Sau khi Trịnh Phương bộc lộ thực lực và liên tiếp đánh bại hai người Lê Đĩnh, Lý Thiên, Trịnh Kiểm mặt đã hếch lên đến tận trời rồi. Ông ta liên tiếp khoe khoang về Trịnh Phương trước mặt mọi người, còn liên tục ngọt nhạt mỉa mai Trần Thừa.
Cho rằng con cháu họ Trần cuối cùng vẫn là kém nhất. Đối mặt với sự trào phúng đó, Trần Thừa vẫn thản nhiên như không. Mà đến khi Trần Cảnh dùng thực lực ngự nhân sư liên tiếp đánh bại hai Dị nhân sư thì Trịnh Kiểm không còn cười nổi nữa.
Mà những vị Hiền nhân khác cũng bắt đầu chăm chú quan sát Trần Cảnh, Ngự nhân đánh bại Dị nhân, chuyện này quả thực rất khó tin. Dù chỉ cách nhau một bước nhưng bước đó lại khó như lên trời.
Việc vượt cấp đánh thắng không phải những vị này chưa từng nghe nói, nhưng đó đều là những yêu nghiệt đứng hàng đầu nhân giới. không lẽ vương triều Văn lang cũng sản sinh ra một tên yêu nghiệt như vậy.
Cùng với những suy nghĩ đó mà ánh mắt của những vị này nhìn về Trần Cảnh càng trở nên nóng bỏng. Mà Trần Cảnh cũng cảm nhận được điều đó, việ bị những ánh mắt soi mói như vậy quả thực khiến cậu có chút không thoải mái.
Nhưng biết làm sao được, những người này không phải cậu có thể tỏ thái độ được, đành nhẫn nhịn vậy.
Mà trận chiến giành ngôi vị đứng đầu vì thế mà trở lên khó đoán biết hơn bao giờ hết. Trước khi cuộc đấu diễn ra không ai có thể nghĩ, hai người nhỏ tuổi nhất lại là hai người mạnh nhất.
Trên đài cao, Trịnh Kiểm đã hoàn toàn bình thường trở lại, tuy có chút kính ngạc về Trần Cảnh nhưng dù sao tâm lý ông ta cũng rất vững chắc. Lúc này trước cuộc chiến của hai người, Trịnh Kiểm lại một lần nữa muốn đánh cược với Trần Thừa.
Ông ta hiểu rất rõ thực lực đứa con gái út của mình không chỉ có như vậy. Mà vật phẩm để trao đổi vẫn là một quả “huyền thiên linh thụ”, xem ra ông ta quyết ăn thua đủ với Trần Thừa.
Trần Thừa cũng không hề e ngại, ngay lập tức đồng ý. Dù sao cơ hội có thêm một quả huyền thiên linh thụ như vậy không phải lúc nào cũng có. Nếu có người chủ động tặng đến tội gì mà không lấy.
Ở vị trí trung tâm, vị quốc chủ của vương triều thú vị quan sát cuộc đánh cược của hai vị gia chủ. Làm người đứng đầu quốc gia, việc những thế lực lớn trong vương triều có mâu thuẫn là điều mà ông ta muốn nhìn thấy nhất.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Trần Cảnh cũng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, không biết trong đầu vị quốc chủ này đang suy nghĩ điều gì.
Trong sân thi đấu, Trần Cảnh đang quan sát đối thủ của mình. Trái với vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn của cửu công chúa, cô bé Trịnh Phương này mang theo sự trầm lặng, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.
Trần Cảnh chưa từng nhìn thấy cô bé này cười. Đôi mắt màu tím biếc trông cực kỳ ma mị, da trắng như trứng gà bóc, tóc dài màu đen óng xõa đến tận eo, cũng là một tiểu mỹ nhân.
Khi so sánh với Lê Ngọc thì đúng là mỗi người một vẻ, mà con gái đẹp thì thường không ưa nhau. Có lẽ đó là lý do mà vị công chúa vốn không thích hơn thua kia lại dốc sức đấu với Trịnh Phương như vậy.
Mà Trịnh Phương lúc này cũng đang quan sát Trần Cảnh. Dù hai gia tộc là đối thủ của nhau, nhưng không rõ lý do vì sao mà Trịnh Phương lại không hề có ác cảm với Trần cảnh, không những vậy còn có cảm giác rất kỳ lạ về cậu.
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, cắt ngang suy nghĩ của cả hai. Xuất phát từ thiện ý, Trần Cảnh mỉm cười, ra hiệu mình sẽ nhường. mà Trịnh Phương chỉ khẽ gật đầu, không hề do dự, áo giáp cương khí ngay lập tưc xuất hiện bao quanh người cô bé.
Áo giáp cương khí màu lục đã nói rõ hệ nguyên tố chủ đạo của Trịnh Phương là hệ mộc. Từ màu sắc có thể phán đoán đẳng cấp đã đạt đến Hóa nguyên cảnh trung kỳ. Xem ra cô bé này không hề đơn giản, không biết tu luyện như thế nào mà mới ít tuổi như vậy đã đạt đến mức đó.
Trịnh Phương cũng không hề giữ lại thực lực như lúc trước, cô cảm nhận được áp lực từ Trần Cảnh nên không hề khách khí mà chấp nhận sự nhường nhịn của Trần Cảnh.
Ở bên này, tuy nhường đối phương nhưng không có nghĩa Trần Cảnh chủ quan khinh địch. Cơ thể cậu cũng đã cường hóa tối đa. Do sử dụng công pháp che giấu nên khí mà cậu thể hiện ra với mọi người chỉ là hệ hỏa.
Khi Trần Cảnh chuẩn bị vừa xong thì Trịnh Phương ở các đó chừng bốn mươi mét cũng cùng lúc biến mất. Không hề do dự, Trần Cảnh đan hai tay chéo nhau đỡ về phía trước ngực, cùng lúc đó một thân ảnh màu lục cũng xuất hiện trước mặt cậu.
Cháttt
Âm thanh chát chua vang lên, Trần Cảnh bị đẩy lùi lại phía sau , hai chân cày trên đất hai rãnh nhỏ tận mấy mét mới dừng lại được. Trịnh Phương lúc này ở tư thế đấm thẳng nhìn về phía Trần Cảnh, cú đám ừa rồi đã mang bảy thành lực của cô vậy mà chỉ cỏ thể đẩy lui Trần Cảnh được vài mét.
Hơn nữa cú đấm lại không thể gây ra thương tích đáng kể nào cho Trần Cảnh dù nắm đấm có áo giáp cương khí bao phủ. Nhưng cũng không hề dừng lại, Trịnh Phương liên tiếp tung ra những cú đấm với sức mạnh ngày càng tăng.
Chát, chát, bốp, bốp..
Trần Cảnh hoặc liên tiếp dùng hai tay đỡ , hoặc né tránh những cú đấm như trời giáng của Trịnh Phương; âm thanh va chạm ngày càng lớn khiến khán giả ngồi ngoài cũng cảm thấy ê răng.
Sân đấu làm bằng loại đá thiên cang, vốn cứng rắn như sắt thép nhưng hiện giờ sau mỗi lần bị đấm trúng hay mỗi bước chân của Trần Cảnh đều bị vỡ nát ra một mảng lớn. những người xem cảnh giới dưới cấp Dị nhân nhìn mà nuốt nước bọt liên tục.
Những ngày thi đấu trước, sân đấu chỉ làm bằng lại đá địa cang, thấp hơn đá thiên cang một đẳng cấp mà những thí sinh kia thậm chí còn không thể tạo ra một vết xước. Hiện giờ đá thiên cang có độ cứng rắn xếp hàng đầu vẫn dễ dàng bị hai người trẻ tuổi kia phá tan ra như gỗ mục.
Kể cả những Dị nhân sư nhìn cũng cảm thấy khó có thể tin, bản thân họ muốn làm như ậy đương nhiên không có gì quá khó khăn. Nhưng phải biết rằng ai trong số họ không hai, ba mươi tuổi, bước vào Dị nhân sư không năm năm cũng phải ba năm.
- Này, vị thiếu tộc trưởng kia rốt cuộc thân thể cậu ta làm bằng sắt à? Sao có thể đạp vỡ cả đá ở sàn đấu trong khi bản thân chưa hề đạt đến Dị nhân sư?
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Ta năm nay ba mươi mấy tuổi, cũng là Hóa nguyên cảnh trung kỳ như cô bé kia nhưng ta tự hỏi liên tiếp tung ra hàng trăm đòn mà đòn sau mạnh hơn đòn trước như thế kia liệu có thể kéo dài được bao lâu. Rốt cuộc lượng khí của cô bé đó nhiều đến mức nào cơ chứ ?
Trần Cảnh không có thời gian để ý đến những bàn luận ở bên ngoài, lúc này cậu đnag bị bao vây bởi thế công không ngừng nghỉ của Trịnh Phương.
Dù Trần Cảnh đã biết thực lực của cô bé này không hề tầm thường nhưng tấn công với sức mạnh và cường độ liên tục như vậy thì quả thật vẫn khiến cậu bất ngờ.
Hai cảnh tay của Trần Cảnh đã bắt đầu truyền đến cảm giác tê dại, dù nhờ sự vận hành của một trăm lẻ tám huyệt đạo khiến cơ thể cậu cứng rắn vô cùng nhưng dù sao đón đánh của Dị nhân sư cũng không phải dễ dàng đỡ như vậy.
Mỗi đòn tấn công của Dị nhân sư đều mang theo khí của bản thân, theo sự tiếp xúc mà truyền vào người đối phương. Đây chính là điểm lợi hại của Dị nhân sư. Mỗi cú đấm của họ ngoài mang theo sức công phá từ sức mạnh thể thuật mà còn mang theo sự phá hoại của khí vào cơ thể đối phương.
Khí của đối phương truyền vào cơ thể nếu không được ngăn chặn kịp thời sẽ gây ra sự hỗn loạn trong vận chuyển khí của cơ thể; khí bị rối loạn sẽ làm giảm sức chiến đấu, thậm chí làm xuất hiện vết thương từ bên trong cơ thể.
Lúc này khí của Trần Cảnh đang bị đối phương làm nhiễu loạn, dẫn đến việc cường hóa cơ thể cũng dần xuất hiện sơ hở và có xu thế bị đánh tan. Khí của Dị nhân sư có bản chất cao hơn khí của ngự nhân sư, hiện giờ hỏa khí của Trần Cảnh đang hòan toàn bị mộc khí của Trịnh Phương áp chế.
Trong quá trình giao đấu, Trần Cảnh vừa phải né tránh, chống đỡ những đòn tấn công của Trịnh Phương; vừa phải vận khí trong cơ thể chống lại sự xâm nhập của khí từ những đòn đánh. Trong quá trình giao đấu, Trần Cảnh cũng phát hiện ra một điều thú vị.
Dù bản chất khí của Dị nhân sư có thể áp chế khí của Ngự nhân sư nhưng phải biết rằng khí của Trần Cảnh không phải là khí bình thường mà là tiên thiên hỏa khí. Chất lượng của nó vượt trội hơn bất kỳ loại khí nào khác.
Vậy mà hiện giờ vẫn bị áp chế đến mức không có lực đánh trả, xem ra mộc khí của cô bé Trịnh Phương này cũng không phải là loại mộc khí bình thường.
Nhưng nó lại có chút khác biệt với tiên thiên mộc khí của Trần Cảnh, nó mang theo sự lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Mười lăm phút, rồi ba mươi phút trôi qua; thế công của Trịnh Phương không hề giảm sút, thậm chí còn có xu thế nhanh hơn, mạnh hơn. Trần cảnh cũng chống đỡ ngày càng vất vả. Sân đấu vốn dài ngàn mét, rộng ngàn mét mà lúc Trần Cảnh đã hoàn toàn bị dồn vào một góc .
Sân đấu chỗ hai người đi qua đã bị cày nát không ra hình dạng, khói bụi cuốn lên khắp nơi. Sự kịch liệt, mức tàn phá khiến người xem xung quanh phải hít hơi lạnh.
Càng về sau, ưu thế của Trịnh Phương càng rõ ràng, khán giả cũng ủng hộ cô bé ngày càng nhiều. Nhưng những cao thủ lại chú ý đến chiều hướng khác, đó là sức chịu đựng bền bỉ đến biến thái của Trần Cảnh.
Dươi sự áp chế về đẳng cấp, phải chịu đựng thế tấn công như bão táp liên tục, không ngừng nghỉ; vậy mà cậu ta vẫn có thể dùng thể thuật chống đỡ gần một giờ đồng hồ. Dù liên tiếp phải lùi lại nhưng khí trong cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu bị đánh tan.
Cả người công và người thủ đều có sự bền bỉ đến đáng sợ. Rốt cuộc trận chiến này, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.