Vẫn là cái đơn vị thần bí không treo biển hành nghề kia.
Sau khi thông qua tầng tầng lớp lớp của trạm kiểm soát nghiệm chứng, Chiêm Sắc tiến vào đại sảnh được bảo vệ nghiêm ngặt. Nghĩ đến ngày hôm qua không thoải mái, cô theo bản năng mà ngắm một vòng, phát hiện không có Quyền Thiếu Hoàng, tâm tình mới thả lỏng.
Thiết Thủ đưa cô đến phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm.
Trước khi cô đến, ZMI đã chuẩn bị một người họa sĩ tới phối hợp công tác.
Buông tư liệu, Chiêm Sắc ngồi xuống cùng họa sĩ đơn giản giao lưu một chút về quá trình cùng phương thức. Sau đó cô quay đầu, nhìn Thiết Thủ, “Thủ ca, có bịt mắt không?”
“Cái gì?” Thiết Thủ giật mình với yêu cầu của cô.
“Bịt mắt.” Chiêm Sắc nhắc lại, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, “Thói quen cá nhân của tôi, khi vẽ chân dung tâm lý, cần bịt mắt.”
Thiết Thủ và họa sĩ đều cảm thấy kỳ quái, “Tại sao vậy?”
“Mắt không thấy, tâm mới càng rõ ràng.”
Chiêm Sắc kéo kéo khóe miệng, cười khẽ. Trong chớp nhoáng, nụ cười khi nãy dường như chỉ là tưởng tượng.
“Cô có thể nhắm mắt lại.”
“Không giống như bịt mắt, chỉ đơn giản nhắm mắt sẽ không có cách nào khống chế được mà trợn mắt, tâm sẽ loạn ngay.”
Thiết Thủ nhìn cô thật kỹ, nhưng không hỏi nhiều nữa, anh phân phó người cầm một cái bịt mắt lại đây, đặt vào tay cô, “Cần giúp gì không?”
“Không cần.”
Chiêm Sắc lại cười.
Cái bịt mắt trông có vẻ mới, nhìn rất sạch sẽ, màu đen, rắn chắc, không truyền ánh sáng.
Cô cầm bịt mắt, mím chặt môi, giống như đang làm một nghi thức thành kính gì đó, động tác thong thả lại cẩn thận. Trước tiên gom lại đầu tóc đang rũ xuống, dùng dây thun cột ở sau đầu, sau đó mới bịt mắt lại, che khuất nửa gương mặt trắng nõn.
“Được rồi, có thể bắt đầu.”
Cả người đắm chìm ở trong bóng tối, bộ dáng Chiêm Sắc vừa cẩn thận lại nghiêm túc.
“Nam, độ tuổi khoảng 25 đến 30, vóc người cao ráo, 1m80 trở lên, hình thể vừa phải. Là người cố chấp lạnh nhạt, bề ngoài phóng khoáng, nội tâm áp lực. Ý thức tự bảo vệ mình mạnh mẽ, không dễ dàng biểu lộ tình cảm với người khác. Người này sống một mình, nhưng lại thích xuất hiện ở nơi đông người ….”
Căn cứ theo miêu tả của cô, họa sĩ tính mô phỏng lại khí chất và hình tượng trên máy tính.
“Mày kiếm, lông mày rộng và dày, đỉnh lông mày là 2/3, sắc bén một chút.”
“Đôi mắt……”
Lúc nói đến đôi mắt, Chiêm Sắc bỗng dừng lại.
Bởi vì, cô nghe được tiếng bước chân.
Đôi mắt không nhìn thấy người, ngoại trừ tâm không phiền, tai của họ còn đặc biệt nhạy cảm.
Khóe môi cong cong đi xuống, cô không để ý người vừa tới, tiếp tục nói: “Đôi mắt hẹp dài và có thần, đuôi mắt hơi nhếch lên, 5 độ… Khiến cho người ta cảm thấy âm hiểm xảo trá…. Tuy nhiên, hắn hẳn là sẽ cố tình mang mắt kính….”
Phòng nghiên cứu tâm lý, cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có hai loại âm thanh.
Một loại là thanh âm sạch sẽ đến gần như linh hoạt kỳ ảo của Chiêm Sắc. Một loại là thanh âm rất nhỏ do họa sĩ sử dụng con chuột và bàn phím.
Năm phút……
Mười phút……
Ước chừng một giờ trôi qua, cô thở dài một hơi, cuối cùng cũng xong việc. Dưới kỹ thuật cao siêu của họa sĩ, một bức họa nam nhân sinh động như thật mà xuất hiện ở trên màn hình máy tính.
Họa sĩ kinh ngạc nhìn về phía cô, rõ ràng không quá tin tưởng.
“Chiêm lão sư, chỉ như vậy thôi sao? Hết rồi?”
“Được rồi, để tôi xem xem.” Chiêm Sắc duỗi tay ra sau đầu, đang chuẩn bị gỡ bịt mắt xuống. Một đôi tay lại đoạt đi trước cô, động tác sắc bén mà thay cô gỡ.
Đồng thời, giọng nói lạnh lùng không mang theo cảm tình cũng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
“Em có bao nhiêu nhớ thương tôi?”
Chiêm Sắc nheo nheo mắt, ấn huyệt Thái Dương, thích ứng được ánh sáng mới nhìn về phía anh, “Nhớ thương anh? Tự mình đa tình!” Thời điểm Quyền Thiếu Hoàng vừa xuất hiện, cô đã nghe thấy được. Tuy nhiên, cô không nghĩ, tại sao mình lập tức biết là anh.
Quyền Thiếu Hoàng lạnh lùng liếc cô, mím môi không đáp.
Cảm nhận được ba ánh mắt đến từ ba góc độ khác nhau, Chiêm Sắc nhận thấy bầu không khí có gì đó không thích hợp.
Cô nhướng mày, sát lại gần máy tính ––––
Bức họa trên màn hình, anh đĩnh tuấn lãng (*), nội liễm có độ (**), soái khí bức người.
(*) trẻ trung tuấn tú
(**) đẹp trai chững chạc
Nhìn một lần, lại thêm lần nữa, như thế nào lại cảm thấy có chút quen thuộc nhỉ?
Không đúng. Nói đúng ra, không phải ngũ quan quen thuộc, mà là cặp mắt kia…. Đuôi mắt kia hung ác nham hiểm. Rất nhanh, cô liền xác định. Thần thái chỗ đuôi mắt trên bức họa, ít nhất có sáu bảy phần giống Quyền Thiếu Hoàng.
“Chiêm lão sư, tôi thật sự hoài nghi năng lực chuyên nghiệp của em.”
Quyền Thiếu Hoàng lạnh mặt, hoàn toàn giống như đối đãi với một người xa lạ. Làm gì còn bộ dáng vừa kéo vừa ôm cô thân mật như hôm qua nữa? Giống như anh ta hoàn toàn biến thành người khác vậy.
Chiêm Sắc mím môi, không biết nói gì.
Trên thực tế, chính cô cũng đang hoang mang.
Cô đưa ra phân tích dựa chứng cứ hiện có cùng tư liệu phán đoán. Nhưng ánh mắt tại sao lại giống Quyền Thiếu Hoàng vậy nhỉ? Chẳng lẽ là cô có hận ý quá sâu với anh, trong tiềm thức liền không khống chế được tư tưởng?
Yên lặng. Không khí yên lặng một lúc lâu.
Cô nhíu mày, “Cho hắn thêm cặp mắt kính màu trà nữa.”
Họa sĩ một cái rắm cũng không dám thả, rất nhanh đã vẽ thêm một cặp mắt kính.
Giấu đi cặp mắt có điểm giống với Quyền Thiếu Hoàng, diện mạo của người đàn ông kia lập tức thay đổi. Chiêm Sắc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thán đôi mắt có tác dụng thần kỳ trên khuôn mặt con người, liền nghe được mệnh lệnh lạnh lùng đến mức không mang theo cảm tình của Quyền Thiếu Hoàng.
“Đem bức họa phát đến các cơ quan điều tra.”
“Vâng!”
“Chú ý! Không được rút dây động rừng.”
Đối với công việc gián điệp này, thay đổi ngoại hình không phải việc gì khó.
Không biết là khí tức của họ Quyền quá cường đại, hay là do vừa rồi quá trình miêu tả quá áp lực. Lúc Chiêm Sắc ra khỏi tòa nhà thần bí kia, một cơn gió nhẹ thổi qua, đầu tựa như đeo Vòng Kim Cô*, ẩn ẩn đau đớn không thôi.
(*CV là Khẩn Cô Chú, tức Khẩn Cô Nhi Chú, bài thần chú vòng Kim Cô của Tôn Ngộ Không, thấy có chữ ‘đeo’ nên mình sửa sang từ này cho hợp.)
Thiết Thủ lái xe tới, vẫn là chiếc việt dã quân sự biển số A kia.
Cửa sổ xe hạ xuống, Chiêm Sắc thấy được một bên sườn mặt khiến cô tâm phiền ý loạn.
Cô kéo dây đeo túi, ngữ khí không mấy thân thiện, “Họ Quyền, tại sao anh cũng ở đây?”
“Chiêm lão sư, đây là xe của tôi.” Thái độ Quyền Thiếu Hoàng lãnh ngạnh, xa cách.
“Được thôi, tôi đi bắt xe.”
“Chiêm lão sư, không muốn Chương đàn anh của em bồi thường, thì đừng chống đối tôi.” Thanh âm Quyền Thiếu Hoàng trầm thấp, dường như không có cảm xúc phập phồng, gợi cảm dễ nghe như cũ, tuy nhiên từng chữ lại như công kích, “Thiết Thủ, nói cho cô ấy.”
“Vâng, Tứ gia. Phí tổn hại của xe ONE-77 khoảng chừng 150 vạn NDT.”
150 vạn?
Đầu ngón tay Chiêm Sắc run lên. Nhìn Quyền Thiếu Hoàng mặt âm trầm, lại nhìn Thiết Thủ nghiêm trang, sau một lúc lâu quên mất hô hấp. Cô biết phí sửa chữa siêu xe giá trên trời, nhưng thật không nghĩ tới va chạm như vậy, liền tốn mất 150 vạn tệ.
Tiền, tiền, tiền, một lý do này, cũng đủ uy hiếp cô.
Loại cảm giác này, quá không ổn!
Họ Quyền khốn kiếp, luôn có thể bắt lấy điểm yếu nhất của cô để trị cô. Cực kỳ giống người đánh cá ác ma cầm cái lưới cá lớn, mà cô chính là con cá nhỏ hấp hối giãy giụa. Không rõ anh ta rốt cuộc muốn như thế nào, rồi lại không thể không chui vào cái lưới cá kia.
Phanh –––––
Chiêm Sắc cắn răng lên xe, đóng cửa xe việt dã một tiếng thật vang.
“Chiêm lão sư, xe việt dã Dartz Kombat T98, phí tổn hại cũng đắt lắm đó!”
Tim gan như muốn co rút, sắc mặt Chiêm Sắc khó coi tới cực điểm.
“Nó được làm từ bã đậu trộn với phân à? Quăng một chút liền hỏng rồi?”
Khóe môi Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhếch, tựa như hoàn toàn không nghe thấy, lười biếng nằm trên ghế, nheo mắt châm một điếu thuốc, hút, cắn điếu thuốc, liên tục nghịch điếu thuốc đó, thái độ lạnh nhạt bảy phần xa cách ba phần ương ngạnh.
Mùi thuốc lá bay lại đây –––––
Chiêm Sắc không biết thuốc lá mà anh hút là nhãn hiệu gì, cô cũng chưa từng ngửi thấy hương vị độc đáo như vậy ở bất kỳ nơi nào khác. Cô có chút chán ghét… Chán ghét chính mình thế mà lại không khó chịu cái hương vị kia.
Dọc đường đi, không ai nói một lời nào.
Chiêm Sắc cảm thấy không khí quỷ dị tới cực điểm, hai người không thể giải thích được kéo lại gần nhau, sau đó xảy ra một loạt chuyện không biết ngọn ngành. Bây giờ, cô không thể hiểu nổi lại không thể không đi trên quỹ đạo mà anh đã đặt ra.
Mà anh ta.
Một hồi gần, một hồi xa. Một hồi thân thiện, một hồi xa cách.
Đoán không ra, đoán không ra, đúng là tiết tấu muốn lấy mạng người!
Đối với cô mà nói, một đao mất mạng không đáng sợ, đáng sợ là bị người lăng trì*.
(*Hình phạt tàn khốc thời phong kiến, bị giết bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết dần.)
Khốn kiếp! Thật có thể tra tấn người.
Tới Sở Thiếu Giáo, xe việt dã vừa mới dừng lại, Chiêm Sắc liền nhảy xuống. Từ bãi đỗ xe đến cửa lớn Sở Thiếu Giáo ước chừng 50-60 mét, cô vừa đi vừa cầu nguyện, không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa.
Nhưng, đời mà!
Đi chưa được 10 mét, tên khốn kia đã mang theo Thiết Thủ lại đây.
Cô tức đến nổ phổi!
Chết thật! Duỗi đầu là một đao, thụt đầu cũng là một đao. Làm sao bây giờ?
Cô đơn giản dừng bước, đứng tại chỗ chờ anh tới gần.
“Họ Quyền, anh rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù anh yêu tôi, muốn theo đuổi tôi thì cũng phiền anh dùng thủ đoạn cao cấp hơn được không? Hành vi hiện tại của anh, thật sự quá ti tiện…. ”
Quyền Thiếu Hoàng cao hơn cô một cái đầu, khi cúi đầu nhìn xuống, bộ dáng chuyên chú kia cực kỳ giống tình nhân ôn nhu nhất thế giới. Tuy nhiên lời nói ra khỏi miệng, không có một chữ nào xuôi tai.
“Chiêm lão sư, em có quá tự mình đa tình không? Hửm?” Âm cuối kéo dài quá câu người, con ngươi thâm thúy của anh phức tạp mà híp lại, cười như không cười, “Tôi tới tìm Tiểu Nhiên, có ý kiến gì à?”
Tiểu Nhiên? Nói chuyện thật mẹ nó buồn nôn.
Chiêm Sắc khinh bỉ hừ nhẹ, quay đầu bỏ đi.
Người ta muốn tìm Ngải Mộ Nhiên, cô đương nhiên không có quyền đi quản chân người ta.
“Chiêm Tiểu Yêu! Tôi đã từng nói chưa, lúc em tức giận là lúc trêu người nhất!”
Giọng nói trầm thấp nhịn cười từ sau lưng truyền đến, mang theo khí độ nam tính không nói nên lời, chọc cho xương cột sống của Chiêm Sắc tê rần. Chết tiệt! Ổn định tâm thần, cô thấp giọng chửi rủa.
“Tra nam!”
Dứt lời, âm thanh còi cảnh sát xẹt qua bên tai.
Cảnh sát rất nhanh liền dừng xe, đi thẳng vào Sở Thiếu Giáo.
Trong lòng Chiêm Sắc khẽ giật mình.
Chẳng lẽ trong sở lại xảy ra chuyện gì à?
Không hề để ý tới cặp mày đang nhíu chặt của Quyền Thiếu Hoàng, cô bước nhanh vào trong sở. Vừa bước vào cổng sắt liền thấy bên ngoài phòng bảo vệ đông nghịt người, bàn tán xôn xao gì đó.
“Chiêm Sắc ––––”
Nhìn thấy cô xuất hiện, Đỗ Hiểu Nhân mấy ngày nay đang khó chịu với cô, sắc mặt trắng bệch chạy tới kéo cánh tay cô, ngữ khí tràn đầy bất an cùng sợ hãi, “Chị Chu bị chồng chị ấy đâm chết, một phòng đầy máu, làm tớ sợ muốn chết.”
“Chị Chu?”
Hôm nay lúc ra cửa, Chiêm Sắc mới thấy chị ấy, còn cùng chị ấy nói chuyện.
Đã chết?
Lông tơ của cô dựng đứng lên –––