Quân Quyền Liêu Sắc - Chương 21: Quá không biết xấu hổ!

Quân Quyền Liêu Sắc Chương 21: Quá không biết xấu hổ!
“Anh buông bạn gái tôi ra.”

Chương Trung Khải luôn tao nhã lịch sự, nhưng mắt thấy Quyền Thiếu Hoàng định mang Chiêm Sắc đi thì nhất quyết không buông tay.

Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng âm trầm, phun ra một chữ từ kẽ răng, “Cút!”

“Anh, anh…”

Chương Trung Khải tức giận nghiến răng, vung tay muốn cho anh một cú đấm.

Chỉ cần là đàn ông, đều có bản năng chiến đấu từ trong xương tủy. Dù đọc bao nhiêu sách đi chăng nữa cũng không thể xoá bỏ tâm lý tranh giành bạn đời vốn có từ thời nguyên thuỷ, chỉ là bình thường quen dùng lý trí và khí chất để chế ngự bản năng…

Đáng tiếc Chương Trung Khải gặp đối thủ là Quyền Thiếu Hoàng. Ban nãy anh sống sờ sờ mà bị Chiêm Sắc cho một bạt tai, đến bây giờ còn chưa nghĩ thông, sao có thể để cho Chương Trung Khải đánh? Không đợi quả đấm của Chương Trung Khải đánh trúng, một tay anh ôm chặt eo Chiêm Sắc, một tay khác đã trở tay hất ngược lại.

Mấy chuyện như đánh nhau này, một thư sinh yếu đuối sao có thể là đối thủ của Cục trưởng Cục Tình báo.

Không quá ba chiêu, Chương Trung Khải ngoài bị động chịu đánh, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

“Tứ Gia!”

Thiết Thủ nhìn lão đại như con báo hoang mù quáng, vội vàng kéo anh một cái, "Ngài đưa tiểu thư đi trước, ở đây để tôi xử lý.”

Cặp lông mày nhíu chặt của Quyền Thiếu Hoàng tràn ra sự ngoan độc, cánh mũi hừ lạnh quét mắt nhìn Chương Trung Khải một cái, ôm ngang Chiêm Sắc đang ngất đi trong ngực, xoay người lên chiếc ONE-77 chỉ bị hỏng nhẹ.

“Không, không cho phép mang cô ấy đi! Các người, các người thật ức hiếp người quá đáng!”

Chương Trung Khải đã bị trúng mấy quyền, ánh mắt toé lửa giận, lau khoé miệng, lại nhào qua cướp người.

“Chương tiên sinh---” Thiết Thủ mặt không cảm xúc ngăn anh lại, “Anh không cần tức giận.”

“Cậu có ý gì?” Chương Trung Khải gấp đến độ ngực phập phồng không ngừng, lời nói có chút run rẩy.

“Tôi nói, anh nên vui mừng vì mình còn có thể nguyên vẹn đứng ở đây nói chuyện.” Ánh mắt Thiết Thủ loé lên, trong giọng nói tràn đầy ý cảnh cáo, “Từ nay về sau, cách Chiêm tiểu thư xa ra một chút! Tứ Gia tính khí nóng nảy, không phải lần nào cũng tốt như vậy đâu.”

Trắng trợn cướp người, còn nói anh ta tính khí tốt?

Vậy thời điểm tính khí không tốt sẽ như thế nào?

*

“Tiểu Chiêm---”

Quyền Thiếu Hoàng để đầu Chiêm Sắc tựa lên chân mình, chân mày nhíu chặt, thiếu chút nữa biến chiếc ONE-77 thành tên lửa mà phóng đi.

Chiêm Sắc như có chút ý thức mơ hồ, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Cúi đầu nhìn một chút, ánh mắt người đàn ông lại sâu thêm mấy phần, cởi áo khoác trên người đắp cho cô, tự mình băng bó tạm thời trước, sau đó nghiêm mặt, một tay lái xe một tay mở intercom vô tuyến đối diện.

“Lão đại---”

Đầu kia truyền tới âm thanh thanh thuý, mang theo chút vui mừng, “Lão đại buổi tối gọi tôi, có gì phân phó?”

Quyền Thiếu Hoàng mắt nhìn thẳng, âm thanh lạnh lẽo không cảm xúc, “Gọi Lãnh Huyết chuẩn bị cấp cứu, nhiều nhất nửa giờ tôi sẽ trở về Cẩm Sơn.” Nói đến đây, anh dừng một chút, liếc nhìn cô gái trong ngực, lại bổ sung, “Chuẩn bị mấy bộ đồ cho nữ, số đo---”

Thời điểm anh báo số đo, Truy Mệnh bên kia cũng ngu người luôn.

Tối hôm nay có Cửu tinh liên châu*, lão đại bị người ta đoạt xác à? Sao nói lời quỷ dị như vậy? Lại kêu Lãnh Huyết chuẩn bị cấp cứu, còn chuẩn bị quần áo cho nữ? Chẳng lẽ lão đại không cẩn thận xxoo người ta?

(*Cửu tinh liên châu: Chu kỳ 180 năm, khi chín hành tinh lớn ở trên trời cùng hội tụ về một phía, phân bố trên một giải hẹp hình quạt, người xưa cho rằng đây là điều rất nguy hiểm.

Ngoài ra còn có Ngũ tinh liên châu, ý nghĩa báo hiệu sự kiện lớn của quốc gia như thay thế triều đại, bùng nổ chiến tranh… (thấy có bài viết trên fb nói ngày 19/8/2021 xuất hiện đó mọi người, ngày hay được các phim “xuyên không” nhắc tới, xảy ra hiện tượng kỳ lạ, có thể đưa con người vượt thời gian - không gian trở về quá khứ. Ai có nhu cầu thì tranh thủ nhé:)))

Trái tim thiếu nữ của Truy Mệnh tan vỡ.

Nhưng mà cho dù bể nát cũng không chậm trễ việc cô thông báo cho bác sĩ quân y tốt nhất cơ quan tình báo ZMI --- mật danh “Lãnh Huyết”.

Quyền Thiếu Hoàng gặp rất nhiều bệnh nhân hoặc người bị thương, nhưng chưa từng thấy ai chỉ đụng đầu nhẹ một cái liền mơ mơ màng màng ngất xỉu. Một tay ôm eo cô, một tay lái chiếc ONE-77 phóng như bay. Cô gái bị thương trong ngực luôn khó chịu mà rên nhẹ, miệng mấp máy, hình như đang nói mê sảng gì đó, ý thức không rõ ràng tựa đầu lên chân anh.

Cách một tầng quần áo mùa hè mỏng manh, vì xe đong đưa mà thân thể hai người sinh ra va chạm, khiến người anh không ngừng ấm lên, trực tiếp kéo văng chiếc cúc ở cổ áo sơ mi, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, trong lòng bàn tay cầm lái thấm ra mồ hôi trơn trượt.

“Tiểu Chiêm, em thử cử động thêm chút nữa xem?”

Chiêm Sắc còn đang mơ hồ thì sao có thể nghe được?

Anh vừa dứt lời, cô lại cọ thân thể lên người anh.

Quyền Tứ Gia gắt gao nhíu mày, đỉnh đầu muốn bốc khói. Hung hăng vỗ một cái lên mặt cô. Cuối cùng, lại đưa tay lên xoa xoa, coi như trấn an đơn giản.

Có vẻ cô rất hưởng thụ hành động này, Chiêm Sắc hừ hừ hai tiếng lại mềm nhũn dựa vào anh không động đậy nữa.

ONE-77 đang ở trạng thái tốt, đường xá đô thị cũng tốt, nhưng Quyền Tứ gia lái xe lại có vẻ cố hết sức.

Nửa giờ không dài, nhưng cũng không ngắn.

Khi ONE-77 đến biệt thự Cẩm Sơn, nơi đó đã đèn đuốc sáng trưng, một đám người bày trận chờ đợi, tuyệt đối là đãi ngộ của khách quý. Xe vừa mới dừng lại, Lãnh Huyết cùng Truy Mệnh nhanh chóng chạy qua muốn hỗ trợ đưa người vào trong.

Không ngờ, Quyền Tứ Gia đã không cảm kích, còn âm lãnh nói, “Tránh ra!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ có thể nhìn trời cảm thán.

Cho tới bây giờ người đàn ông này đều sát phạt quyết đoán, gặp nguy đến cũng không chớp mắt, vậy mà sẽ dè dặt ôm một người phụ nữ như ôm bảo vật?

Lão đại cư xử khác thường, khiến cho người ta vô cùng hoài nghi, người cần cấp cứu là ai?

“Truy Mệnh, lão đại bị sao vậy?”

Truy Mệnh bĩu môi một cái, cúi đầu nói, “Tôi làm sao biết được, đừng hỏi tôi.”

*

Quyền Thiếu Hoàng ôm Chiêm Sắc vào phòng ngủ chính của anh.

Hành động không theo nguyên tắc này, lại một lần nữa khiến tập thể người trong biệt thự Cẩm Sơn tỏ ra không cách nào tiếp thu.

Sau khi đo nhiệt độ cơ thể, huyết áp, kiểm tra giác mạc và một loạt biện pháp kiểm tra thương tích xong, Lãnh Huyết cẩn thận hỏi về tình huống vụ va chạm xe lúc đó, sau đó thuần thục đắp chăn cho cô, “Lão đại, vấn đề không lớn, tỉnh dậy là được rồi.”

“Vậy tại sao không tỉnh?”

“Thể trạng mỗi người khác nhau, hoặc là cô ấy không muốn tỉnh.”

“Hả?”

“Còn nếu sáng mai cô ấy vẫn chưa tỉnh, thì sẽ chụp CT não.”

Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô gái trên giường, hô hấp đều đặn, thật giống như đang ngủ, “Ừ, đi ra ngoài đi!”

“Được.” Lãnh Huyết không chút cảm xúc đúng như danh hiệu của anh ta, “Tôi ở ngay dưới lầu.”

Truy Mệnh trề môi, đánh bạo tiến lên, một lần nữa bày ra bộ dạng đặc trưng của mình, “Lão đại, hay là tôi tới chăm sóc vị mỹ nữ này nhé? Hôm nay ngài bận rộn ở đơn vị cả một ngày, cũng rất mệt mỏi. Ngài đi nghỉ ngơi đi, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ xử lý tốt…”

“Đi ra ngoài!”

Quyền Thiếu Hoàng không quay đầu lại, nhấn mạnh, giống như chó sói bị chạm vào móng ngược.

“Được…”

Truy Mệnh ở sau lưng bĩu môi, cam chịu đi ra ngoài.

Đứng nhìn một hồi, Quyền Thiếu Hoàng ngồi lên mép giường, lục lọi móc ra một bao thuốc lá ở trong túi, mắt lạnh có chút nguy hiểm. Mới vừa cắn điếu thuốc ở trong miệng, chuẩn bị mồi lửa, suy nghĩ một chút lại cất đi, cẩn thận thay cô bỏ tay vào chăn.

“Không… Không muốn… Không muốn…”

Khẽ nỉ non hai tiếng, Chiêm Sắc đang bất tỉnh sợ hãi túm chặt chăn, âm thanh trong miệng không rõ ràng lắm, lặp đi lặp lại hai chữ, “Không… Không muốn…” Giống như bị ác mộng quấy rối vậy, nước mắt lăn theo gò má rơi xuống.

Bất động nhìn cô, Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo như ngâm trong nước đá, mặt xơ xác tiêu điều.

Thật lâu sau---

Anh mím chặt môi, thay cô lau khô nước mắt, bàn tay chậm rãi đặt lên tóc cô, như muốn trấn an mà vuốt khẽ. Đến khi cô hô hấp vững vàng, lần nữa ngủ say, anh đắp chăn cho cô lần nữa, rồi một mình đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc.

Ánh trăng mờ mịt chiếu lên ngũ quan lạnh lùng của anh.

*

Rốt cuộc Chiêm Sắc cũng tỉnh.

Mở mắt ra, đầu đau như sắp nứt, đập vào mắt là căn phòng xa lạ khiến cô giật mình. . ngôn tình hay

Sạch sẽ, chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, xa hoa quá mức, đây là phòng của một kẻ cuồng sạch sẽ?

Nghĩ như vậy, đầu óc cô mơ hồ nửa giây, giống như một thước phim mà nhớ lại, theo bản năng kéo chăn nhìn cơ thể mình---

Xong rồi!

Quần áo đã bị người ta thay, ngược lại chất liệu bộ đồ ngủ trên người thật không tệ.

Đáng tiếc---

Thần kinh bị kéo căng, đầu cô lại càng đau hơn.

Bình tĩnh! Hít vào, thở ra, cô dùng sức nhắm mắt lại, khó chịu xoa xoa trán, chuẩn bị tính toán một chút tình huống hiện tại của mình.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói Quyền Thiếu Hoàng rất đặc biệt, âm cuối rõ ràng. Trầm thấp, lười biếng, mang theo chút khàn khàn, nhất là khi anh không nổi giận, càng làm cho người ta cảm thấy như có gió nhẹ lướt qua lỗ tai, tuyệt đối là tiền vốn khiến cho phụ nữ rung động.

“Họ Quyền kia---”

Mắt trừng lớn, Chiêm Sắc còn chưa kịp nổi giận, mặt đã nóng như bị thiêu đốt.

Người đàn ông vừa tắm xong đi ra ngoài, nửa thân trên trần trụi đối diện ngay tầm mắt cô, thân thể cao lớn với đường cong mạnh mẽ, vai rộng, eo thon, lại có nước nhỏ giọt trên người anh vừa vặn phác hoạ từng khối cơ bắp, cả người từ trên xuống dưới phát ra hơi thở thiêu đốt người khác.

Nhưng mà, khiến cô khó chịu là bên trong chiếc quần lót lồi lên một bọc lớn.

Quá không biết xấu hổ!

Càng không biết xấu hổ là dáng vẻ của anh tà tính lại có chút ngang ngược, không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn “thân thiết” đến gần cô.

“Nhìn đủ chưa?”

“Đi đi, cút mau--- anh không biết hay giả vờ không biết thế nào gọi là xấu hổ hả? Ban ngày ban mặt chỉ mặc một cái quần nhỏ mà đi loạn khắp nơi?”

Cười lạnh một tiếng, Quyền Thiếu Hoàng thản nhiên như thường lấy khăn tắm lau nước trên tóc, sau đó thuận thế ép tới cô gái đang bọc mình thành con nhộng, kéo tới ôm chặt trong ngực.

“Chuyện gì cần làm đều đã làm rồi, em còn sợ không dám nhìn sao?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận