Beta: Dollan
Chiêm Sắc lui về sau một bước: “Anh định làm gì, có chuyện gì thì nói.”
Quyền Thiếu Hoàng cũng không phải dạng người thiện nam tín nữ* gì, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, không biết xấu hổ liền chui đầu vào dưới ô, một tay nắm chặt tay cầm cán ô của cô, thuận tiện ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế, tay còn lại khó khăn lắm mới nâng được chiếc cằm nhỏ của cô lên.
(*Thiện nam tín nữ: người hiền lành, đại khái theo phật giáo)
“Trong mưa, dưới tán ô, rất có tình thú.”
“Tôi nói này Quyền Thiếu Hoàng, anh có thể nói chuyện nghiêm túc được không?” Chiêm Sắc vặn vẹo giãy dụa không thoát khỏi, đành bất lực từ bỏ. Chưa kể giãy dụa ở đây đều có camera, cô không thể đối phó, cho dù có người nhìn thấy thật thì cũng đinh ninh rằng cô ‘câu dẫn’ Quyền Tứ gia để bò lên giường được ưu ái. Nhưng nếu không phản kháng, ngược lại là cô đang giả vờ.
Vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ, gương mặt nhỏ trắng nõn của cô tức giận đến ửng hồng.
“Anh khốn nạn.”
Quyền Thiếu Hoàng cúi xuống đối mặt với cô, cười khẽ vuốt ve gương mặt cô: “Chiêm Tiểu Yêu, lão tử đã từng nói, khi em tức giận… là đẹp nhất! Đừng để anh được hời, mau nguôi giận.”
Sống lưng cứng đờ, lông mày Chiêm Sắc càng nhíu chặt hơn: “Vậy anh nói đi, rốt cuộc làm thế nào anh mới có thể buông tha cho tôi?!”
Buông tha cho cô?
Ngón tay Quyền Thiếu Hoàng lướt nhẹ qua gò má cô, vỗ về vành tai phấn nộn mềm ấm một chút, không nặng không nhẹ miết từ vành tai xuống dái tai mang theo ẩn tình, động tác mười phần ám muội, giọng điệu lại mười phần hung ác nham hiểm.
“Hôm nay là thứ tư, thứ bảy kết hôn, bây giờ em nói điều này, có phải muộn rồi không?”
Mỗi lần Chiêm Sắc bị anh động chạm như vậy, trái tim lập tức tăng tốc đập nhanh, lỗ tai hoàn toàn nóng lên: “Chúng ta không có cơ sở tình cảm, gặp mặt đều như kẻ thù, anh cảm thấy việc kết hôn thực sự thích hợp sao?”
“Tại sao không thích hợp?”
Bàn tay to lớn của người đàn ông lại lần nữa siết chặt eo cô, nhéo một chút xem như trừng phạt mà phần da thịt mềm mại kia khiến đầu quả tim anh tê dại, dùng lực hơi quá, đến khi người phụ nữ nhỏ bé kêu ‘đau’ anh mới dừng tay, cúi đầu liếc cô: “Em đã là người của lão tử, không theo lão tử, còn muốn làm gì?”
Đôi mắt to trừng lớn, Chiêm Sắc cắn răng: “Ai là người của anh, đừng nói hươu nói vượn.”
“Ông đây đã ăn em, còn không tính? Muốn làm ư?” Người đàn ông cười đùa xong, thấy gò má trắng nõn của cô đỏ ửng một mảng, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu, nhịn không được cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, ngón tay mang theo tia thương tiếc chạm lên đôi môi mềm mại, ánh mắt có chút thâm trầm, có chút mê ly.
“Ngoan nào, đừng cắn răng, cắn răng khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn. Không đẹp!”
“Ai cần anh lo cho tôi?”
Hàm răng của Chiêm Sắc cắn đến mức lợi hại, hận không thể dứt khoát cắn chết anh. Lúc này Quyền Thiếu Hoàng cũng không muốn cùng cô tức giận, hơi thở nam tính mang theo mùi thuốc lá dán lên lỗ tai cô, càng nói càng không biết xấu hổ: “Chiêm Tiểu Yêu, lão tử nhớ mùi vị kia, còn muốn nếm thử …”
Mẹ kiếp, muốn chết!
Ban ngày ban mặt nói đến đề tài này, khác gì tuyên dâm giữa ban ngày mà còn không chút xấu hổ. Khuôn mặt Chiêm Sắc đỏ bừng một mảng, tim đập không phanh, bắt đầu thở gấp mấy lần chống lại sự ảnh hưởng của người đàn ông này đối với phản ứng sinh lí của mình.
Hít sâu vài hơi, liên tục nắm chặt tay nhiều lần, trái tim bị anh trêu đùa đến loạn nhịp khôi phục sự bình tĩnh. Ngẩng đầu, cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tôi có ý gì, chẳng lẽ anh thật sự không hiểu? Quyền Tứ gia, hai ta không chỉ không có tình cảm, hơn nữa mỗi khi gặp mặt liền giống như hai con gà chọi, không phải tranh cãi thì là đánh nhau. Vì sao anh ép tôi gả cho anh bằng được? Không tính đến tôi, anh cũng nên suy xét cho bản thân mình chứ? Ở chung với một người phụ nữ suốt ngày cãi nhau, anh vừa lòng ư?”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô chằm chằm, môi cô lúc đóng lúc mở, cách không quá 2cm, ánh mắt vẫn luôn tối giờ đây càng thâm trầm, câu trả lời càng là ông nói gà bà nói vịt.
“Khi lão tử còn nhỏ đã nghe bà nội nói, vợ chồng cãi nhau có thể ngăn ngừa bệnh Alzheimer*.”
(*Alzheimer là dạng phổ biến nhất của hội chứng suy giảm trí nhớ
Hội chứng suy giảm trí nhớ là thuật ngữ tổng quát về việc mất trí nhớ và các khả năng tư duy nghiêm trọng đến nỗi gây trở ngại cho cuộc sống thường ngày. Bệnh Alzheimer chiếm khoảng 60% đến 80% trong những bệnh làm suy giảm trí nhớ.)
Hừ!
Chuyện đùa này còn nói được, Chiêm sắc không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Tôi nói này Quyền Tứ gia, rốt cuộc đời trước tôi thiếu nợ anh cái gì? Anh cứ phải gây khó dễ cho tôi?”
“Đời trước không thiếu, đời này mắc nợ.” Bàn tay mang theo vết chai liên tục vuốt ve gò má tinh xảo của cô, ánh mắt người đàn ông sâu sắc.
Chiêm Sắc khó hiểu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh nói nợ gì, tôi sẽ trả.”
“Gả cho anh liền hết.”
Tôi nhổ vào!
Chiêm Sắc cảm thấy bản thân mình vừa nghe xong một trò cười.
Một người đàn ông muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, một tay có thể che trời, đổi trắng thay đen, bộ dáng mẹ nó còn anh tuấn hơn cả đám minh tinh ngoài kia. Thế mà quấn lấy cô, khóc lóc kêu trời muốn cô gả cho anh, đây không phải trò cười thì là cái gì?
Nhếch miệng cười lạnh, cô dốc sức đẩy anh ra, kéo kéo ô che cho chính mình.
“Trả ô cho tôi, tôi phải trở về, hiếm khi có thể tán gẫu. Anh nói tôi thiếu nợ anh, không bằng cứ nói rằng tôi từng lừa tình anh, tại sao anh nhất quyết bắt tôi chịu trách nhiệm. Nực cười!”
Thấy người phụ nữ lại bắt đầu nổi giận, Quyền Thiếu Hoàng dùng sức ôm chặt eo cô không buông, để hai người ép sát nhau như bánh mì kẹp. Nhưng Chiêm Tiểu Yêu cứng đầu, một khi không phục liền bùng nổ, anh không muốn làm cô bị thương, một lát cũng thả lỏng.
Hơn nữa, cô ở trước mặt anh không ngừng giãy giụa, cọ tới cọ lui khiến anh sắp phát hỏa. Nặng nề thở gấp, Quyền Thiếu Hoàng dứt khoát không thèm hỏi cô. Ném ô ra che mưa rồi bế ngang cô đi về phía chiếc xe. Chiêm Sắc lăn lộn cũng mệt mỏi, bị cánh tay cứng như thép của anh ôm lấy, không còn sức lực phản kháng, bất đắc dĩ bị anh ném vào ghế phó lái.
Tức giận ngút trời, cô chớp đôi mắt khô khốc, gầm nhẹ.
“Anh nhẹ nhàng một chút thì sẽ chết à?”
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Quyền Thiếu Hoàng xuất hiện một tia chật vật, thật vất vả mới có thể nhịn được cảm giác xúc động muốn bóp chết cô, cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt cô, trán chạm trán, giọng nói vững vàng, hít sâu một hơi.
“Chiêm Tiểu Yêu, mẹ kiếp em nói xem, lão tử nên bắt em làm gì bây giờ?”
Chiêm Sắc ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên, oán hận nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm kia, đang suy nghĩ về ý tứ của anh, đột nhiên bên lỗ tai truyền đến một giọng nói trẻ con trong trẻo.
“Mẹ… Ba… Hai người đừng cãi nhau.”
Tiểu Thập Tam?
Quyền Thiếu Hoàng buông mặt cô ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
“Thập Tam, sao con lại ở đây?”
Chiêm Sắc thầm thở dài một tiếng, quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ ra ở phía sau, chủ nhân của khuôn mặt nhỏ đang bẹp miệng, trong tay cầm một chiếc điện thoại, ngoan ngoãn đưa cho cô.
“Mẹ….. Đừng cãi nhau…. Nhìn này, mẹ và ba ở trong ảnh rất thân thiết, Thập Tam đều chụp được… Có tình yêu thật tốt.”
Có tình yêu.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã dọa cô nhảy dựng lên. Vừa nãy rõ ràng là hai người bọn họ ở dưới tán ô xảy ra tranh chấp, nhưng từ tấm ảnh mà Thập Tam chụp được, nghiễm nhiên trở thành một đôi tình sâu ý nặng, hơn nữa động tác ôm ấp dưới tán ô kia, cảm giác không hề trong sáng.
Trời! Cô bị ép có được không?!
Quyền Thiếu Hoàng âm trầm quan sát, Quyền Thập Tam vẫn luôn trốn ở đằng sau xe, thế nhưng anh lại không biết? Thằng nhóc xấu xa này cũng quá trâu bò rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người lớn, Quyền Thập Tam chớp đôi mắt to tròn, chỉ vào mũi mình.
“Chú Ngũ nói, con là đòn sát thủ tốt nhất để ba theo đuổi mẹ. Vốn dĩ con muốn giữ lại chiêu cuối. Nhưng Thập Tam không thích hai người cãi nhau…. Con thực sự không nhịn được! Con muốn nói với người một chuyện… Mẹ….”
Chiêm Sắc mím môi, cô là một cô gái hiền lành tốt bụng, ở trước mặt cậu nhóc đáng yêu này, nửa điểm tàn nhẫn cũng không có.
“Con nói đi, Thập Tam.”
Từ phía sau xe chồm lên, Quyền Thập Tam ôm cổ, bám vào tay cô, cất giọng đáng thương vô cùng.
“Mẹ, hôm nay là sinh nhật của con, sinh nhật 6 tuổi.”
Hôm nay sinh nhật 6 tuổi?
Được rồi, cô đang rối loạn trong một vũng nước đục, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Thập Tam, sự việc càng trở nên phức tạp. Đã thế, đầu óc của Chiêm Sắc lại lần nữa như bùn nhão. Bị hai người đàn ông, một lớn một nhỏ huyên náo, cô không rõ bản thân mình từ chối thế nào, vẫn là cam tâm tình nguyện. Dù sao cũng đến nơi rồi, là căn hộ trong nội thành của Quyền Thiếu Hoàng – nơi có phòng vẽ của trẻ em.
Chiêm Sắc nhớ rõ, đây là lần thứ ba mình tới đây.
Trên đường đi, cô bị Quyền Thập Tam xúi giục một trận, muốn ăn mì trường thọ do chính tay cô nấu, còn muốn cô nấu cơm. Vì thế, ba người cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn, còn mua cả bánh sinh nhật. Sau đó cùng cậu nhóc vào căn hộ kia.
Suốt dọc đường, dáng vẻ ba người hài hòa tinh tế, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.
Trong ba người, không thể nghi ngờ rằng Tiểu Thập Tam vui vẻ nhất. Nhảy trái nhảy phải, hô to “vạn tuế”, một đôi mắt to đen láy tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Chiêm Sắc đầu hàng.
Cô không có cách nào kiềm chế được sự yêu thích cũng như niềm thương tiếc đối với đứa trẻ này, vào căn hộ liền tự giác xuống bếp