Chiêm Sắc nghỉ ngơi một chút sau đó sửa soạn lại lớp trang điểm, hôn lễ sắp bắt đầu.
Đương nhiên, hôm nay là ngày cháu trai kết hôn, người chứng hôn cho hôn lễ chính là người có bối phận tối cao bác Hai Quyền gia, Quyền Thế Hành.
Buổi hôn lễ này không hoàn toàn là kiểu Tây, lại không hoàn toàn kiểu Trung Quốc. Giống với phần lớn người Trung Quốc hiện đại khi cử hành hôn lễ, nửa trung nửa tây liền trở thành một loại hôn lễ với văn hóa độc đáo. Chỉ thấy khách khứa chăm chú nhìn vào trung tâm buổi lễ, người dẫn chương trình xinh đẹp, tươi cười đầy mặt mà chủ trì ở trên đài, mời Quyền Thế Hành lên đài vì hai người cô dâu chú rể mà chứng hôn.
Bùm bùm ——
Chẳng cần nhiều lời, vỗ tay, hoa tươi, âm nhạc, còn có một đám cameras, đều là những gì cần có của một hôn lễ.
Quyền Thế Hành vẫn chống cái nạng kim loại kia như cũ, chầm chậm đi tới vị trí chủ trì hôn lễ trên đài, giọng nói rõ ràng, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười từ ái của trưởng bối đối với vãn bối. Đối diện với microphone, ông ta phát biểu cùng chúc phúc một bài dài, giọng nói du dương, thanh âm tình cảm lại phong phú, không có nửa điểm nghi ngờ, thuận tiện đạt được hiệu quả tốt nhất! Một tràng vỗ tay.
Quá rõ ràng, trước khi bước lên, ông ta đã nghĩ sẵn lời chúc trong đầu.
Là một người giỏi ngụy trang, đương nhiên sẽ không để người khác dễ dàng nhìn ra bản chất của ông ta. Càng không ai có thể suy đoán ra rằng thái độ của bác cháu Quyền thị theo hướng gió nổi mây mù. Sau những lời chứng hôn nhiệt tình dào dạt của Quyền Thế Hành, hôn lễ cuối cùng cũng tới. Một vị cha xứ không biết được mời từ đâu đến bước lên đài, dựa theo quy trình hôn lễ sẵn có, toàn bộ đều diễn ra như lúc trước đã diễn tập, trong suốt quá trình không có bất kỳ sai sót nào.
Bỏ qua những lời thề rập khuôn đời đời truyền lại, trong lòng Chiêm Sắc thoáng có chút cảm thấy khó nói nên lời, thời gian còn lại, cô cảm thấy cả người như chết lặng. Cảm giác tựa như một con rối gỗ bị giật dây, ngoại trừ nụ cười cứng đờ thì không có bất kỳ động tác khác.
“Tôi nguyện ý cùng anh ấy trở thành vợ chồng, từ hôm nay trở đi bao dung lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau, dù tốt hay xấu, dù phú quý hay bần cùng, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu thương lẫn nhau, quý trọng, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa…”
Một lời thề bao nhiêu người đều đã nói qua, nhưng vợ chồng mà đến khi chết mới chia lìa, thế gian kia có được mấy đôi?
Rất ít. Những cặp như vậy đều trở thành kinh điển, ví dụ như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Trong lòng cô không khỏi cười khổ!
Cho đến khi cha xứ chỉ đạo, trao nhẫn kết hôn, cô mới phát hiện bản thân đã giàu to rồi.
Ở trên ngón tay của cô, viên kim cương trên nhẫn cưới không chỉ đơn giản là ‘trứng bồ câu’ trong truyền thuyết. Mặc dù cô không hiểu giá trị của kim cương, nhưng cũng biết, ưu khuyết điểm của một viên kim cương được đánh giá bởi độ lớn nhỏ, độ tinh khiết, màu sắc. Đây là một viên kim cương màu hồng phấn hình trái tim, không chỉ có kích thước lớn, độ bão hòa màu sắc cao, được làm thủ công tinh xảo, cắt gọt hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết nó nhất định không phải là vật bình thường.
Một chiếc nhẫn cưới giá trị, cô làm mấy đời đều không kiếm nổi.
Được, cũng coi như không thiệt!
Cô đang tự cười nhạo an ủi chính mình, bên tai lại nghe tiếng người huýt sáo, còn có người đang la hét ầm ĩ.
“Hôn một cái… Hôn một cái… Lão đại… Hôn một cái…”
“Cô dâu chú rể… Nhanh hôn nhau một cái…”
“Mau hôn đi… Mau hôn đi… Hiện trường phát sóng trực tiếp, lưu ảnh phòng ốc…”
Trong lòng Chiêm Sắc run rẩy, cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn vào mặt người đàn ông. Mà anh cũng chuyên tâm nhìn cô, khóe môi mỏng nhếch lên một nụ cười như có như không. Theo bản năng, Chiêm Sắc nghĩ đến lần trước trong mưa hôn không thành công, trong lòng cực kì hoảng sợ, trong đầu cô lại nảy ra nhiều suy nghĩ kì lạ.
Cũng không biết xuất phát từ cảm xúc gì, trong tiếng cười của mọi người, dưới ống kính của nhiếp ảnh gia, cô cực kì muốn biết, ở thời khắc trọng đại của hôn nhân này, anh sẽ hôn hay không ——
Người trên đài suy nghĩ hỗn loạn.
Mọi người dưới đài, vẫn cứ là có chút suy nghĩ.
Không thể không nói, hôm nay cô dâu chú rể đúng là trời sinh một đôi. Lúc này hai người lẳng lặng ôm nhau, cô dâu mặc váy cưới trắng tinh thánh khiết lại kiều mị, đường cong thân thể quyến rũ, mỹ diễm nhưng khuynh thành. Mà thân hình chú rể tráng kiện, tuấn tú như tượng tạc, khiến những người phụ nữ chưa lập gia đình có mặt ngứa ngáy trong lòng.
Như vậy, ở thời khắc này, hai người lại trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt, nhất định sẽ trở thành hôn lễ thế kỷ.
Quyền Thiếu Hoàng ôm eo cô, không động đậy.
Chiêm Sắc cũng vẫn luôn nhìn anh, không gian đột nhiên trầm xuống.
Mặc kệ những người phía dưới ồn ào bật cười, mặc kệ những người không ngừng thúc giục bọn họ mau thâm tình hôn nồng nhiệt, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng an tĩnh, không nghe thấy bất kì điều gì.
Người đàn ông mỉm cười một chút, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, ngón tay cái dừng ở gò má non nớt của cô, vuốt ve vài cái, một cái tay khác liền nhanh chóng ôm eo cô, dùng sức kéo vào trong lồng ngực, ôm chặt cô ở trước ngực. Sau đó, anh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô, bàn tay áp cuống nâng lấy gáy cô, vạn phần thâm tình mà cúi đầu ——
Oa!
Đúng là một động tác duy mĩ!
Có ít nhóm khách nóng lòng, đã kích động hét lên, vỗ tay ồn ào.
“Hôn nồng nhiệt…… Hôn nồng nhiệt……”
“Lão đại…… Chúng ta muốn hôn nồng nhiệt……”
“Không đúng không đúng…… Không chỉ có muốn nhiệt, chúng tôi còn muốn xem hôn lưỡi…… Kiểu Pháp……”
Lỗ tai tràn ngập các loại âm thanh nhiệt tình, màng tai muốn ‘ong ong’, khuôn mặt Chiêm Sắc hơi nóng lên, dưới sự khống chế của anh, toàn thân cô tê liệt, từng tế bào cũng khẩn trương theo. Đôi tay theo bản năng nắm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh ta, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giây tiếp theo……
Giữa mày nóng lên, tâm cô tức khắc lạnh xuống.
Quả nhiên, người đàn ông chỉ hôn ở giữa lông mày của cô.
Cũng là thâm tình, cũng là trìu mến, nhưng lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Người người đàn ông này vốn dĩ không thích hôn môi, hay là căn bản anh không muốn hôn cô?!
Trong lòng cô đã rõ, anh vẫn còn nhớ mong ‘bạn gái cũ’, đã định cô là người đến sau.
Huống chi, cô là một người học tâm lý học, càng biết một đạo lý. Ở phần lớn nam nữ, môi và lưỡi dây dưa dẫn tới nước bọt hợp lại, đó mới là tình yêu triền miên chân chính, thậm chí so với vì sinh lý mà làm, tình yêu càng thêm thiêng liêng. Giống như một số người đàn ông khi say đắm người phụ nữ, hắn có thể không suy xét chút nào mà cùng bất kỳ người phụ nữ nào quay cuồng trên giường, nhưng sẽ không tùy tiện cùng người phụ nữ khác kịch liệt hôn môi.
Trong lòng lạnh giá, cô cũng chỉ cười cười, không có biểu tình gì.
Nhưng suy nghĩ của nhóm khách dưới đài so với cô khẳng định không giống nhau. Nhiều người cho rằng chẳng qua là chú rể đang làm ra vẻ thôi, không có người nào cảm giác được cô đang cô đơn. Đương nhiên, hôm nay khách rất nhiều, loại nào cũng có. Dường như gương mặt nào cô từng gặp qua đều ở đây. Những người đó suy nghĩ cùng cảm xúc đương nhiên cũng không phải đều giống nhau.
Ví dụ như chị em Ngải gia, Ngải Mộ Nhiên trong lòng cười lạnh, cô ta thấy Quyền Thiếu Hoàng cưới cô chỉ vì “chuyện đó”. Anh không yêu Chiêm Sắc, chẳng qua coi cô trở thành thế thân của người phụ nữ kia, nếu không tại sao lại không hôn?! Mà Ellen, cô ấy chỉ cảm thấy tiếc nuối, thật vất vả lắm mới có một cơ hội nhìn thấy cặp đôi phong thái bức người này mãnh liệt ôm hôn, kết quả cứ như vậy mà nhẹ nhàng xong việc.
Cũng có nhiều người tiếc nuối, giống như Đỗ Hiểu Nhân người tới tham gia hôn lễ. Vừa rồi cô ta cũng cực kì muốn nhìn thấy nụ hôn này… Nếu không, khi đêm khuya tịch mịch, cô ta lấy cái gì để an ủi con tim đang xốn xang này đây?
Mặt khác, còn có một người biểu tình bình tĩnh, ánh mắt phức tạp lại mê ly… Anh ta là Nghiêm Chiến.
Âm thanh thở dài cùng trêu đùa vang lên, Chiêm Sắc mỉm cười không hé răng. Nhưng cũng mặc kệ bàn tay dày rộng của người đàn ông trìu mến đặt ở trên eo cô như cũ, nhưng ‘nụ hôn giữa mày’ vừa rồi quá đáng ghét, nhẹ nhàng đem những bong bóng màu hồng trong cô vất vả lắm mới dâng lên được, lại nhanh chóng chọc mất không còn một mảnh.
“Cô chỉ là một thế thân mà thôi.”
Mắt cô vô tình xẹt qua đôi mắt khiêu khích của Ngải Mộ Nhiên, đối diện ngắn ngủn vài giây, dường như cô có thể từ ánh mắt họ Ngải, thấy trong đáy mắt cô ta viết to mấy chữ trần trụi kia.
Tiếng cười, âm thanh vui mừng, âm thanh chúc mừng, âm thanh rành rọt lọt vào tai.
Hôn lễ, buổi lễ xem như đã kết thúc.
Người tham gia hôn lễ hôm nay thật lòng vui vẻ nhất, không thể nghi ngờ chính là Quyền Thập Tam. Tiểu gia hỏa cười tủm tỉm đi tới lúc cô muốn xoay người đi đổi váy cưới, lôi kéo váy cô, ngẩng đầu nhỏ, học lời thề vừa rồi lúc hai người bọn họ kết hôn, giọng non nớt nhưng nghiêm túc nói với cô.
“Mẹ, còn con nữa. Chúng ta một nhà ba người, chỉ có chết mới có thể tách rời chúng ta——”
Tiểu quỷ này có đầu óc tốt, người lại thông minh, âm thanh không lớn không nhỏ, lập tức khiến đám người bên cạnh cười vang.
Mọi người đều nói Quyền Tứ gia nhặt được đứa con nuôi này, thật đúng là một đứa trẻ tri kỷ.
Mà Chiêm Sắc cũng cảm thấy… Có Thập Tam, khi cô kết hôn, cũng không sốt ruột như trong tưởng tượng.
Tiệc cưới của Quyền gia xa hoa, đương nhiên còn chưa có kết thúc. Tiệc tối của hôn lễ mới là vở kịch lớn chân chính. Tiệc tối được an bài ở trang viên Y Lan như cũ, không chỉ tổ chức một buổi ca múa hát hoành tráng, mà còn mời mấy minh tinh lớn tới biểu diễn, có thể nói là cực kì náo nhiệt, tiệc rượu đan xen, khách quý chật nhà, thịnh yến lâm môn.
Nhưng không có xa xỉ nhất, chỉ có xa xỉ hơn.
Thứ xa xỉ đến tột đỉnh, còn ở phía sau —— bữa tiệc lớn của tiệc cưới.
Đối với ăn uống, Chiêm Sắc trước nay không có chú ý nhiều. Hoặc dứt khoát nói, cô cảm thấy món ăn trong tiệc cưới làm phức tạp như vậy, kỳ thật chính là kiểu hành vi “phô trương” của kẻ có tiền. Chẳng qua, cô chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám nói ra, không biết sẽ làm bao nhiêu người hận. Loại người ăn uống qua quýt như cô, nhìn cách bày trí này đúng thật là kinh hãi.
Đơn giản mà nói, chính là một bàn thế nhưng được bày trí đẳng cấp nối tiếp nhau không ngừng với trăm món ăn. Phân theo trình tự, theo chủng loại theo thứ tự mang lên, làm giống quốc yến.
Lượt thứ nhất, 8 đĩa “Quả giả” gọi là “Tháp hoa tám quả luân lưu*”. Chia thành: thanh yên, cam mật, thạch lựu, cam thường, lê trứng ngỗng, lê sữa, táo gai, mộc qua.
(Tám loại quả xếp xen kẽ nhau thành cái tháp có hình bông hoa. Quả giả ngày xưa nặn bằng đất để tế trời, ngày nay chắc dùng quả thật hết rùi.)
Lượt thứ hai, 12 vị “Quả khô”, gọi là “Túi quả khô Lạc Tiên”. Chia thành: Quả vải, long nhãn, mứt hạt sen, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, bạch quả, thịt quả lê, táo tàu cắt khoanh tròn, thịt hạt sen, táo gọt vỏ, táo tàu hấp.
Lượt thứ ba, 12 vật “Chạm khắc Mật Tiên*”: Khắc quả mơ tròn, mất đi vỏ đỏ, khắc bí đao mật, măng non thành hình cá, khắc miếng đu đủ thành hoa tròn đỏ, khắc quýt vàng, thanh mai thành lá sen, khắc gừng, măng mật thành hoa nhỏ, khắc quả cam…
(*Một loại hình khắc thực phẩm của Trung Quốc. Vào thời nhà Đường, khắc hoa văn cho trái cây trước khi ngâm chúng với mật ong để làm mứt. Đến thời nhà Tống thì mở rộng khắc cả rau củ phục vụ cung đình. (Nguồn: Baike.baidu.)
Lượt thứ tư…
Những cái phía trên, chỉ mới là hoa quả.
Đợi đến khi đĩa lớn đã mang xuống hết, phần dùng tiệc của đám cưới mới được tính là chính thức bắt đầu.
Món thứ nhất: chim cút thổi hoa; món thứ hai: xiên sữa đông, canh Tam Tuyệt; món thứ ba: xiên lưỡi dê, lá sách bê; món thứ tư: xiên mề hình tay, soup chim cút; món thứ năm: lá sách bò cắt lát, dạ dày uyên ương chiên; món thứ sáu: cá nhám cắt lát, cá nhám xào sốt; món thứ bảy: lươn xào sam, canh mề ngỗng…
Suy ra ngần này, nhiều không kể xiết!