Vừa nãy đợt sóng nhiệt thổi đến khiến hai người chút nữa bị hun khô, may mà nó không chỉ thỏi lướt qua chứ không kéo dài. Mồ hôi lạnh chay ra trên trán của Trần Cảnh, hiện giừo tình thế ngày càng nguy hiểm với cậu.
Cậu cũng không hiểu, một kẻ còn chưa đạt đến cấp Dị nhân như mình sao lại vướng phải trận đại chiến ngàn năm có một như vậy. Không biết đây là may mắn hay xui xẻo nữa.
Hai người bước đi một cách khó khăn, cuối cùng cũng đến được lối vào của hoàng thành. Đây là làn đầu tiên Trần Cảnh quan sát cánh cổng ở khoảng cách gần như vậy. Mấy lần trước đều là đứng từ từ phía bên kia nhìn sang, bị mây mù che khuất nên chỉ thấy mờ
ảo.
Cổng thành vẫn là lối kiến trúc tam quan quen thuộc, cổng rộng hơn ba trăm mét, cao tới trăm mét, riêng các cảnh cửa cũng cao tới năm chục mét có hơn, rộng tầm ba, bốn chục mét. Cả tòa cổng thành như được tạc ra từ một khối đá trắng nguyên khối. Trải qua bao nhiêu thời gian mà vẫn không hề bị hao mòn hay có vế rạn nứt.
Nhìn vẻ khí thế của nó Trần Cảnh có thể tưởng tượng ra sự hùng vĩ khi đó của cả tòa đô thành này. Ba lối vào của cửa thành lúc này đều đang đóng. Trên mặt tường thành vẫn có ánh sáng thỉnh thoảng nhấp nháy, chứng tỏ vấn đang có trận pháp thủ hộ.
Nhưng trên ba bộ cửa thành đã không có ánh sáng lấp lánh đó nữa, khi tiến vào đây các thế lực đã hợp sức khai mở trận pháp trên các lối đi để tiến vào nhưng không có đủ thời gian cũng như sức lực để phá mở toàn bộ trận pháp thủ hộ ở trên các bức thành.
Trần Cảnh thử tiến lên phía trước, dùng sức đẩy mạnh vào cánh cửa trên lối đi chính giữa. Chỉ có một cảm giác, nặng. Cánh cửa này thực sự quá nặng. Với thể thuật của Trần Cảnh hiện giờ kết hợp với việc vận khí, cậu có thể dễ dàng nâng được tảng đá năng nghìn cân.
Nhưng hiện giờ, dù đã cố hết sức không ngờ cánh cửa lại không xê dịch dù chỉ một chút. Rốt cuộc cánh cửa này nặng cỡ nào. Cũng không rõ nó làm từ chất liệu gì mà vừa rắn chắc, lại vừa có chút lạnh lẽo. Lại thử thêm mấy lần, Trần Cảnh bất đắc dĩ cười khổ, đành phải từ bỏ.
Trần Quân nhìn thấy vậy liền cười nói với cậu.
- Thiếu chủ cánh cửa này nếu dùng sức mở thì cần đế trên trăm ngự khí sư cấp Dị nhân sơ cấp cùng đẩy đó, sức của một người không mở nổi đâu.
- Vậy chúng ta đành bó tay sao.
- Nếu thiếu chủ đạt đến Hiền nhân có thể một mình mở cánh cửa đó.
Trần Cảnh cười khổ, đến bao giờ mới đạt đến cảnh giới Hiền nhân, nói.
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác để mở cánh cửa đó.
- Nếu là lúc trước thì đúng là như vậy, nhưng hiện giờ thì vẫn có thể mở được.
Trần Cảnh nhìn vẻ mặt của vị quản gia này, suy nghĩ một chút liền nói.
- Không lẽ trên những cánh cửa này có trận pháp của chúng ta để lại.
Trần Quân cười nói.
- Thiếu chủ thật thông minh, trên đó quả thật có bố trí trận pháp của chúng ta. Khi phá giải trận pháp thủ hộ, chúng ta đã thay thế chúng bằng trận pháp của mình để tiện cho viếc khống chế lối ra vào. Mà pháp môn này lão cũng biết.
Trong lòng Trần Cảnh đã tức lão quản gia đến ngứa răng rồi, biết vậy mà không nói sớm, hại cậu mất mặt nãy giờ. Nhưng nghĩ rồi lại bật cười, ông già này cũng bình thản gớm, đã đến nước này còn có tâm trạng đùa với mình.
Lão quản gia cũng không đùa thêm nữa, đọc lại ấn pháp để mở cửa. Ấn pháp cũng không quá khó, chỉ có ba mươi tư ấn, là một ấn pháp nhân cấp thượng phẩm. Thử vài lần Trần Cảnh đã nắm được cách thi triển. Lại một lần nữa đứng trước cánh cổng, hai tay bắt đầu kết ấn.
- Dậu, tý, sửu, tỵ, tuất......dần.
- Phong môn ấn pháp, khai.
Trên cánh cửa xuất hiện năm hoa văn, nhìn kỹ thì chính là gia huy của tứ đại gia tộc và hoàng gia. Năm hoa văn này nối thành vòng tròn, ở giữa có đồ án âm dương, lúc này nó bắt đầu xoay sang chiều ngang. Khi vừa xoay xong, giữa hai cánh cửa vốn kín mít lúc này xuất hiện khe hở. Âm thanh cạch cạch vang lên không ngừng.
Hai cánh cửa khổng lồ cũng chậm rãi mở sang hai bên, Trần Cành vui mừng, không ngờ lần đầu thử đã thành công. Phải nói sau khi mở được một trăm lẻ tám huyệt đạo chính,lại mở được hạt giống của hư thần, khả năng học tập và kết ấn của Trần Cảnh đã tiến bộ vượt bậc.
Hiện giờ thuật pháp nhân cấp thượng phẩm trở xuống cậu đã có thể đạt tới sáu phần thi triển thành công. Mà ở bên cạnh lão quản gia cũng đang há hốc mồm ngạc nhiên, không ngờ một ngự nhân sư cấp mười một lại có thể dễ dàng thi triển một ấn pháp nhân cấp thượng phẩm ngay lần đầu thực hiện.
Nếu là một Dị nhân sư trung cấp trở lên thì việc này cũng không quá khó hiểu, nhưng Trần Cảnh mới bao tuổi, lại tu luyện được bao lâu, làm tròn cũng chưa được tám tháng, hiện giờ đã là ngự nhân sư cấp mười một không nói, lại có thể thực hiện ấn pháp nhân cấp thượng phẩm như nước chảy mây trôi.
Lão quản gia có một suy nghĩ kỳ quái trong đầu, không lẽ vị thiếu chủ này không phải là người. Người bình thường làm gì có ai tu luyện được như thế. Khi còn đang miên man với những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, ông ta bị một tiếng nói kéo trở lại thực tại.
- Lão quản gia, ..lão quản gia, ông đang nghĩ gì trong đầu mà vẻ mặt kỳ lạ như vậy.
Vị quản gia già giật mình, lại nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của Trần Cảnh nhìn ông, đành cười khan nói lảng đi.
- Không có gì, thiếu chủ cửa mở rồi, chúng ta vào trong tránh thôi.
Trần cảnh lòng đầy nghi hoặc, vẻ mặt của ông lão này vừa rồi rất lạ, đặc biệt là ánh mắt rất quái. Nhưng phía xa lại truyền đến tiếng nổ lớn, Trần Cảnh đành bỏ qua nghi hoặc, đỡ lão quản gia đi vào trong. Động thành là dài chừng trăm mét, trên trần gắn đầy các viên ngọc hình tròn, có lẽ là để chiếu sáng.
Làm thủ pháp để cửa đóng lại, quả nhiên số ngọc trên trần động bắt đầu phát sáng, chiếu động thành sáng như bên ngoài. Đi ra khỏi động thành, hai người ngồi nghỉ tạm tại một cái lán nhỏ trước lối ra, trước đây nó được dùng làm trạm canh gác và kiểm tra của liên minh.
Khi cánh cửa đóng lại, âm thanh và dư chấn từ cuộc chiến đấu đã giảm đi rất nhiều, xem ra trận pháp thủ hộ của hòang thành vẫn còn rất tốt.
Đến lúc này Trần Cảnh mới tạm thở phào một hơi, ngồi bệt tại chỗ bắt đầu sử dụng công pháp để điều hào khí trong cơ thể. Ban nãy dù có lão quản gia đỡ cho hầu hết cú va đập nhưng Trần Cảnh cũng không phải vô sự.
Sức ép từ vụ va đập đến giờ vẫn khiến một bên ngực của cậu đau thắt lại, ban nãy do tình thế khẩn trương nên không quá để ý, hiện giờ vừa mới thở phào cơ thể liền bắt đầu cảm giác đau nhói ở khắp nơi, có lẽ ban nãy bị mảnh vụn đập trúng không ít.
Mà lão quản gia ở bên cạnh cũng bắt đầu tiến vào trạng thái điều khí, hiện giờ hai người đã tạm thời an toàn, ông ta cũng không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Trần Cảnh nữa nên có thể tập trung chữa trị vết thương.
Trong khi hai người đang chữa thương bên trong hoàng thành, bên ngoài chiến trường đã đánh đến long trời lở đất.
Ba vị tam Liên cảnh liên thủ với nhau, vừa công vừa thủ đang tạm thời đnahs nagng tay với con tam túc hỏa điểu. Tuy nhiên có thể nhận ra con nguyên vương này vẫn chưa tung ra toàn bộ sức mạnh, nó dựa vào sự cứng rắn của cơ thể ngạnh đấu với ba người.
Phải nói con tam túc hỏa điểu này có cơ thể rắn chắc hơn đám thú vương lúc trước quá nhiều, mỗi chiếc lông vũ của nó đều có sự phòng ngự vô cùng biến thái. Không ít lần ba vị tam Liên đã vượt qua được sự phòng ngự vòng ngoài của nó, sử dụng thuật pháp cấp số địa thưởng phẩm đánh trực diện vào bản thể của nó.
Nhưng kết quả lại khiến cho người ta có chút tuyệt vọng. Những chiêu số vốn có sức phá hủy rất lớn không ngờ đều không thể xuyên qua được lớp lông vũ đó. Trừ việc đập lui được nó cơ bản không thể làm nó tổn thương quá nhiều.
Mà trái lại, trên kim thân của ba người đã xuất hiện khá nhiều vết xước lớn, trong đó vẫn có tinh thần lực và hỏa diểm của con tam túc hỏa điểu không ngừng thiêu đốt, phá hoiạ, khiến ba người mất rất nhiều sức trấn áp.
Tuy nhiên cũng có một điều khả quan, đó là con tam túc hỏa điểu không ngờ không thèm để ý đến đám thú vương đang bị trấn áp rải rác xung quanh khu vực này. Vốn phía nhân loại còn lo lắng nó thừa cơ giải thoát cho đám thú vương kia, như vậy tình huống sẽ là rất xấu cho nhân loại.
Nhưng từ đầu đến giờ con tam túc hỏa điểu thậm chí mắt còn không thèm liếc đến đám thú vương lấy một cái, chứ đùng nói đến việc giải cứu. Điều này khiến cho những vị hiền nhân khác vốn đang lo lắng đề phòng được thả lỏng một chút.
Mà đám sương mù sau nhiều lần bị va chạm từu trận đánh ở trên cao cũng đã có một chút tổn hại nhất định. Nhưng rất nhanh từ bên trong sẽ lại xuất hiện đám sương mù mới, bổ sung vào những chỗ bị hỏng. Rõ ràng những hiền nhân ở bên trong vẫn muốn ẩn thân trong đám sương mù này.
Lại trôi qua chừng một tiếng đồng hồ, con tam túc hỏa điểu đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Nó bất ngờ hót lớn một tiếng, Cơ thể nó đột ngột thu bé lại hai thành so với ban đầu. Mà cắp mắt vốn màu đỏ của nó cũng chuyển sang màu vàng kim.
Dị biến phát ra từ con hỏa điểu khiến ba vị tam Liên giật mình, ba người mau chóng lập thành hình chữ V ngược, họ nhận ra hơi thở nguy hiểm từ nó. Dù không biết là gì những bản năng giúp cả ba đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Ở phía bên kia, từ cặp mắt màu vàng kim của con tam túc hỏa điểu, hai luồng sáng lóe lên. Ba khối hình thoi như từ hư không đột ngột xuất hiện. Từng luồng khí màu vàng kim từ đôi mắt của nó chảy vào ba khối hình thoi này khiến chúng to lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc ba khối hình thoi đã to tới hai, ba chục mét. Đến lcú này chúng đã không to ra nữa. Mà lúc này đôi mắt của con tam túc hỏa điểu đang từ màu vàng kim đột ngột chuyển sang màu vàng cam. Ba khối hình thoi cũng đồng loạt bốc lên ngọn lửa có màu giống y đúc với màu mắt của nó.
Một luồng sóng vô hình từ ba khối hình thoi phát ra khiến không gian cũng có chút run rẩy, mà sắc mặt của ba vị tam Liên cũng trở lên ngưng đọng rất nhiều.
Vị lão vương gia đứng ở vị trí trước nhất, hai tay như điện,liên tiếp thi triển hai thuật pháp.
- Đại thổ thuật, thổ sơn chấn môn.
- Đại kim thuật, kim cang thập trụ.
Năm ngọn núi lớn ngay lập tức xuất hiện ở phía trước nhất. Ngay sau đó mười cây trụ kim loại khổng lồ như mười cái trụ chống trời cũng từ đất trồi lên, chúng đan chéo tạo thành lớp phòng thủ thứ hai.
Ngay sau đó là đến Nguyến Kim cũng triệu hồi thủy thuẫn vây xung quanh cả ba người, nhưng lần này số lượng đã tăng lên sáu tấm.
Tích thế đã xong, con tam túc hỏa điểu làm động tác phất ngang cánh bên phải, ba khối hình thoi như tên ra khỏi dây lao vút về mấy lớp phòng thủ của ba vị hiền nhân ở phía xa.