- Trong hai con nguyên vương còn lại, con cự ngạc yêu miêu kia để cho ta, con phong lôi hạc đành phiền Thái cơ sư muội vậy.
Cự ngạc yêu miêu là nguyên vương đứng hàng thứ hai, tu vi vào cỡ ba ngàn sáu trăm tám mươi năm, còn con phong lôi hạc tu vi chỉ trên ba ngàn sáu trăm năm một chút, khí của nó còn có chút chưa hoàn mỹ, xem ra mới đột phá không lâu.
Thực lực của Trịnh Kiểm và Thái Cơ chỉ tương đương nhau, dù lựa chọn như thế nào thì kết quả cũng không có sự thay đổi. Nhưng rõ ràng không ai muốn đối đầu với con thú vương mạnh hơn cả.
Trịnh Kiểm lên tiếng xong, Thái Cơ chân nhân bên cạnh khẽ mỉm cười, duyên dáng thi lễ đáp lại.
- Vậy đa tạ Trịnh sư huynh, tiểu muội sẽ cố gắng hết sức.
Thấy ba vị nhị Liên đã chọn lựa đối thủ xong, các vị hiền nhân còn lại cũng lần lượt chọn đối thủ cho mình. Lần trước là mười hai đấu sáu, lần này là mười một đấu bảy, áp lực tăng lên không chỉ một phần. Lần trước mọi người còn có ý nghĩ giữ sức thăm dò, lần này e là ai cũng phải bỏ ra trăm phấn trăm sức của mình.
Ở phía xa mười con thú vương cũng giữ khoảng cách với nhau, mỗi con cách nhau đến vài nghìn mét. Có vẻ chúng cũng không vội vã tấn công, cả mười con vật khổng lồ đưa những cặp mắt quan sát phía đối diện. Trong mắt chúng còn hiện lên vẻ chế giễu không khác gì con người.
Mười bốn vị hiền nhân bắt đầu động, họ đồng thời bay về phía trước hướng đến vị trí của những con thú vương. Đạt đến cảnh giới hiền nhân, bản thân ngự khí sư đã có thể giữ bản thân bay lượn trên không trung.
Tuy Dị nhân đã có thể nhảy cao lên mặt đất đồng thời lợi dụng một vài thuật pháp đặc biệt khiến bản thân cũng lơ lửng ở trên không trung nhưng căn bản chỉ lên được độ cao cỡ ba, bốn mươi mét, đồng thời chỉ giữ được một khoảng thời gian ngắn, kéo dài còn không được bao lâu chứ chưa nói gì đến việc bay từ chỗ này qua chỗ khác.
Lúc này mười bốn vị hiền nhân bay ở độ cao chừng trăm mét, giữ một tốc độ ổn định chậm rãi tiến về phía những con thú vương. Mà những con thú vương cũng ăn ý bắt đầu di chuyển ra xung quanh, kéo dài khoảng cách giữa chúng.
Dù sao lúc đánh nhau cũng cần có không gian đủ rộng, nếu không rất dễ đánh nhầm vào phe mình. Ở cấp bậc này mỗi đòn đánh có thể mang lại sức tàn phá rất khủng khiếp, hiền nhân của nhân loại không muốn chiến đấu ngay trên đầu người của mình mà những con thú vương cũng muốn kéo những vị hiền nhân này ra khỏi phạm vi của trận pháp, có thể nói hai bên không bàn mà hợp.
Ở vị trí mà những hiền nhân bay qua, đám yêu thú vốn đang vừa chạy vừa gầm thét liền bắt đầu chạy chậm lại, tiếng kêu gào cũng nhỏ đi rất nhiều. Dù sao đám yêu thú này tu vi cao nhất cũng chri tương đương dung thần cảnh của nhân loại, trước mặt những vị hiền nhân này thực chỉ to hơn đám kiến một chút xíu.
Chọc tức họ, mỗi người thuận tiện một tay cũng có thể đập bẹp cả đám. Yêu thú và dã thú có giác quan nhạy bén hơn nhân loại rất nhiều, chính vì vậy chúng cảm nhận được hơi tở tử vong toát ra từ những vị hiền nhân đang bay trên đầu chúng.
Nếu là ngày thường chỉ cần cảm giác được sự tồn tại của họ thì mặc định bọn này sẽ chạy trốn không còn một mống, một khi cái chất lượng nó quá áp đảo thìsố lượng có lớn đến mấy cũng không thể bù nổi.
Nhưng hiện giờ mấy vị phía trên rõ ràng cũng không rảnh rỗi mà quan tâm đến chúng, dù không ra tay nhưng uy áp của họ cũng khiến cho khí thế của đám yêu thú tụt xuống rất nhiều, đây chính là sức mạnh của hiền nhân.
Dù không phải toàn lực di chuyển nhưng khoảng cách hai mươi nghìn mét đối với hiền nhân cũng không tính là xa xôi gì, chừng mười phút họ đã đến khoảng cách ngàn mét so với con thú vương gần nhất.
Đến đây các vị hiền nhân đều dừng lại, khẽ chắp tay vưới nhau, sau đó từng người bay đến vị tí của con thú vương mà mình đã chọn.
Thoáng chốc khu vực chỉ còn lại một mình Lý Uẩn. Lúc này ánh mắt của ông nhìn về phía con nguyên vương đang im lặng đứng ở cách ngàn mét phía trước.
Đây là một con độc giác cổ giao. Chỉ thấy nó có thân đuôi cá sấu, cổ dài như rắn, đầu hươu sừng tê giác. Trên lưng có hai cái cánh nhỏ hình như cánh dơi, sải cảnh hết cỡ phải dài tới hai trăm mét. Bốn chân như bốn cột trụ chống trời, cao tới mấy chục mét, đường kính tới mấy mét.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Uẩn, cặp ắt đnag nhắm lại của nó liền từ từ mở ra, cái cổ dài cũng từ từ đưa lên. Lúc này nó đã cao tới bốn trăm mét có hơn, khẽ gầm một tiếng, không ngờ âm thanh phát ra có một tia vận vị của tiếng rồng ngâm.
Lý Uẩn trong lòng kêu khổ, dù đã biết con quái này rất khủng bố nhưng phải đối diện trước mặt mới rõ sự đáng sợ của nó. Thần hình vạm vỡ của ông ở trước mặt nó không khác gì con kiến nhỏ, chênh lệch đến mức đáng sợ.
Hít sâu một hơi, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc, từng luồng khí từ bốn phương tám hướng như từng cơn lũ đổ vào người ông. Kim quan trên đầu lúc này cũng bắt đầu tỏa sáng. Hai tay Lý Uẩn bắt đầu kết ấn, từng giấy qua đi, mỗi ấn hợp thành khiến cho những dòng khí xung quanh bắt đầu bị đè nén.
Mà ở những nơi khác, người và yêu thú cũng đã phân chia xong đối thủ. Trên bầu trời cũng xuất hiện mười mấy khu vực mà ở nới đó, khí từ phạm vi mấy chục nghìn mét đnag đổ dồn về, thậm chí hình thành các ngọn lốc xoáy khí. Người và yêu vưuà mở mà đã tung hết sức.
Ở khu doanh địa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về những thân ảnh trên không trung ở phía xa. Doanh địa ở địa thế cao, xung quanh phạm vi vài chục nhìn mét lại là bình nguyên bằng phẳng nên tầm quan sát cũng trở lên rộng rãi.
Theo việc các vị hiền nhân ứng chiến với những con thú vương, sự chú ý cũng dồn về cả về những khu vực đó.
Trần Cảnh cũng chăm chú nhìn về không trung phía xa. Dù ở tận đây nhưng cậu vẫn cảm nhận được áp lực từ những vị trí đó. Bống nhiên ở vị trí trung tâm, một luồng hào quang màu nâu sáng như đóa hoa nở rộ, lan ra bốn phương tám hướng, ánh sáng khiến Trần Cảnh phải lấy tay che tạm mắt lại, chỉ có thể nhìn qua khe hở của ngón tay.
Chưa kịp nhìn rõ vật đã tỏa ra ánh sáng, lại có liên tiếp mười mấy vị trí cũng nở rộ thứ ánh áng như vậy, đủ thứ màu sắc đồng loạt xuát hiện, có màu vàng kim óng ánh, có màu đỏ rực cũng có màu lục, màu lam.
Ánh sáng chiếu ra khiến bầu trời vốn âm u đột ngột trở lên tươi sáng hơn hẳn. Vài phút sau, ánh sáng dần dần thu lại, Trần Cảnh nhìn về bầu trời phía xa, ánh mắt cũng trở lên nóng bỏng.
Trước mắt cậu lúc này ngoài mười bóng đen khổng lồ của những con thú vương, đã xuất hiện thêm mười bốn thân hình to lớn. Chúng như được làm bằng thủy tinh có màu sắc vậy, vừa như trong suốt, lại vừa như có những màu sắc đang tỏa ra, vô cùng huyền ảo.
Trần Cảnh quay ra nhìn lão quản gia Trần Quân, như có cảm giác, Trần Quân cũng nhìn cậu khẽ nói.
- Thiếu chủ, đây là “ Hiền nhân kim thân” của cảnh giới hiền nhân. Cũng là năng lực đặc thù nhất của mỗi vị Hiền nhân, là niềm mơ ước của mỗi ngự khí sư chúng ta.
Trần Cảnh cũng đã đoán ra phần nào, nhưng việc nghe nói và việc nhìn thấy tận mắt lại là hai điều hoàn toàn khác nhau. Nghe kể một nghìn lần cũng không rung động bằng nhìn thấy tận mắt một lần. Cậu thì thâm trong lòng.
“ Đây là kim thân của hiền nhân trong truyền thuyết ư? Đến khi nào ta mới có thể có kim thân của mình? “
Có vẻ mỗi kim thân đều dựa vào hình dạng của bản thể mà thành hình. Nổi bật nhất trong số chúng chính là kim thân ở trung tâm, đây có vẻ là kim thân của Lý Uẩn. Chỉ thấy nó cao chừng bảy, tám chục mét, hình dáng giống đến tám phần Lý Uẩn.
Trên thân kim thân có hàng loạt đồ án, chúng liên kết với nhau bằng các hoa văn, ký tự kỳ lạ. Kim quan trên đầu lúc này đã biến mất, thay vào đó là một chiếc mũ tạo thành từ một cái cây lớn, rễ cây màu nâu đất đan xen quấn quanh đầu kim thân, một thân cổ thụ mọc nên từ đó, cổ thụ có ba cành lớn với chín chiếc lá năm màu, nổi bật là hai đóa hoa chín cánh đang không ngừng tỏa ra hào quang.
Mà thấp thoáng bên trong phần ngực của kim thân, Lý Uẩn hai tay chắp sau lưng, vẫn lơ lửng ở vị trí cũ. Lúc này thân hình của ông cũng bất ngờ lơn lên một vòng, mái tóc vốn vấn gọn trong kim quan lúc này cũng đã xõa ra phía sau.
Ánh mắt Lý Uẩn trở nên sắc bén dị thường, có cảm giác không khí cũng bị nhìn đến biến dạng. Trước đối thủ mạnh mẽ, ông không dám giữ lại chút nào, ngay lập tức đẩy khí đến mức độ cao nhất.
Mà những kim thân khác thì kém hơn, có hai kim thân thấp hơn một cái đầu, một cái của nam, một cái của nữ , có lẽ là của Trịnh Kiểm, Thái Cơ hai vị nhị Liên. Những kim thân xung quanh thì thấp hơn rõ ràng, chỉ cao trên dưới năm, sáu mươi mét, độ ngưng đọng cũng không bằng ba cái trước.
Trần Cảnh đang chìm trong sự hưng phấn khi lần đầu đươc thấy Hiền nhân kim thân, bỗng phía trước truyền đến tiếng nổ lớn khiến cậu bừng tỉnh.
Nhìn về hướng vụ nổ phát ra, Trần Cảnh ngay lập tức tập trung vào đó. Vài chục con yêu thú thân hình cao to đến ba bốn mươi mét đang oanh kích loạn xạ bên trong. Xem ra chúng bị trận pháp quấy nhiễu làm mất phương hướng nên đang điên cuồng đánh phá.
Trần Cảnh lấy lại tinh thần, cuộc chiến của cậu là ở đây, những thứ phía xa là quá tầm với cậu. Tập trung chiến đầu giữ doanh địa mới là nhiệm vụ của cậu lúc này.
Ánh mắt cậu dần trở nên bình tĩnh, khí chất của Trần Cảnh cũng bất giác trở lên thay đổi không ngờ khiến những người đứng xung quanh cũng dần dần tỉnh lại từ trong bất an, hoảng loạn. Không ít người bất giác đứng sau đội ngũ của Trần Cảnh, đến bản thân họ cũng không hề biết bản thân tại sao lại lùi lại như vây.
Đúng lúc này kèn lệnh vang lên, từng đội ngũ bắt đầu từ trong tường thành qua các cửa mở, di chuyển về tiền tuyến phía trước.
Nhóm của Trần Cảnh ở lượt thứ tư, Trần Cảnh khẽ vẫy tay, đội ngũ của cậu nhanh chóng nối tiếp nhóm phía trước chạy về phía xa.
“ Chiến trường, ta đến đây”