Sau khi nôn sạch mọi thứ trong bụng ra, lại uống một ngụm nước và rửa mặt cho tỉnh táo, Trần Cảnh lúc này mới bình tĩnh quan sát xung quanh. Chỗ cậu đang đứng là một bệ đá lớn, xung quanh là các cột tròn bao bọc.
Xung quanh bệ đá đều là rừng cây rậm rạp, nhìn không thấy cảnh vật xung quanh, chỉ có duy nhất một lối đi bằng đá dẫn thẳng vào cánh rừng. Trên bệ đá, năm viên đá thời không nằm gọn trên đó, nhưng Trần Cảnh có thể cảm nhận được dường như chúng đã thiếu đi cái gì đó.
Theo phán đoán của cậu có lẽ mỗi lần dùng để khởi động trận pháp xong, năm chiếc khóa thời không sẽ mất đi một dạng giống như năng lượng để duy trì, có lẽ cần thời gian để hồi phục. Tức là cậu sẽ không thể khởi động trận pháp để quay trở lại trong thời gian ngắn.
Dù sao cũng không thể làm gì khác, nhặt lên năm chiếc khóa thời không, Trần Cảnh bước đi về phía con đường đá. Hai bên đường, từng cây cổ thụ mọc rậm rạp, không ít loại đều có giá trị rất cao tương tự như hoàng đàn, tử đàn..
Đi gần một giờ đồng hồ, Trần Cảnh cảm giác có gì đó không đúng. Con đường này cứ như thể không có điểm cuối vậy, cảnh vật hai bên tuy thay đổi liên tục nhưng cơ bản đều là cây cối, cậu không nhìn thấy bất cứ một dấu hiệu nào của con người.
Dù cậu đi khá chậm, nhưng một giờ đồng hồ cũng phải đi được cả chục cây số rồi. Theo lý mà nói nếu khu rừng này nằm trong hoàng thành thì nó cũng không thể quá lớn được. Hơn nữa nó ở khu vực trung tâm nhất thì phải có rất nhiều kiến trúc mới đúng.
Nhưng từ lúc đến ngoại trừ bệ đá và con đường đang đi, không có bất cứ một kiến trúc nào khác. Đã vài lần Trần cảnh muốn bước ra khỏi con đường đá, nhưng linh cảm mách bảo cậu không nên làm như vậy.
Nhắm mắt lại, cố gắng sử dụng tinh thần để cảm nhận. Sau một lúc, Trần Cảnh mở mắt ra, cậu đã bắt được một cảm giác quen thuộc. cảm giác này khá giống thời điểm cậu đánh nhau với đám yêu thú bên trong một ảo trận.
Cũng có nghĩa rất có thể Trần Cảnh đang ở trong một ảo trận, nếu cứ đi như vậy e không biết khi nào mới có thể đến đích. Trần Cảnh nổi lên một suy nghĩ kỳ quái trong đầu.
“ Số mình hình như không được may mắn lắm thì phải ? Ù ù cạc cạc thế nào lại lạc ngay vào một ảo trận.”
Ảo trận tuy không có sự nguy hiểm quá lớn nhưng lại là loại trận pháp rất khó chơi. Nó vây khốn khiến những người bên trong nếu không có tâm trí kiên định sẽ rất dễ sụp đổ. Đôi khi cái chết còn dễ chịu hơn so với việc tinh thần bị dày vò.
Muốn phá ảo trận, trừ khi có sức mạnh vượt quá giới hạn chịu đựng của trận pháp nếu không chỉ có thể quan sát tìm ra lối ra được dấu kỹ trong đó. Hiện giờ việc sử dụng sức mạnh để phá vỡ trận pháp là việc nằm ngoài tầm tay của Trần Cảnh.
Vì vậy cách duy nhất để thoát a ngoài đó là tìm ra được cửa ra đang bị dấu đi. Trần Cảnh lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này cậu đi với tốc độ chậm rãi, vưà đi vừa quan sát kỹ xung quanh. Sau khoảng nửa giờ di chuyển và quan sát, Trần cảnh phát hiện ra một quy luật thú vị.
Tuy cây cối xung quanh đều xanh tốt, nhưng chủng loại của chúng lại có chút khác biệt. Hơn nữa chúng cũng mọc thành từng vùng khác nhau và có ranh giới rõ ràng.
Ví dụ như hiện giờ khu vực mà Trần Cảnh dừng lại, cây cối xung quanh đều có một đặc điểm chung đó là những loài cây này có mùa sinh trưởng chính vào mùa thu. Ví dụ như những gốc “thanh xà, bạch xà” hay “dạ yến thảo”, “ hoàng dã quỳ”...
Mà đoạn trước đó là những loài cây sinh trưởng vào mùa xuân ví dụ như “ Vạn thọ tử “, “ Lưu ly thanh tử”...
Tương tự như vậy, hai khu vực còn lại là mùa hè và mùa đông. Xem ra cây cối ở đây sinh sôi theo khu vực, mỗi khu vực chính là một mùa.
Trần Cảnh thoáng suy nghĩ, không lẽ ảo trận này có liên quan đến bốn mùa. Thương thì trong ảo trận các cánh cửa đều được ẩn dấu, muốn mở chúng cần phải có khóa. Khóa ở đây cũng không nhất định là đồ vật, có thể là một ấn pháp, cũng có thể là một vật gì đó ẩn dấu ngay trong trận và được che đậy bởi vật khác.
Theo sách xưa ghi lại, ấn pháp của ngự khí sư có liên hệ mật thiết đến các ngôi sao, chòm sao trên bầu trời. Ví dụ như hỗn độn dẫn khí thuật, cấu trúc của nó hoàn toàn dựa theo cửu dương tinh mà sắp xếp. Lần duy nhất Trần cảnh thành công thi triển nó đã nhận ra được sự kỳ diệu của tổ hợp ấn pháp này.
Mỗi ấn đều là một sự biến hóa của cửu cung, đều có quan hệ đến những ngôi sao trong cửu dương tinh. Tiếc là hiện giờ Trần Cảnh vẫn không thể hiểu nổi một phần trăm của môn công pháp này. Sau này khi thực lực đủ để có thẻ tu luyện cậu mới có thể nghiên cứu sâu hơn.
Trần Cảnh đứng một chỗ, trong đầu không ngừng suy tính các khả năng, lật lại các thông tin mà cậu ghi nhớ được về thiên văn và các mùa.
Màu thu hình như có chòm sao thiên mã, nó là một chòm sao có hai mươi mấy ngôi sao, sắp xếp thành hình một con thiên mã với thân ngựa và cắp cánh trên lưng. Nhớ lại ấn quyết liên quan đến chòm sao này, Trần Cảnh thử bắt một chỗi ấn pháp.
Nhưng thử liền mấy lần đều không có hiệu quả, không lẽ phương pháp này không đúng hướng. Nhìn xuống mặt đất, Trần Cảnh nghĩ đến một khả năng.
Chân của Trần Cảnh dựa theo vị trí của những ngôi sao trong chòm sao thiên mã mà bước từng bước về phía trước, mỗi bước đều dựa theo tỷ lệ khoảng cách cảu những ngôi sao, lại tuân theo thứ tự lần lượt mà bước.
Khi bước cuối cùng bước xong, không gian xung quanh bỗng nhiên thay đổi, cảnh vật xung quanh thoãng cái đổi thành khu vực mùa đông. Trần cảnh mừng rỡ, tuy chưa thoát khỏi ảo trận nhưng sự biến đổi này chứng tỏ cậu đã tìm đúng hướng.
Nhưng quả thật người bố trí ảo trận này trình độ hết sức cao thâm, sự biến đổi luân chuyển giữa các mùa và các chòm sao được vận dụng một cách nhuần nhuyễn, khiến cho việc phá trận của Trần cảnh cũng không thuận lợi như cậu nghĩ.
Dù đều là những chòm sao đại diện cho mùa đó, nhưng mùa đông lại thêm vào một sao phụ mà ít khi được quan sát thấy, nó chỉ xuất hiện theo chu kỳ vài chục năm một lần, nếu không phải người am hiểu về thiên văn chắc chắn sẽ không thể nhớ đến nó.
Trần Cảnh phải mất nửa ngày trời mới nhớ ra nó vì một lần tình cờ cách đây hai, ba năm cậu đã gặp đúng chu kỳ của nó và đã nhìn thấy nó. Suýt chút nữa cậu cũng quên béng mất chuyện đó.
Mà đến mùa xuân thì càng khó chơi, không ngờ phải kết hợp cả bước chân với việc kết ấn. Khu vực này đã khiến Trần cảnh tiêu tốn hơn một ngày trời. Sau ba, bốn chục lần thất bại cậu mới có thể thành công.
Mà hiện giờ Trần Cảnh đang mắc kẹt tại khu vực cuối cùng, chính là mùa hè. Cậu đã thử tất cả các biện pháp trước đó nhưng đều không có tác dụng, tinh thần cậu cũng trở lên uể oải. Dù sao việc suy nghĩ này tốn rất nhiều tinh thần và thể lực.
Trần Cảnh liền quyết định dừng lại nghỉ ngơi, dù sao cũng đã đi được ba phần tư quãng đường rồi, không nên quá nóng vội. Càng vội thì càng rối, đôi khi muốn nhanh thì phải từ từ. Lấy ra nước uống và chút đồ ăn, Trần cảnh thả lỏng tinh thần.
Hai ngày vừa rồi có chút mệt mỏi, không phải thể lực mà là tinh thần. Hiện giờ có thời gian nghỉ ngơi, Trần Cảnh mới nhớ đến tình hình bên ngoài. Hiện giờ không biết cuộc chiến đã kết thúc chưa, cha cậu có bình an hay không.
Những lo lắng đến rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh, hiện giừo việc cần thiết nhất là tìm đường thoát ra khỏi ảo trận này. Ăn nốt chút thức ăn cuối, lại uống thêm ngụm nước, hai giờ nghỉ ngơi khiến tinh thần cậu hổi phục được phần nào.
Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ còn bức tường chắn cuối cùng này cậu có thể thoát ra khỏi ảo cảnh. Mùa hè cậu thường nghĩ đến chòm sao thiên cầm, nó rất dễ nhận ra từ mặt đất. Hơn nưuã nó cũng rất sáng, nên gần như được coi là đại diện cho màu hè.
Nhưng dù cậu đã thử tất cả các phương pháp vẫn không thể phá giải câu đố cuối cùng này. Trần Cảnh cũng đã cố gắng thử một lượt các ngôi sao xung quanh nó nhưng vẫn không thành công. Nhìn lên bầu trời lúc này đã thu nhỏ lại do những tán cây che khuất rât snhiều, cậu buột miệng nói.
- Mình thích nhìn bầu trời ở khoảng không gian rộng lớn hơn chứ không phải nhỏ xíu như vậy.
Thực ra trong khu vực di tích này vào ban đêm căn bản không thể nhìn thấy những ngôi sao. Không rõ vì lý do gì mà dù là ngày thường, không mây đen, không mưa gió, ở bên dưới đất nhìn lên sẽ không thể thấy ánh sáng của một ngôi sao nào.
Câu nói vừa thốt ra, Trần cảnh giật mình bật dậy khỏi mặt đất, miệng lẩm bẩm không ngừng.
- Rộng lớn hơn, nhìn rộng lớn hơn....
Trần Cảnh vỗ tay vào trán, tại sao cậu lại chỉ nghĩ đến việc kết nối chòm sao với một ngôi sao mà không phải là kết nối những chòm sao với nhau. Có lẽ là suy nghĩ quán tính từu ba khu vực trước khiến suy nghĩ của Trần Cảnh mặc định ở khu cuối cùng này cũng là như vậy.
Người bố trí ảo cảnh đã tính đến cả việc tạo lối mòn trong suy nghĩ của người phá trận. Quả thật không thể không nể phục tài trí của người này. Bởi lẽ thói quen trong suy nghĩ, trong hành động cũng là một thứ sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Mà nghĩ ra điểm mấu chốt thì đáp án lại đơn giản đến không ngờ. Chòm sao thiên cầm chính là chòm sao sáng nhất đồng thời cũng là đỉnh của một tam giác lớn tạo bởi hai chòm sao khác, là chòm sao thiên ưng và chòm sao thiên nga.
Chúng còn được gọi với một cái tên khác là tam thiên tinh. Màu hè là đại diện của hành hỏa, vì vậy nhiều người tu luyện hệ hỏa lấy tam thiên tinh làm chòm sao bản mệnh.
Thậm chí với những cao thủ thông thuộc trận pháp và thiên văn, có thể lợi dụng trận pháp để câu thông với tam thiên tinh để tăng cường sức mạnh cho bản thân mình. Thời điểm tam thiên tinh sáng nhất cũng là thời điểm sức mạnh của họ được tăng phúc lớn nhất.
Ba chòm sao, tổng cộng bảy mươi tám ngôi sao, Trần Cảnh dựa theo thứ tự mà dần dần bước đi, hai tay cũng theo đó bắt ấn tương ứng. Khi bước ra bước cuối cùng, khung cảnh vốn im lặng suốt cả ngày nay bỗng nhiên biến đổi. Cuối cùng Trần Cảnh đã phá vỡ được câu đố cuối cùng.