã kết hôn rồi, bị lây từ ai mà học cách nói chuyện chanh chua như vậy?”
Ở trước mặt Quyền Thiếu Hoàng ba thước là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, mặc quân phục thẳng tắp, đường nét gương mặt góc cạnh, sắc sảo lạnh lùng, căng tràn sức sống, thoạt nhìn, anh ta chính là tên chủ nhân lạnh lùng cao ngạo.
Anh ta không phải ai khác, đúng là lão đại Lãnh Kiêu của chiến đội Red Spurs, cũng là chồng của em họ Quyền Thiếu Hoàng.
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi bắt tay.
Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay anh ta, không khỏi trêu ghẹo.
“Cậu tự mình tới đây hử, không sợ cọp mẹ ở nhà biết được rồi ăn thịt cậu sao?”
“Cậu cho rằng tôi sợ vợ sao?” Lãnh Kiêu không chút để ý mà đáp lại, khẽ nâng tay lên, chiếc nhẫn kim cương đón nắng mặt trời, anh ta nhíu mày, bổ sung thêm một câu.
“Đừng để Bảo Thất biết.”
“Mẹ nó vậy còn nói không sợ?” Quyền Thiếu Hoàng không để lại một chút mặt mũi cho tên “thê nô” này.
Đương nhiên, điều Lãnh Kiêu đang băn khoăn tại sao anh lại không biết?! Mặc kệ thế nào, dù sao Bảo Thất cũng là con gái ruột của Quyền Thế Hành. Mặc kệ Quyền Thế Hành có xấu xa đến thế nào, cho dù hiện giờ Bảo Thất có bao nhiêu hận thù với Quyền Thế Hành, thì làm sao có thể cho cô biết chồng mình cùng với anh họ đã liên thủ với nhau, phục kích cha của mình ở sân bay?
Chế nhạo xong, ánh mắt của Quyền Thiếu Hoàng xẹt qua gương mặt lạnh lùng của Lãnh Kiêu, bỗng nhiên nhếch môi cười.
“Lão Điểu, thận cậu không tốt à?”
Lãnh Kiêu liếc anh: “Tân lang, cậu cứ chú ý tới bản thân mình đi, cẩn thận đêm mai không thể động phòng.”
Quỷ mị nhấc môi lên, Quyền Thiếu Hoàng cười như không cười, “Chuyện đó tất nhiên phải có.”
Hai người đàn ông lẳng lặng ngồi lên chiếc ghế mà lính đặc vụ đưa tới, không hề trò chuyện một câu. Thời gian sắp đến rồi, trên đài quan sát đã nhận được tín hiệu của phi cơ, ánh mặt trời kia dường như đã phai màu không ít, nhiệt độ trong sân bay tư nhân giảm xuống một cách kì lạ.
Hai người bọn họ ngồi ở chỗ đó, tất nhiên là đang đón người.
Chẳng qua, hiện giờ bốn phía sân bay đã được phục kích, các tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong. Ngoài đội hành động của ZMI, còn bộ đội đặc chủng tinh nhuệ của Red Spurs đang mai phục, đến lúc ấy muốn sống hay chết, chỉ bằng một câu của bọn họ.
Trong khoảnh khắc, một cơn gió lớn thổi vù vù qua các tòa nhà, chuyển động trên không trung.
Mùi thuốc súng trước trận khiến áp suất càng lúc càng thấp.
Còn mười phút…
Chín phút…
Tám phút…
Một phút…
Không thể không nói, Quyền Thế Hành là một người cực kì đúng giờ.
Đúng mười giờ sáng, chuyên cơ của Quyền thị từ Mỹ đáp xuống sân bay tư nhân.
Cầu thang chậm rãi hạ xuống, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt anh là người đàn ông ngoại quốc trạc ba mươi tuổi… Thân hình hắn cao lớn, cặp mắt đen âm u lạnh lẽo, ngũ quan rõ ràng, sát khí dày đặc, dễ dàng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Mà thứ càng khiến mọi người áp lực —— chính là vết sẹo kéo dài từ cuối lông mày đến tai trái, vết sẹo dài làm hỏng đường nét trên gương mặt tuấn lãng của hắn.
“Lyon?”
Giọng nói trầm thấp của Lãnh Kiêu vẫn rơi vào lỗ tai của Quyền Thiếu Hoàng.
“Ừ, đúng là hắn.”
“Tôi có gặp anh ta khi tham gia vào lực lượng bộ đội đặc chủng Ireland quốc tế vào mấy năm trước, nhưng sao lại…?”
Quyền Thiếu Hoàng lạnh lẽo cười, “Làm việc cho Quyền Thế Hành, chịu trách nhiệm về sự an toàn của ông ta.”
Lãnh Kiêu cau mày im lặng.
Phải biết rằng, Lyon không chỉ là ông vua lực lượng đặc chủng xuất sắc đẳng cấp thế giới, hơn nữa hắn lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Từng tham gia các chiến dịch quân sự của NATO chống lại Iraq, còn đóng quân nhiều năm. Sau đó, hắn đảm nhiệm vai trò hướng dẫn cho Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ và lãnh đạo đơn vị thực hiện một số nhiệm vụ chiến đấu đặc biệt.
Tài năng quân sự kiệt xuất như vậy, sao có thể cam tâm làm kẻ bảo vệ cho Quyền Thế Hành?
Ngay sau lưng Lyon, một người đàn ông trung niên cầm nạng kim loại trong tay được hỗ trợ bởi hai tên vệ sĩ, từ từ xuất hiện ở cầu thang, trên gương mặt ông ta nở nụ cười, vẫy vẫy tay với Quyền Thiếu Hoàng ở phía xa.
Quyền Thế Hành!
Thiết Thủ ngồi trên xe chỉ huy đã xác nhận bằng chiếc kính viễn vọng qua cửa sổ, trong lòng rùng mình nhận ra ông ta. Trước đó, bọn họ đã từng xem qua tấm ảnh của Quyền Thế Hành, tuyệt đối không sai.
Thấy thế, anh nhấc bộ đàm lên rồi thấp giọng ra lệnh.
“Tay súng bắn tỉa chuẩn bị —— mục tiêu xuất hiện!”
“Vâng!”
Các họng súng đen đồng thời nhắm vào Quyền Thế Hành đang mỉm cười đi xuống cầu thang.
Bắt ngay tại chỗ? Hay là giết luôn đây? Bây giờ chỉ cần Quyền Thiếu Hoàng ra động tác.
Không ngờ ——