Thần Chiến - Chương 90: Đấu Trịnh Sảng

Thần Chiến Chương 90: Đấu Trịnh Sảng
Trân khán đài lại một phen nhốn nháo, ngày càng có nhiều người tò mò về thân phận của Trần Cảnh.

- Rốt cuộc thiếu niên kia là ai ? Có thể dễ dàng hạ tam công tử họ Trịnh thì thực lực không đơn giản à nha.

- Đúng vậy, ngự nhân sư cấp mười hai có thể mạnh như vậy sao? Dễ dàng đánh gục người cùng cấp.

- Các ngươi có để ý không, trận đấu chỉ mưới diễn ra chưa tới năm phút đó.

- Hình như hôm qua cậu ta cũng chỉ mất mấy phút để đánh bại thập tứ hoàng tử.

Trên chủ đài, Trịnh Kiểm quay sang Trần Thừa nói với giọng nghi ngờ.

- Trần huynh, không biết từ khi nào mà họ Trần lại xuất hiện một thiếu niên xuất chúng như vậy. Tại sao ta lại chưa từng thấy qua đứa trẻ này?

Câu hỏi của Trịnh Kiểm cũng là sự nghi ngờ của những người xung quanh, tuy cuộc đấu này không tính là gì so với họ nhưng dù sao cũng liên quan đến tương lai của gia tộc sau này, nên dĩ nhiên ai cũng muốn biết .

Trần Thùa chỉ mỉm cười nói.

- Là con cháu trong họ thôi, không phiền đến Trịnh huynh phải quan tâm. Người mà huynh nên quan tâm là tam công tử mới phải chứ.

Trịnh Kiểm khẽ hừ một tiếng, rồi không nói gì nữa. Dù sao con trai bị thua nhanh như vậy cũng khiến hắn có chút mất mặt.

Mà trái lại, Nguyễn Kim lại đnag nhìn Trần Cảnh một cách nghiền ngẫm, ngày hôm qua còn có chút nghi ngờ nhưng hôm nay ông đã chắc chắn thiếu neien kai chính là Trần Cảnh.

“ Không phải tên nhóc này đã mất tích trong khu vực kinh thành cổ hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, nó trở về từ khi nào? Hơn nữa tu vi lại tăng lên rồi, rốt cuộc nó đã gặp được cơ duyên gì?”

Liên tiếp những câu hỏi xuất hiện trong đầu của vị tộc trưởng này, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại rất bình thường.

Cùng suy nghĩ với Nguyễn Kim chính là vị lão vương gia Lê Lai của hoàng tộc, từ đầu đến cuối ông đều nhắm mắt dưỡng thần, dường như không quan tâm đến cuộc thi. Nhưng tất cả đều bị ông nhìn hết vào mắt, mà đặc biệt là Trần Cảnh cũng đã bị ông nhìn ra thân phận.

Lúc này, Trần Cảnh đã trở lại vị trí ngồi nghỉ của thí sinh, xung quanh là những ánh mắt không ngừng đánh giá. Một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên từu phía sau.

- Đừng vội đắc ý, đánh huynh đệ ta bị thương như thế nào, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp nhiều lần.

Trần Cảnh chẳng cần quay lại cũng biết người nói chuyện là ai. Cậu cũng không thèm quay lại, chỉ bình thản nói.

- Hy vọng ngươi làm được như những gì đã nói.

Những trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, rất nhanh mười người mạnh nhất đã xuất hiện. Ba họ Trần, Trịnh, Lý có hai người; họ Nguyễn chỉ có một người, hoàng tộc có ba người.

Lại tiếp tục bốc thăm để chọn ra năm người mạnh nhất. Quả đúng là oan gia ngõ hẹp, không biết vô tình hay cố ý mà đối thủ của Trần Cảnh lại là Trịnh Sảng. Mà đối thủ của Nguyễn Khải lại chính là cô bé người họ Trịnh.

Sau khi những cặp đấu được phân xong, khán giả lại được một phen bàn luận. Mối thù giữa hai nhà Trần- Trịnh vốn không phải bí mất gì. Hiện giờ không ngờ hậu bối của hai nhà lại gặp nhau, dù chỉ alf trùng hợp nhưng cũng khiến nhiều người có suy nghĩ khác.

Trần Thừa thoáng nhìn qua các cặp đấu, trong đầu không biết nghĩ đến điều gì mà mỉm cười. Ánh mắt không giấu được sự trào phúng. Xem ra việc bốc thăm quả nhiên có người động tay động chân. Nếu là lúc trước, Trần Thừa còn có chút lo lắng, nhưng hiện giờ có Trần Cảnh ở đây, ông liền vô cùng thoải mái.

Thực lực của con trai mình ông là người rõ nhất. Tuy nhiên khi nhìn về cố bé nhìn có vẻ nhút nhát bên phía họ Trịnh, Trần Thưuà lại hơi nhíu mày, cô bé kia cũng không hề đơn giản.



Trận đấu của Trần Cảnh sẽ diễn ra cuối cùng. Ngồi bên ngoài, cậu thong thả quan sát những người khác thi đấu. Trong đó, trừ cô bé con người họ Trịnh, Trần cảnh để ý đến hai người khác.

Một là tứ hoàng tử của vương triều Văn Lang hiện nay, tên Lê Đĩnh, tu vi ngự nhân sư cấp mười hai đỉnh phong, nhưng từ khí Trần Cảnh có thể khăng định tên này muốn đột phá lên Dị nhân sư lúc nào cũng được.

Mà người thứ hai là tên to con Lý Thiên, nhị công tử của họ Lý. Thằng này thực lực không hề thua kém Lê Đĩnh, đặc biệt là thể thuật rất khủng bố. Từ làn da màu cổ đồng, thỉnh thoảng cón phát ra chút khí cộng với thân hình cao tới mét tám, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ chơi.

Mà quả nhiên đối thủ của hai tên này tuy trình độ cũng rất khá nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua. Trận tiếp theo Nguyên Khải đánh với cô bé bí ẩn kia. Tuy không muốn nhưng Trần Cảnh vẫn phải công nhận trình độ hai bên chênh lệch quá nhiều, chỉ khoảng mười phút cô bé đó đã dành chiến thắng.

Người tiếp theo vào tốp năm khá thú vị vì là một cô gái, vị này là cửu công chúa Lê Ngọc. tuy là nữ nhưng thực lực cũng không thể xem nhẹ.

Bốn trận đã qua, hiện giờ tốp năm chỉ còn một vị trí, và trận chiến này sẽ quyết định ai là người cuối cùng ở vị trí đó.

Trần Cảnh bình tĩnh bước lên sân đấu, phiá đối diện Trịnh Sảng vừa lên sân vừa nhìn về hướng Trần Cảnh khiêu khích.

Trên đài cao, Trịnh Kiểm nói một cách vu vơ.

- Trần huynh,nếu trận này tên nhóc họ huynh lại thua, vậy họ Trần chẳng phải không có ai vào được năm vị trí đầu ư, mà họ Trịnh của ta lại có tận hai người. Cái này cũng không hay lắm nhỉ hahaha.

Trần Thừa một bộ thản nhiên nói.

- À nếu vậy thì chỉ có trách đám trẻ vô dụng mà thôi. Nếu Trịnh huynh đã tự tin như vậy chi bằng chúng ta đánh cược nhé.

- Được, vậy Trần huynh muốn cược gì?

- Ta biết Trịnh gia có một gốc “huyền thiên linh thụ” tính toán có lẽ sắp được hái quả rồi nhỉ, ta cũng không tham lam, chỉ cần một quả là được.

- Tính toán hay lắm, lại nhắm vào huyền thiên linh thụ của họ ta? Vậy Trần huynh định đánh cược bằng gì, không thể mang ra thứu không có gái trị a.

- Tất nhiên, ta sẽ mang ra một khối thiên cương thiết làm vật đánh cuộc, thế nào?

- Được, ở đây có mọi người làm chứng, ta cược với Trần huynh. Nếu Trịnh Sảng thua ta sẽ tặng Trần huynh một quả huyền thiên linh thụ, ngược lại khối thiên cương thiết sẽ là của ta.

Cuộc so kè đánh cược của hai vị tộc trưởng khiến nhưng người xung quanh phải xuýt xoa. Đặc biệt là hai món bảo vật kia đều có giá trị liên thành.

Không khí trên khái đài cũng nóng dần lên, hai đối thủ chào nhau rồi ngay lập tức triển khai chiến đấu. Mặc dù tên Trịnh Sảng này rất đáng ghét nhưng thực lực cũng không tồi chút nào, có chút nhìn hơn cả vị cửu công chúa.

Trịnh Sảng cũng biết Trần Cảnh rất lợi hại nên cũng không hề giữ lại sức. Vừa mới bắt đầu đã vận khí để cường hóa cơ thể. Không ngờ hắn có thể cường hóa cả hai tay và hai chân. Mỗi còn công kích đều vô cùng sắc bén và mạnh mẽ.

Ứng đối, Trần Cảnh cũng cường hóa hai tay và hai chân, hai người liên tiếp đọ quyền cước. Đến trình độ của hai người, trừ khi là bán linh khí hoặc lính khí, vũ khí bình thường không có quá nhiều tác dụng tỏng giao chiến trực diện kiểu này.

Sau khi qua lại khoảng hơn trăm lần, cả hai đều nhảy lùi về đằng sau một chút. Mặt sân bằng đá tinh cương cực kỳ rắn chắc lúc này cũng đã xuất hiện nhiều vết xước, vết lõm, nứt. Bất ngờ, Trịnh Sáng hét lớn một tiếng, cơ thể đột ngột to hơn một vòng.

Sức tấn công cũng bỗng nhiên bạo phát, liên tiếp tung đòn về phía Trần Cảnh. Quyền ảnh, bóng cước bao trùm lấy Trần Cảnh.

Ở trung tâm của đợt tấn công, Trần Cảnh vẫn bình thản sử dụng phi vân bộ để né tránh, thỉnh thoảng lại phản công vào những điểm yếu khiến thế công của Trịnh Sảng gặp chút hỗn loạn.

Khoảng mười phút trôi qua thế công của Trịnh Sảng đã yếu dần đi, Trần Cảnh cũng tìm được sơ hở tung một cước trúng vai của hắn, khiến hắn phải lùi lại để hóa giải kình lực.

Trịnh Sảng nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, hắn nhận ra nếu không tung ra tuyệt chiêu thì e là không thể đánh bại được cậu.



Nhìn bề ngoài thì Trần Cảnh đang ở thế yếu khi liên tiếp bị dồn vào thế phòng thủ, nhưng người tinh mắt sẽ nhận ra Trần Cảnh vẫn rất ung dung.

Lúc này Trịnh Sảng bỗng hét lớn, đôi mắt cũng biến thành màu đỏ. Từ cơ thể hắn bất ngờ tràn ra một một màn khí màu xanh lục, mà theo đó cơ thể hắn cũng phát sinh biến hóa.

Người xung quanh đều ổ lên kinh hãi, cường khí rời thân là tiêu chí chỉ Dị nhân sư mới có, không lẽ Trịnh Sảng đã là một Dị nhân sư.

Trần Cảnh cũng khá ngạc nhiên, luồng khí này khá giống với áo giáp cương khí nhưng yếu hơn nhiều, xem ra là một dạng chưa hoàn chỉnh.

Mà lúc này một vị lão giả ngồi trên khán đài họ Lý kinh ngạc thốt ra.

- Mộc huyết cuồng hóa.

Người bên cạnh hỏi lại.

- Lý lão, mộc huyết cuồng hóa là môn thuật pháp gì.

- Mộc huyết cuồng hóa là một loại bí thuật bất truyền của người họ Trịnh, khi thi triển thành công sẽ giúp cho ngự khí sư tăng gấp mấy lần sức mạnh. Nhưng do yêu cầu ngặt nghèo nên phải sau khi đạt đến Dị nhân sư mới tu luyện được. Không ngờ Trịnh Sảng mới bao tuổi đã tu luyện thành.

- Tăng gấp đôi sức mạnh, xem ra thiếu niên họ Trần kia gặp nguy hiểm rồi.

Tuy luồng khí này yếu hơn áo giáp cương khí nhưng Trần Cảnh cũng không dám coi thường, cậu âm thầm vận khí.

Khẽ phất tay một cái, từ người Trịnh Sảng một màn khí màu lục mau chóng bao chùm lấy Trần Cảnh, sau đó trong màn khói xanh liên tiếp vang ra tiếng va chạm đinh đai nhức óc. Bên ngoài chỉ thấy một bóng đen liên tiếp di chuyển trong màn khói.

Sự tấn công của Trịnh Sảng kéo dài khoảng mười mấy phút mới dừng lại. Mặt đá của sân thi đấu cũng bị đánh vỡ nhiều chỗ, đủ thấy uy lực kinh khủng như thế nào.

Xung quanh khán giả đều ồ lên kinh ngạc, một ngự nhân sư cấp mười hai có thể tung ra đòn đánh mạnh như vậy ư? Sức tàn phá kinh khủng như vậy, kẻ bị vây bên trong e rằng không chết cũng phải tàn phế.

Trịnh Kiểm cười đắc ý nói với Trần Thừa.

- Trần Huynh, trẻ con nông nổi, không biết nặng nhẹ, nếu không may xảy ra chuyện mong Trần Huynh đừng trách nhé.

Trần Thừa cũng khá ngạc nhiên về chiêu này, xem ra tên nhóc Trịnh Sảng cũng khá đó. Nhưng chỉ như vậy mà muốn đả thương con ông thì đúng là nằm mơ.

- Trịnh huynh đừng nóng vội, trận chiến còn chưa kết thúc cơ mà .

Dưới sân, Trịnh Sảng đã lùi lại phía sau, luồng khí cũng từ từ biến mất, xem ra tác dụng của thuật này cũng không kéo dài được lâu. Trịnh Sảng thở hổn hển nhìn vào trong màn bụi đang tan dần, mà khán giả xung quanh cũng nín thở chờ đợi.

Khói bụi tan hết, Trần Cảnh vẫn đứng tại vị trí cũ, lúc này cả cơ thể đều đã cường hóa toàn bộ. Quần áo nhiều chỗ đã bị rách do xung lực từ những vụ va chạm làm lộ ra cơ bắp rắn chắc. Tuy đòn tấn công rất uy lực nhưng vẫn không phá được lớp phòng thủ bằng cơ thể của cậu.

Trần Cảnh mỉm cười nhìn về phía Trịnh Sảng.

- Ngươi khá lắm, có thể ép ta phải cường hóa toàn bộ cơ thể, dù là địch thủ nhưng ta vẫn có lời khen cho ngươi.

Trịnh Sảng bên kia không thể tin vào mắt mình, đòn tấn công toàn lực của hắn vậy mà bị Trần Cảnh cứng rắn dùng cơ thể đỡ toàn bộ. Đòn tấn công này là tuyệt chiêu áp đáy hòm của hắn đó.

“Không thể nào, chiêu đó của ta dù là Dị nhân sư sơ cấp cũng phải tạm tránh lui, vậy mà hắn có thể đón đỡ toàn bộ mà không bị thương, hắn là thứ quái vật gì chứ”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận