Quân Quyền Liêu Sắc - Chương 46-3

Quân Quyền Liêu Sắc Chương 46-3
Đèn trong phòng khách đã tắt.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu trên mặt đất, ánh trăng rất mờ. Toàn bộ căn nhà an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Cảnh đêm như vậy, ngược lại với cảm xúc của Chiêm Sắc.

Chỉ còn đèn trong phòng Quyền Thiếu Hoàng còn sáng, quả nhiên anh đang đợi cô. Đứng trước cửa phòng, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, Chiêm Sắc có chút do dự, cảm thấy dù có làm thế nào thì mình rất giống đưa dê vào miệng cọp.

Vào? Hay không vào?

Tim đập thình thịch, sắp nhảy khỏi cuống họng.

Đang do dự, bên trong đột nhiên truyền tới âm thanh trầm thấp của đàn ông.

“Chiêm Tiểu Yêu, em định đứng ngoài đó cả đêm?”

Trong lòng Chiêm Sắc nảy lên một cái, thật không nghĩ thính lực của anh tốt đến vậy. Nhưng đã bị anh phát hiện, cô cũng không còn chỗ mà do dự với xấu hổ. Tỏ ý muốn cùng anh nói rõ ràng cũng là cô, đổi ý không được. Kết quả, khi cô đẩy cửa, không khóa cửa, chầm chậm tiến vào.

“Anh còn uống rượu?!”

Căn phòng này của Quyền Thiếu Hoàng có một vách tường khảm giá bằng lam bảo thạch đặt rượu, đèn nhỏ trên giá rượu chợt lóe sáng, khiến ly rượu trên đó phản chiếu một tầng ánh sáng lấp lánh. Bên cạnh giá rượu có một chậu hoa sơn chi không phù hợp với phong cách. Bên cạnh chậu hoa có một bàn gỗ nhỏ.

Giờ phút này, anh lười biếng nằm trên ghế dài bên cạnh bàn nhỏ, híp mắt thưởng thức ly rượu vang đỏ.

“Em có muốn uống chút không?”

Nghe âm thanh không rõ cảm xúc của người đàn ông này, trong lòng Chiêm Sắc trùng xuống. Hơi rũ mắt, cô đi qua, ngồi bên cạnh trực tiếp từ chối.

“Tôi không uống. Quyền Thiếu Hoàng, hai chúng ta nghiêm túc nói chuyện.”

Mở mắt, người đàn ông lắc lắc ly rượu, mím môi, đột nhiên nở nụ cười đầy tà khí, túm lấy tay cô, kéo cô ngồi trên đùi mình. Vòng qua eo cô, đem ly rượu trong tay đặt lên môi cô.

“Uống một chút, không có đau như vậy.”

Bị anh mạnh mẽ rót, Chiêm Sắc nhíu mày uống một ngụm, “Đau gì?”

Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng thương của cô, đột nhiên lại cười. Đặt ly rượu trên bàn, một tay ôm lấy eo cô, một tay nhéo má trái hơi đỏ của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay khi nãy bị thương khi cắt rau.

“Ngón tay không đau?”

Không sợ anh đùa giỡn, Chiêm Sắc chỉ sợ anh đột nhiên dịu dàng. Đặc biệt bị anh dùng ánh mắt chăm chú đầy sủng nịnh nhìn chằm chằm, cô kinh hồn bạt vía, hoảng hốt sinh ra tia ảo giác mình là cô gái anh yêu. Nhíu mày, cô lắc đầu, liền rút tay ra.

“Không đau. Chẳng phải vết thương lớn.”

Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, lần nữa kéo tay cô ra, trên miệng lại thở phào nhẹ nhõm, giống như đang giận dỗi cô, lại giống đang lẩm bẩm…

“Làn da non mịn thế này, cắt một mảng lớn như thế, sao có thể không đau? Em chỉ biết nói đùa trước mặt lão tử.”

Nói thật thì, Chiêm Sắc cảm thấy bị cắt một vết chẳng to tát gì. Tại sao vào miệng tên họ Quyền, lại bị nói thành ‘mảng lớn như thế’? Cô cảm thấy không thể hiểu nổi. Nếu như cô không lầm, vết sẹo trên người tên khốn này còn nhiều hơn, chỉ riêng lúc huấn luyện không biết đã trải qua bao nhiêu vết thương…. Một người như vậy, vì sao lại cảm thấy chút thương tích này của cô là trọng thương……?

Vừa nghĩ, trái tim giống như đập lỡ một nhịp.

Hắng giọng, cô không dám nghĩ nhiều hơn, liền chuyển sang chuyện khác.

“Quyền Thiếu Hoàng, anh cưới tôi, mục đích chỉ vì tìm mẹ cho Thập Tam?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, đáy mắt âm trầm, lóe lên một tia sáng rực: “Xem như vậy đi.”

Xem như vậy đi?

Bị anh nhìn chằm chằm, bả vai Chiêm Sắc run lên, toàn thân nổi da gà. Cô dịch người một chút, lại bị anh gắt gao giữ chặt, ngón tay cũng ở trong lòng bàn tay anh, bị anh nắm không buông, chậm rãi vuốt ve, có cảm giác kiều diễm không nói nên lời.

Hai người nhìn nhau một lúc, cô muốn rút tay về, nhưng người đàn ông lại nắm chặt hơn, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng nóng, nóng đến mức đó không còn là ánh mắt, mà đang ẩn giấu hai lưỡi đao rực lửa.

Ở cạnh anh lâu rồi, đương nhiên Chiêm Sắc biết ngọn lửa kia là gì.

À, lại nghĩ đến chuyện đó.

Trái tim nhảy thình thịch, cô cảm giác được nơi đó đứng lên, đang căng giống như sắt. Hoảng loạn, cô đột nhiên nhớ tới, mỗi lần cùng tên họ Quyền ở cạnh nhau, hai người nói chuyện đứng đắn không quá vài câu, ánh mắt anh liền sáng quắc nhìn cô, hận không thể lột sạch quần áo cô.

Nhưng mà, hơi tí lại động dục, mỗi lần động dục là có những biểu hiện tự nhiên không bình thường cho lắm.

Vậy mới là điều cô quen thuộc nhất.

Sợ bị lây độ nóng của anh, cô dịch người, thừa dịp anh vẫn còn lý trí, khuôn mặt cô dần nghiêm túc.

“Quyền Thiếu Hoàng, tôi đồng ý gả cho anh. Tuy nhiên, tôi có điều kiện.”

Lông mày Quyền Thiếu Hoàng đang nhíu lại cũng buông lỏng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, đuôi lông mày hơi nhếch, nhẹ giọng cười: “Được, nói nghe xem, bảo bối của lão tử lại nghĩ ra cách gì để đối phó lão tử?”

Bảo bối của lão tử………

Mẹ kiếp, có buồn nôn không?

Sống lưng Chiêm Sắc tê dại, vội vàng khôi phục thần trí. Thật ra trong lòng cô đã cân nhắc rất lâu, không phải là ý nghĩ chợt hiện rồi quyết định. Bởi vậy, nhận ánh mắt sắc bén bắn “vèo vèo” của người đàn ông, cô nhất định phải nói rõ ràng.

“Có tất cả ba điều kiện. Thiếu một thì sẽ không gả.”

“À, ước pháp tam chương trong truyền thuyết?” Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô, ánh mắt vẫn nóng bỏng như cũ, vừa tà khí lại bừa bãi, giống như đang nghiên cứu thỏ con mà nhà nuôi, mang theo vài phần cưng chiều, vài phần dung túng.

Thấy anh hỏi thản nhiên như vậy, Chiêm Sắc không chút do dự từ từ kể ra.

“Thứ nhất, sau khi kết hôn, bất kể là trong sinh hoạt hay công việc, anh không được phép can dự vào tự do của tôi. Chuyện của tôi vẫn là tôi làm chủ.”

Anh cười không đáp, cô tiếp tục nói: “Thứ hai, sau khi kết hôn, một khi anh đối xử không tốt với tôi, tôi có thể yêu cầu cùng anh ly hôn bất cứ lúc nào. Anh không được lấy lý do quân hôn để không đồng ý yêu cầu ly hôn của tôi. Nói rõ một chút, “không tốt” sẽ do tôi đánh giá, quyền giải thích cũng là của tôi.”

Khóe môi Quyền Thiếu Hoàng giật giật, ôm cô lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

“Bà xã nghĩ nhiều. Tiếp tục đi. Thứ ba là gì, đừng nói là lão tử không thể ngủ với em chứ?”

Hung hăng đẩy bả vai anh, trên đuôi lông mày Chiêm Sắc nhiễm lửa giận.

“Cười cái gì mà cười? Nghiêm túc đấy. Ừ, đoán đúng rồi. Điều thứ ba: Anh không được ép buộc quan hệ tình dục với tôi, bao gồm cả … Bao gồm…”

“Ha ha!”

Quyền Thiếu Hoàng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng nghiêm túc, cuối cùng lại ngượng ngùng nói ra miệng, thật sự nhịn không được cười to. Đôi mắt hẹp dài nhiễm men say, càng từ tính mê người, tâm tình tựa hồ cũng rất vui vẻ, ôm chặt eo cô, dùng sức nhéo nhéo, động tác giống như phát hiện ra điều mới lạ.

“Bao gồm cả cái gì… Nói nhanh đi anh nghe một chút. Lão tử cũng muốn nhìn xem, cô vợ nhỏ của lão tử nghĩ được bao nhiêu cách…”

Nghiến răng, Chiêm Sắc trừng mắt nhìn anh một cái, rốt cuộc vẫn không thể đem những từ kia nói ra miệng, chỉ có thể hàm hồ: “Bao gồm tất cả tiếp xúc thân thể liên quan đến tình dục, cũng không thể ép buộc tôi.”

“Tàn nhẫn thế? Vậy không phải là đói chết lão tử à?”

“Bây giờ anh không tốt…” Chiêm Sắc liếc anh một cái, lại nói thêm: “Còn nữa, tôi không thích cùng người khác chung chồng, trước kia anh và phụ nữ khác có nợ nần gì tôi không quản được. Tuy nhiên, từ khi kết hôn đến khi kết thúc hôn nhân, anh phải đảm bảo hoàn toàn chung thủy với tôi. Bằng không, không chỉ phải đồng ý ly hôn với tôi, mà còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi… Chi phí cụ thể, tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cũng là tôi đơn phương đưa ra.”

“Anh thật hoài nghi!” Quyền Thiếu Hoàng cười đau bụng, cánh tay vững vàng siết chặt vòng eo nhỏ của cô, ngửa đầu, cao giọng nở nụ cười: “Chiêm Tiểu Yêu, mẹ nó em cân nhắc cả đêm, chỉ nghĩ ra cái này?”

Có buồn cười đến vậy không?

Đuôi lông mày Chiêm Sắc dựng lên, không hiểu anh rốt cuộc đang cười cái gì.

“Tôi nói anh cười cái khỉ gì, hai chúng ta đang bàn bạc nghiêm túc về hiệp ước sau hôn nhân hợp pháp. Anh có đồng ý hay không thì nói một câu. Nếu anh không đồng ý, mặc kệ việc tôi thích Thập Tam, cũng sẽ không gả cho anh.”

Quyền Thiếu Hoàng thu lại nụ cười, mặt lập tức đen lại: “Em gả cho anh chỉ vì Thập Tam?”

Nhìn anh cười một lúc rồi lại bày ra bộ dạng đen mặt, Chiêm Sắc cảm thấy có chút buồn cười. Nhịn không được cười trào phúng, cô nhàn nhạt: “Vô nghĩa! Bằng không thì tôi còn có thể vì anh ư?”

Thấp giọng mắng một tiếng, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, ôm chặt eo cô, hung hăng ép cô trong ngực mình.

“Chiêm Tiểu Yêu, em không làm lão tử tức chết, đời này sẽ không ngừng đúng không?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận