Thần Chiến - Chương 24: Tình Huống Nguy Hiểm

Thần Chiến Chương 24: Tình Huống Nguy Hiểm
Những vụ nổ liên tiếp vang lên, xen vào đó là hàng loạt tiếng xé gió vụt đến. Dư chấn từ những vụ nổ, khói bụi mù mịt, tiếng vũ khí va chạm tất cả đều cực kỳ hỗn loạn.

Dù những người trong nhóm của Trần Cảnh đều là hảo thủ, nhưng tất cả đều mới phải bỏ toàn bộ sức lực để chạy trốn. tinh thần và khí đều đã ở mức thấp nhất, kẻ địch lại chọn đúng thời điểm đó để phát động công kích. Rất nhanh đã có sơ hở xuất hiện. Liên tiếp vang lên những tiếng kêu đau đớn từ đội ngũ của cậu.

Trần Cảnh cũng không ngừng đánh bay những chiếc phi tiêu và đoản nhận phóng đến. Trong màn khói bụi, mọi thứ đểu rồi tung rối mù, cậu không thể nhìn thấy gì đang xảy ra xung quanh. Chỉ có thể dựa vào đôi tai và bản năng để né tránh các đòn công kích.

Lúc này, chỉ thấy Trần Trọng và hai vị cao thủ dị nhân đứng thành hình tam giác quay cậu vào giữa, áo giáp cương khí của cả ba người đều đã vận dụng đến mức tối đa. Nếu bình thường bọn họ có lẽ sẽ nhảy ra khỏi phạm vi bị tập kích, nhưng lúc này do sự tồn tại của Trần Cảnh, họ chỉ có thể bị động phòng thủ.

Chỉ thấy Trần Trọng kết ấn, hai tay hợp thành hình chữ thập, âm thanh “tinh” lại vang lên, từ miệng ông gầm nhẹ.

- Thổ thuật, tứ phương bích. *

Lấy Trần Trọng làm tâm , bốn bức tường bằng đá vuông góc với nhau từ dưới đất trồi lên, mỗi bức cao khoảng bốn mét, rộng chừng mười mét hoàn toàn bao phủ cả nhóm của Trần Cảnh vào trong. Âm thanh va chạm dừng ở bên ngoài bốn bức tường cho mọi người một chút thời gian điều chỉnh.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có sáu, bảy người bị thương, có một người thậm chí bị một chiếc đoản nhận đâm sâu vào vùng bụng, có hai người đang giúp anh ta cầm máu. Tình hình không khả quan chút nào.

Ở bên ngoài, kẻ địch cũng đã ngừng tấn công. Tranh thủ được một chút thời gian, mấy người cấp dị nhân vội vã bàn bạc. Phi tiêu có bốn cạnh nhọn, đoản nhận to bản lại dập chìm hình con rắn, là vũ khí của họ Trịnh.

Loading...
Theo số lượng phi tiêu và đoản nhận kẻ địch phóng ra, có thể nhận thấy số lượng chúng rất đông, vẻ mặt của mấy người đều lộ ra vẻ lo lắng. Chúng nắm bắt được thời cơ tấn công như vậy chứng tỏ đã theo dõi họ một thời gian, có chuẩn bị mà đến, hiện giờ chỉ không biết mục tiêu của chúng là gì.

Khi còn chưa kịp bàn xong biện pháp đối phó, mấy bức bức tường bỗng nhiên rung động dữ dội như bị vật gì đó húc vào. Nếu người ở bên trong quan sát được tình hình bên ngoài sẽ thấy ở mỗi mặt có một tảng đá cực lớn từ xa bay đến va chạm với bức tường. Liên tiếp hai tảng đá va chạm, bức tường đá xuất hiện nhiều vết nứt, chúng lan đi như mạng nhện trên bức tường với tốc độ rất nhanh.

Phía bên trong, Trần Trọng biến sắc, thuật pháp hắn sử dụng là một thuật pháp nhân cấp tuyệt phẩm, tuy nhiên lại mang tính chất phòng ngự, hơn nữa được tăng phúc bởi khí hệ thổ nên lực phòng ngự có thể so sánh với địa cấp hạ phẩm, không ngờ lại bị đối phương mau chóng phá vỡ bến vậy. Kẻ địch có ít nhất bốn người mạnh ngang hắn.

Cắn răng, Trần Trọng liền nói với hai cao thủ hóa thần cảnh bên cạnh.

- Lão Tín, lão Trí hai người mau bảo hộ thiếu thủ dời khói đây, hướng về khu vực kiểm soát của chúng ta mà chạy.ta và những người klhác sẽ đánh lạc hướng chúng.

- Những người khác chuẩn bị tất cả số bùa khói còn lại, khi có lệnh ngay lập tức ném ra bốn phía rồi phá vây theo từng nhóm ba người.

Mọi người đều gật đầu, kể cả Trần Cảnh. Cậu không muốn bản thân làm gánh nặng cho người khác, đành phải nghe theo lời họ an bài. Giữ được mạng mới là quan trọng lúc này.

Khi tảng đá thứ ba hung hăng va chạm vào bức tường, dưới sức mạnh từ tảng đá bức tường cuối cùng cũng không chịu được, nó vỡ tan để lộ những người đang ở bên trong.

Khi đối phương còn chưa kịp triển khai tấn công, Trần Trọng liền hét lên.

- Hành động.

Vừa dứt tiếng, từ hai tay của những người thủ vệ liên tiếp ném ra phi tiêu, đoản nhận có buộc kèm bùa khói và bùa nổ. Từng chiếc từng chiếc phóng ra bốn phương tám hướng, từ gần đến xa. Hàng loạt tiếng nổ vang lên, từng màn khói xuất hiện, mau chóng hợp lại với nhau. Trong bán kính trăm mét hoàn toàn không nhìn rõ vật gì.

Từng tốp bóng đen từ trong màn khói bụi lao ra các hướng. Bên phía đối phương rõ rnàg cũng bất ngờ trước tình huống phát sinh, theo lý khi chưa thể xác định được số lượng, phạm vi vây quanh của kẻ địch, người ta thường có xu hướng co cụm lại phòng thủ, như việc Trần Trọng sử dụng thuật pháp phòng ngự ban nãy.

Nên theo quán tính, sau khi phá bỏ lớp phòng thủ bằng tường đá, kẻ địch liền từ mọi hướng ập đến, nhắm siết chặt vòng vây, không cho người bên trong chạy thoát. Ai ngờ nhóm của Trần Cảnh lại làm ngược lại với lẽ thường, bất ngờ xông ra.

Hai bên đều dùng tốc độ lớn lao về phía trước, một bên chủ động, một bên bị động tất nhiên bên bị động sẽ gặp bất lợi. Bằng chứng là lúc này đây, người của nhóm Trần Cảnh liên tiếp đánh bay những kẻ cản đường, trận thế của kẻ địch nhất thời bị rối loạn, tạo ra nhiều khoảng trống đột phá.

Đều là người có kinh nghiệm chiến đấu, từng nhóm nhỏ của họ Trần dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, không hề ham chiến. Chẳng mấy chốc cả mấy nhóm đều lao ra khỏi phạm vi bao vây của kẻ địch, cắm đầu chạy về phía trước.

Sau giây phút hoảng loạn ban đầu, một tên có vẻ là thủ lĩnh của kẻ địch liền quát tháo ổn định thế trận. Ngay sau đó liền chia nhỏ ra đuổi theo từng nhóm. Trong đó, phương hướng của Trần Cảnh và hai vị hóa thần cảnh bỏ chạy bị truy đuổi dữ dội nhất. Không ngờ có hai kẻ đạt đến dung thần cảnh, hai kẻ hóa thần cảnh và ba kẻ hóa nguyên cảnh, còn cả một tá người cấp mười hai.

Phía bên Trần Trọng cũng chưa chạy được bao xa, ông phải chiếu cố người bị thương nặng nhất, lúc này đang bị hai tên dung thần cảnh của địch bám sát, còn có mấy tên cũng đã vào hóa nguyên cảnh. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Trần Trọng liền giao gười bị thương cho một người còn lại, đẩy hắn chạy trước còn bản thân liền đứng lại ngăn địch.

Lại nói về phía Trần Cảnh, dù có ưu thế về sự bất ngờ, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, thêm nữa đẳng cấp của đối phương vượt trội nên khoảng cách của bọn họ đang bị rút ngắn rất nhanh. Thời gian qua càng lâu, khoảng cách ngày càng bị rút ngắn. Không những vậy số lượng người truy đuổi Trần Cảnh ngày càng đông.

Không biết vô tình hay cố ý, kẻ địch truy đuổi các nhóm khác không quá quyết liệt, kể cả hai tên dung thần cảnh bám lấy Trần Trọng sau khi đuổi kịp cũng chỉ đánh theo kiểu cầm chừng, không hề có ý định đánh hết sức.

Chừng nửa giờ sau, nhóm của Trần Cảnh chạy đến bên một khe vực, khe vực này rất lớn. Rộng đến vài trăm mét, sâu không thấy đáy, dù là ban ngày cũng chỉ nhìn được một phần vách đá có ánh sáng chiếu vào. Kẻ địch đã áp sát đến rất gần.

Nhìn khe vực trước mắt, ba người liền tuyệt vọng. Con vực này chính là con vực đầu tiên chia cắt ngoại vi và nội vi của di tích. Trong lúc vội vàng họ đã chạy nhầm hướng, thay vì chạy ra phía ngoài họ lại tiến sâu và di tích.

Chưa kịp di chuyển họ đã bị kẻ địch vây lại, kẻ cầm đầu là một trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặt chuột, tai dơi chính là miêu tả chính xác về hắn, con mắt lúc nào cũng híp lại như đang cười giễu cợt. Kẻ địch vây tròn mấy người Trần Cảnh lại nhưng lại chưa động thủ.

Hai người hộ vệ lo lắng đứng chắn trước mặt Trần Cảnh, một người trong đó lên tiếng.

- Trịnh Lâm, không ngờ ngươi đã đột phá cảnh giới Dung thần cảnh, lại dẫn theo một đám đông đến tập kích chúng ta, không sợ Trần Quân quản gia sao?

Tên mặt chuột liền hừ mạnh.

- Trần Trí, Trần Tín hai tên khốn kiếp,lão tử may mắn đột phá trước rồi, khôn hồn mau đầu hàng đi, đừng nghĩ đến việc câu giờ chờ đợi viện binh. Tên Trần Quân ta chơi không lại, nhưng hắn đang bị đàn địa ngưu cuốn lấy, muốn thoát thân ra cũng không phải dễ đâu.

- Mục tiêu của ta là tên nhóc phía sau kìa, ta không có tâm trạng nói nhảm với hai tên nhà ngươi.

Xem ra ba người có quen biết nhau. Sau khi hỏi nhỏ hai người, Trần Cảnh liền hiểu rõ câu chuyện, cách đây mấy năm nhóm của hai bên chạm mặt nhau, khi đó tên Trịnh Lâm cũng chỉ là Hóa thần cảnh, liền bị chú Tín đập cho một trận, thậm chí xém mất mạng. Lần đó Trần Quân quản gia đã ngược đãi đám người họ Trịnh nhưng cũng tha cho bọn chúng.

Ba người đều giật mình, không lẽ thân phận của Trần Cảnh bị lộ. Thấy cả ba đều trầm mặc, tên Trịnh Lâm đắc ý nói,

- Như thế nào, Trần Cảnh thiếu tộc trưởng, ngay cả bản lĩnh xưng tên cũng không dám ư hahaha

Thấy bản thân đã bị lộ, Trần Cảnh cũng không e ngại nữa. Cậu ngảng đầu, tiến lên phía trước nói.\

- Đúng vậy, ta chính là Trần Cảnh. Ta chỉ muốn biết tại sao các người lại phát hiện ra thân thế của ta, hơn nưã còn biết chính xác vị trí của chúng ta như vậy.

- Hừ từ khi ngươi xuất hiện ở bên trong tòa thành chúng ta đã biết rồi, phải chờ đợi mãi người mới mò ra. Còn phải cảm ơn ngươi đã cho chúng ta một con bài tốt để đối phó với cha ngươi hahaha Người không ngờ chứ gì, không ngại nói cho ngươi biết, chúng ta có nội gián ở đó.

Trần Cảnh thấm nghĩ trong lòng.

“ Quả như mình nghĩ, hành tung của mình tuy không phải tuyệt mật, nhưng ngoài những người trong khu phòng thủ thì không có ai biết, chắc chắn có nội gián mới khiến họ Trịnh nắm bắt được thông tin về mình. Nhưng rốt cuộc là ai? ”

Không kịp có thời gian nghĩ đến vấn đề đó, việc quan trọng là làm sao thoát được khỏi bọn chúng.

*Thuật pháp hệ thổ, tường lớn bốn phía
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận