Mà hành động này hiển nhiên đã có tác dụng, đám thú vương liền bắt đầu chuyển sự chú ý của chúng vào đám hiền nhân mới xuất hiện của nhân loại. Hiện giờ chúng đang trong quá trình hồi phục yêu nguyên, hơn nữa đây cũng không phải thời điểm thích hợp để giao chiến.
Chúng đồng loạt tiến lên phía trước, chỉ vài bước đã vượt qua mấy đường hầm phía dưới. Mười con thú vương tạo thành hình vòng cung, đứng cách ba nghìn mét nhìn chăm chú vào mấy hiền nhân.
Mà ở phía bên này,đứng đầu là hai vị cửu Diệp Lê Sát, Trần Hải. Mục dích của họ ngoài lôi kéo sự chú ý của đám thú vương còn muốn thăm dò xem rốt cuộc đám thú vương này bao vây nhân loại có mục đích gì. Lê Sát sử dụng tinh thần lực, đưa tiếng nói của bản thân truyền ra xa về phía đám thú vương.
- Các vị thú vương, chúng ta muốn thương lượng một chút với các ngươi, không biết có vị nào có thể trao đổi với chúng ta.
Đám thú vương nhìn nhau, đánh chán một hồi sao tự nhiên đám nhân loại lại muốn thương lượng, tuy nhiên hiện giờ chúng cũng cần kéo dài thời gian nên nhìn nháu gật đầu. Sau đó con độc giác cổ giao tiến lên phía trước, trong không gian xuất hiện một tiếng nói.
- Hừ nhân loại, các ngươi muốn thương lượng gì cứ nói.
Lê Sát khẽ nhìn, quả nhiên là con độc giác cổ giao, khẽ cân nhắc rồi nói.
- Chúng ta muốn thương lượng với các vị về việc ngừng chiến, chúng ta sẽ ngừng việc dò xét di tích, đổi lại các vị để chúng ta rút ra phía ngoài. Không biết ý các vị ra sao.
Con độc giác cổ giao khẽ nhíu mày, sau đó đột ngột há miệng thành tư thế cười nhếch, mà lúc này trong không gian cũng có tiếng cười vang lên.
- Ngừng chiến để các ngươi rút lui khặc khặc khặc Để rồi sau đó các ngươi dẫn theo nhiều người hơn quay trở lại diệt chúng ta. Nhân loại vẫn cữ giảo hoạt như vậy, ngươi nghĩ bọn ta sẽ đồng ý sao khặc khặc khặc.
Mà đám thú vương còn lại cũng đồng thời phát ra sự chế giễu. Suy nghĩ của Lê Sát thoáng chuyển, ai nói đám thú vương này linh trí không cao bằng hiền nhân của nhân loại cơ chứ. Rõ ràng có thể nói một câu liền trúng ngay ý của đám người hiền nhân.
Tuy suy nghĩ trong lòng thay đổi liên tực nhưng sắc mặt Lê Sát vẫn điềm tĩnh như thường. THực ra kết quả cũng đã có trong dự đoán, dù sao đám thú vương này đều rất cao ngạo, trong thế giới của chúng chỉ có sức mạnh quyết định tất cả.
Chỉ cần họ kéo dài thười gian khoảng một giừo đồng hồ là được, nghĩ vậy Lê Sát liền bắt đầu thăm dò về con tam túc hỏa điểu kia, lại liên tục hỏi những vấn đề nhỏ nhặt nhưng rắc rồi khác. Đám thú vương cũng đã hoàn toàn bị thu hút vào câu chuyện, chúng không ngờ rằng ở phía xa, dưới mặt đất có một đám người đang lấy hết sức đào móc đường hầm thoát ra ngoài.
Một giờ sau, đường hầm đã thuận lợi tiến thêm mấy ngàn mét về phía trước, đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm nhất, mà lúc này cuộc nói chuyện của nân laoị và yêu thú cũng đã kết thúc. Đám thú vương lại lần nữa trở lại vị trí cũ.
Nếu chúng có thể nhìn thấy bên trong doanh địa của nhân loại lúc này e là sé dốc toàn lực để tấn công. Trong doanh địa nhân loại, từng đội ngũ bắt đầu tiến vào đường hầm, tất cả đều di chuyển rất chậm rãi và nhẹ nhàng.
Cuộc rút lui cuối cùng cũng đã bắt đầu. Những người bị thương được ưu tiên tiến vào trước, tiếp đến là những Dị nhân sư, rồi cuối cùng mới là Ngự nhân sư.
Đầu bên kia của đường hầm, sau khi vượt qua phạm vi nguy hiểm nằm trong tầm cảm ứng của đám thú vương, những tổ nhóm đào đường hầm liền bắt đầu tăng tốc một cách điên cuồng. Mặc dù nói sẽ có một đến hai ngày nhưng tất cả chỉ là dự đoán, vẫn là sớm chút nào hay chút đó.
Trần Cảnh vẫn kiên quyết ở lại cuối cùng, cậu vẫn có cảm giác nếu lần này thực sự rời đi e là sẽ không có cơ hội quay trở lại nữa. Mà sự thôi thúc đến từ giọng kia càng khiến cậu lưỡng lự. Trần Cảnh nhất thời không thể đưa ra được quyết định.
Có lẽ cậu còn chút thời gian để suy nghĩ.
Mà lúc này người cảm thấy lưỡng lự và bất an không chỉ có một mình Trần Cảnh. Ba vị tam Liên cảnh đang ở trung tâm của trận pháp cũngd dang ở trong trạng thái nghi hoặc và bất an.
Cuộc nói chuyện lúc trước giữa mấy vị hiền nhân và đám thú vương khiến ba người nhìn ra một số điểm bất thường.
- Trần tộc trưởng, ngài thấy đám thú vương có phải cũng đang tìm cách kéo dài thời gian hay không. Và con tam túc hỏa điểu kia hình như đang không có mặt ở đây.
- Không dấu lão vương gia, ta cũng có cảm giác như vậy. Theo lẽ thường mặc dù yêu nguyên của đám thú vương bị tiêu hao không ít nhưng thời gian để chúng hồi phục cũng không cần quá dài. Mà ta đã dùng nguyên thần bí mật dò xét nhiều lần, quả thật không hề cảm thấy chút dấu vết nào của con tam túc hỏa điểu cả.
Hai người đều cùng nhìn sang Nguyễn Kim, Nguyễn Kim trầm tư giây lát rồi cũng nói.
- Hai vị có nghĩ đến một khả năng, con tam túc hỏa điểu không phải trốn kỹ một bên không muốn hiện thân mà thực chất là không thể xuất hiện lúc này.
Câu nhắc nhở của Nguyễn Kim khiến hai vị còn lại thoáng giật mình. Cả hai đều cùng nghĩ đến một khả năng.
- Không lẽ con tam túc hỏa điểu này lại đang tiến hóa. Việc tập kích đột ngột của đám thú vương chỉ là hỏa mù lôi kéo sự chú ý của chúng ta, khiến chúng ta không thể cản trở việc tiến hóa của nó.
- Rất có thể như vậy, việc tiến hóa của yêu thú đều rất nguy hiểm, nó làm sao yên tâm tiến hóa khi có sự xuất hiện của chúng ta.
- Nói như vậy việc yêu thú tấn công nhân loại quy mô lớn cũng là vì múc đích đó. Tại sao ta cảm giác không đơn giản như vậy. Hơn nữa tại sao nso lại lựa chọn lúc này để tiến hóa, nó còn chưa đánh bại được chúng ta mà.
- Hai vị có để ý lần này đám yêu thú hành động khác với lúc trước không?
Trần Thừa đặt ra câu hỏi khiến hai vị còn lại bắt đầu xem xét, chợt cả hai giật mình.
- Không lẽ..
- Đúng vậy, đám yêu thú và dã thú lúc trước đã đi đâu hết rồi. Tại sao đợt tấn công này lại không có lấy một con yêu thú nào khác xuất hiện, chúng đã di đâu.
- Trần tộc trưởng, ngài đang nói đến con tam túc hỏa điểu rất có thể sử dụng phương pháp kia.
Trần Thừa thở dài.
- Ta cũng không dám chắc nhưng có lẽ chỉ có như vậy mới giải thích những sự việc đang diễn ra ở dây. Nhưng ta cũng nghi ngờ dù là dùng phương pháp đó nó cũng chưa chắc đã tiến hóa thành công.
- Đúng vậy, tiến hóa thành linh thú từ xưa đến nay đâu phải chuyện dễ dàng gì, phương pháp kia tuy có thể tăng thêm khả năng thành công nhưng cũng không đảm bảo chắc chắn cho nó.
- Theo như hai vị nói, ta e mục tiêu của nó vẫn là tòa hoàng thành kia, trong đó hẳn có vật giúp nó tiến hóa thành công. Vì vậy nó mới điên cuồng tiêu diệt chúng ta.
Mỗi người một câu, dần dần sự việc cũng đã có chút đầu mối. Nhưng dù họ đoán đúng đi chăng nữa cũng tạm thời không thể hành động gì. Với năng lực của họ, thoáng chốc tập kích để tiêu diệt sạch đám thú vương là không thể.
Mà không thể tiêu diệt hết chúng trong một lượt thì tiếp theo sẽ là thảm họa với tất cả những người ở đây. Ba người họ không thể mạo hiểm đánh cược như vậy. Ai nói hiền nhân muốn làm gì thì làm, họ cũng có những mối bận tâm của mình, cũng có những suy nghĩ lo lắng của riêng mình.
Cả ba cùng hướng ánh mắt về từng đoàn người đang di chuyển vào trong đường hầm. Họ chỉ có thể cố gắng làm hết sức để giảm thiểu tổn thất cho liên minh. Hy vọng sẽ có đủ thời gian.
Trời dần chuyển sáng, bình minh cuối cùng cũng nó rạng. Lúc này đường hầm cuối cùng đã đến được khoảng cách ngoài hai mươi nghìn mét. Những nhóm di đầu đã tạo được lối ra trên mặt đất. Mỗi lối ra cách nhau chừng vài trăm mét, họ cố gắng kéo dãn khoảng cách để giảm bớt nguy cơ.
Mà điều khiến mọi người cảm thấy vui mừng đó là họ không hề bị tập kích bởi đám yêu thú, vốn sợ rằng những đường hầm này sẽ có nguy cơ bị đám yêu thú đông nghìn nghịt lúc trước phát hiện, lúc đó họ sẽ phải ác chiến một trận để tìm ra lối thoát.
Lại phái ra mười mấy tiểu đội dò thám, khi đã xác định được trong phạm vi trăm cây số vậy àm không có một yêu thú nào, lực lượng của liên minh bắt đầu tiến hành việc rút lui quy mô lớn. Từng nhóm từng nhóm lần lượt rời khỏi các đường hầm hướng thẳng đến các lối ra.
Những con đường được chọn đều ẩn dấu dưới tán rừng hoặc núi lớn, có tác dụng che tầm mắt và cảm giác rất tốt.
Trong doanh địa, từng đội gũ lần lượt dời đi, đến hiện tại đã có chín phần di chuyển ra bên ngàoi, sự lo lắng của các vị hiền nhân cuối cùng cũng đã được buông xuống. Trận pháp cũng đã có dấu hiệu buông lỏng, tất cả các vị hiền nhân đều đang dưỡng sức chờ đợi giây phút quyết chiến.
Trần Cảnh đã đưa ra được quyết định, cậu sẽ rời đi. Dù sao tình thế hiện giờ quá nguy hiểm, với thực lực yếu kém của cậu e rằng không thể hành động gì thêm.
Lại thêm một giờ đồng hồ, doanh địa của liên minh lúc này chỉ còn lác đác lại vài trăm người. Họ đang phá hủy tất cả những vật phẩm không thể mang theo được. Sau khi hoàn thành họ cũng sẽ rút lui.
Trần Cảnh cùng với hai nhóm hộ vệ khác của họ Trần cũng đang làm như vậy. Thấy công việc đã gần như hoàn thành, Trần Cảnh muốn tạm biệt với cha trước khi dời đi nên mới cố gắng nán lại cuối cùng.
Mà dường như nhận ra cậu con trai duy nhất có điều muốn nói với mình, Trần Thừa đã rời khỏi kim thân. Ngoài ra ông cũng có vài vật muốn đưa cho Trần Cảnh.
Hai cha con đều hiểu tình thế hiện nay nên cũng không có nhiều điều phải nói, Trần Cảnh kể lại giọng nói bí ẩn khuyên cậu đi vào hoàng thành cho Trần Thừa nghe, Trần Thừa cũng ngạc nhiên không hiểu giọng nói đó là gì.
Ông cũng hiểu được sự tiếc nuối của Trần Cảnh khi phải dời đi giữa chừng như thế này, liền lấy ra ba đồ vật nhỏ đưa cho Trần Cảnh. Khi nhìn thấy ba vậtt này, Trần Cảnh ngạc nheien và có chút vui mừng. Ba vật đó chính là ba chiếc khóa thời không.
Cộng với hai chiếc có sẵn, như vậy Trần Cảnh đã có trong tay năm cái. Không ngờ Trần Thừa vẫn luôn để ý đến việc tìm kiếm những chiếc khoá thời không này. Thế mới thấy Trần Thừa yêu thương và đặt nhiều hy vọng vào Trần Cảnh như thế nào.
Sau khi từ biệt cha, Trần Cảnh cùng với những nhóm người cuối cùng đi vào đường hầm. Chỉ khi cậu rời khỏi đây, cha cậu mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với nguy cơ.
Lại thêm một giờ đồng hồ, khi đã chắc chắn tất cả lực lượng của liên minh đã ra khỏi đường hầm, các vị hiền nhân mau chóng thu lại đại trận. Trận chiến cuối cùng giờ mới thực sự mở màn.