Thần Chiến - Chương 42: Gặp Lại Người Quen

Thần Chiến Chương 42: Gặp Lại Người Quen
Chỉ thấy trong khu vực tòa kiến trúc nhốn nháo người ngựa, số lượng phải đến vài trăm người. Trần Cảnh không thể tưởng tượng được tại sao ở đây lại tập trung đông người như vậy. Vội tránh qua một bên, lúc này lại có vài người dường như nhận ra động tĩnh bên trong, có vẻ muốn vào kiểm tra.

Ở một bên quan sát, Trần Cảnh nhận ra những người này chính là người của gia tộc mình, gia huy trên áo phía sau lưng họ là gia huy của dòng họ Trần. Thở ra một hơi, may mắn không phải người của gia tộc khác, nếu không vừa thoát ra lại bị người khác bắt thì đúng là thảm hại.

Tuy nhiên cậu vẫn chưa muốn lộ mặt, lần trước bị họ Trịnh tính kế, Trần Cảnh vẫn chưa quên lời nói của mấy kẻ họ Trịnh, trong hàng ngũ của gia tộc cậu có nội gián. Chưa tìm được kẻ này, cậu chưa muốn lộ mặt.

Kiên nhẫn trốn ở một bên, cậu đang tìm kiếm một người mình có thể tin tưởng được. Một lúc sau, có một người chạy ra, có vẻ đi báo tin. Lại qua vài phút, một nhóm người mau chóng đi vào. Người dẫn đầu Trần Cảnh cũng nhận ra, là hai trong số các đội trưởng Cảnh đã nhìn thấy trong cuộ họp lúc trước.

Cảnh tận lực nín thở, khí trong người cũng ngừng vận chuyển hoàn toàn. Đây cũng là khả năng Trần Cảnh phát hiện ra, cậu có khả năng ngừng lại quá trình khí luân chuyển trong kinh mạch. Cơ thể cũng không động đậy chút nào.

Hai người này đều là Dị nhân Hóa nguyên cảnh, cảm giác của họ nhạy bén hơn mấy người vừa vào trước đó. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến họ phát hiện. Nếu khí của cậu tiếp tục luân chuyển, họ sẽ nhận ra sự dao động của khí .

Thực ra nếu người tới là cao thủ Dung thần cảnh, Trần Cảnh chắc chắn sẽ bị phát hiện, bởi lẽ đạt đến Dung thần cảnh, hư thần đã đạt đến cấp độ cao, trong phạm vị trăm mét, trừ khi kẻ trốn có cấp độ vượt trội hoặc có thuật pháp ẩn nấp cao minh, còn lại chắc chắn sẽ bị họ cảm giác được.

Rõ ràng việc cậu di chuyển bằng trận pháp khiến cho trận pháp tại tòa tháp có biến hóa, mới chú ý tới những người đang ở bên ngoài. Chờ hai người đi qua, Trần Cảnh bỗng phát hiện một bóng dáng quen thuộc. Không ngờ anh họ cậu – Trần Khải, cũng ở đây. Không phải trước đo anh ta đã quay trở lại thành Phú Xuân rồi sao.

Ở cách đó chừng ba mươi mét, Trần Khải cũng cảm nhận được gì đó. Anh ta đã là cao thủ Dung thần cảnh, hơn nữa cũng là hàng cao thủ bên trong cấp độ nên có thể cảm nhận được luồng khí quen thuộc thoáng ẩn, thoáng hiện ở một vị trí.

Dù Trần Cảnh đã cố gắng dấu diếm hành tung nhưng vẫn chưa thể qua được cảm giác của Trần Khải. Trần Khái sau khi cảm nhận lại vài lần, cuối cùng đã có thể khẳng định khí tức quen thuộc này chính là của Trần Cảnh. Dù trong lòng rất vui mừng nhưng vẻ mặt vân xthản nhiên như không, anh ta nói với thủ hạ bên cạnh.

- Các ngươi đi theo hai vị đội trưởng vào trong, ta cần đi bên này một chút.

Vài tên thuộc hạ theo lệnh liền đi vào trong khu vực tòa tháp. Đợi mọi người đi hết, Trần Khải mau chóng đi về hướng một căn phòng, chính là khu vực Trần Cảnh ẩn nấp.

Từ khe hở Trần Cảnh cũng đã nhìn thấy anh họ tiến về phía mình, cậu biết hành tung của mính sẽ không qua được mắt anh họ cậu, cái này cũng vưà đúng ý của Cảnh.

Vị trí cậu trốn tương đối kín đáo, sau khi vào trong anh họ cậu liền vui mừng vô cùng. Việc Trần Cảnh mất tích khiến cho anh ta rất lo lắng. Không ngờ cậu em họ lại đột ngột xuất hiện ở đây.

- Cảnh, sao đệ lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc một tháng qua đệ đã ở chỗ nào, có bị thương không? Đệ có tộc trưởng rất lo cho đệ không.

Sự quan tâm thật lòng của anh họ khiến Trần Cảnh thấy cảm động, ông anh họ này cũng rất hợp với cậu. Cậu chỉ mỉm cười , từ từ giải thích mọi chuyện, tất nhiên chuyện dược viên thì cậu chưa muốn nói ra, cậu chỉ nói mình tranh thủ con thủy mãng tước sơ xuất bỏ trốn được, sau đó lại vô tình lạc vào một di tích. Lại không rõ chạm vào cơ quan gì khiến bản thân đột ngột xuất hiện ở đây.

Lời giải thích mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng anh họ cậu cũng không để ý lắm, miễn cậu trở lại là tốt rồi. Nhưng nghe đến việc không ngờ trong hàng ngũ gia tộc lại có kẻ phả bội, khiến Trần Khải tức giận vô cùng. Nhưng chưa có bằng chứng gì nên cũng không rõ là kẻ nào, việc này phải từ từ điều tra.

Trần Cảnh cũng nói chưa muốn lộ diện trước khi tra được tên nội gián nên mới lén trốn ở bên này, Trần Khải cũng hiểu được suy nghĩ của cậu, anh ta liền giúp Cảnh hóa trang thành một em họ khác của mình, lại bảo Trần Cảnh đi theo bên cạnh, hai người đường hoàng xuất hiện bên trong trại của gia tộc.

Nhưng trong lòng Trần Cảnh thì đnag suy nghĩ một việc. Không ngờ anh họ cậu nói cậu mới mất tích gần một tháng. Cái này có chút khó hiểu rồi. Theo cậu tính toán thì phải là hai tháng mới đúng, thời gian đi cùng lão Trịnh Khoát đã là năm, sáu ngày, thêm vào mình ở trong khu dược viên một tháng hai mấy ngày.

Nhưng anh họ cậu nói cậu mới mất tích chừng hai ba, hai bốn ngày. Trừ đi năm ngày ở cùng lão Trịnh Khoát như vậy là còn khoảng mười chín ngày. Nhưng theo cậu tính toán cậu ở trong khu dược viên phải là năm mươi mấy ngày mới đúng. Tức là chênh nhau tới ba lần, cái này giải thích làm sao đây.

Dù ở bên trong khu dược viên không có mặt trời nhưng Trần Cảnh có một loại vật phẩm đo thời gian, chính là một loại đồng hồ. Rõ ràng cậu thấy thời gian trong khu dược viên không khác bên ngoài chút nào. Cái này khiến cậu trở lên mơ hồ.

Nhưng Trần Cảnh cũng không quan tâm được vấn đề đó, khi nào quay lại sẽ nghiên cứu sau vậy. Lúc này cậu cần nắm được những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cậu vắng mặt, tại sao lại có nhiều người xuất hiện ở đây như vậy. Trước đó làm nhiệm vụ đều chỉ có quy mô một đội, cỡ ba mươi người mà thôi.

Vào lều của Trần Khải, anh ta liền tóm tắt những việc diễn ra những ngày gần đây. Thì ra sau khi cậu mất tích, trong khu vực nội di tích xuất hiện nhiều hiện tượng khác thường. Nhiều kiến trúc bên bỗng nhiên sụp đổ hoặc biến mất, như bị mặt đất nuốt chửng vậy.

Hơn nữa nhiều loại yêu thú dường như bị thứ gì đó kích thích, không ngờ từng đàn từng đàn liên tiếp tấn công nhân loại. Đám yêu thú vốn sống trong lãnh địa của mình, chúng chỉ chủ động công kích nếu nhân loại xâm phạm lãnh địa hoặc khiêu khích chúng trước.

Nhưng hiện giờ không ngờ chúng lại chủ động tìm con người công kích, hơn nữa không ngờ có xu thế liên kết với nhau cùng công kích. Do bất ngờ ban đầu, rất nhiều đoàn đội bị tiêu diệt, thương vong thảm trọng. Gia tộc của Trần Cảnh cũng liên tiếp thương vong mấy trăm người.

Tình hình khẩn trương khiến các bên không thể ngừng đấu tranh, không ngừng điều viện binh từ bên ngoài tiến vào trong di tích. Trần Khải chính vì vậy mới xuất hiện ở đây, mà người ở trại này có khoảng ba trăm, chính là đang tiến vào nội vi di tích chi viện.

Đây đã là đội thứ ba rồi, mấy ngày gần đây liên tiếp xuất hiện tình báo, yêu thú không ngờ đang tập trung số lượng lớn, có vẻ muốn tấn công vào khu nội vi. Nơi đó hiện có một phòng tuyến do các thế lực cộng đồng hình thành và tổ chức phòng thủ, nhân mã các nơi đang không ngừng đổ dồn đến đó.

Cũng theo đó không ngờ số lượng nhân thủ của họ Trần đã lên tới con số năm ngàn, gấp mấy lần lúc trước. Đây chính là lần điều động quy mô lớn nhất trong vòng chục năm trở lại đây, lần gần nhất chính là cuộc chiến tranh với Bắc Thương quốc.

Trần Cảnh không ngờ mình chỉ bị nhốt có một tháng ( theo thời gian bên ngoài) mà lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Hơn nữa đó cũng chưa phải con số cuối cùng, các bên vẫn đang không ngừng tăng cường điều động nhân lực, vật lực. Một trận đại chiến đang chậm rãi mở ra.

Trần Khải vốn muốn đưa Trần Cảnh ra khu phòng thủ ở lối vào, nơi đó an toàn hơn trong này. Dù ở đó cũng bị yêu thú tấn công nhưng số lượng và thực lực của yêu thú đều yếu hơn bên trong này rất nhiều. Tuy nhiên anh ta lại là phó chỉ huy của đội quân chi viện này, không thể dời đi, mà để người khác dẫn Trần Cảnh đi thì anh ta không yên tâm chút nào.

Cuối cùng đành phải bất đắc dĩ đồng ý cho Trần Cảnh đi theo. Phải biết hiện nay kể cả ngự khí sư cấp bậc Dị nhân cũng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, càng không nói đến ngự nhân sư bên dưới. Trần cảnh cấp bậc có thấp một chút a.

Nhưng lúc này Trần Khải bỗng giật mình, ban nãy vì quá vui mừng khi thấy Trần Cảnh bình an quay trở về nên anh ta không để ý, giờ nhìn lại mới thấy giật mình. Trên người Trần Cảnh đang là mười vòng sáng ngưng thực, điều này cũng có nghĩa Trần Cảnh đã là ngự nhân sư cấp mười, tiến vào hàng ngũ ngự nhân sư cao cấp rồi.

Nhưng Trần Khải nhớ rõ lức trước chia tay, Trần Cảnh mới đạt đến cấp bảy thôi mà, không ngờ mất tích hơn hai mươi ngày đã một mạch thăng tiến đên ba cấp. Hơn nữa còn vượt qua một cửa lớn, cái này có chút hơi khó tin.

Ánh mắt kinh dị nhìn về phía Trần Cảnh, rõ ràng kể cả là một cao thủ Dung thần cảnh cũng không thể giấu được sự chấn động.

Trần Cảnh chỉ biết cười khổ, đành phải giải thích do gặp được cơ duyên trong di tích kia. May mắn cậu cũng đã chuẩn bị sẵn lý do nên có thể lấp lửng cho qua chuyện.

Dù khá khó tin nhưng Trần Khải cũng không hỏi quá kỹ, dù sao ai cũng có cơ duyên, có bí mật của mình. Hơn nưã Trần Cảnh càng mạnh thì càng có lợi cho gia tộc, đây là một việc tốt.

Để Cảnh nghỉ ngơi, Trần Khải lại đi giải quyết công việc. Họ sẽ nghỉ ở đây một ngày, sáng mai sẽ lên đường tiến về nội di tích. Đoán chừng còn phải đi thêm sáu , bảy ngày nữa mới tới đích . Trần Cảnh cũng cần khôi phục một chút, dư âm của lần di chuyển kia vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận