Phía trong trận pháp, nhân loại cũng có thời gian để thở dốc. Tuy không cần vận dụng nhiều khí để vận chuyển nhưng các vị hiền nhân cũng không dám lơ là, trận pháp vẫn trong trạng thái hoạt động.
Lúc này có một cuộc họp nhỏ trên không trung, kim thân đang giữ ở mắt trận, còn các vị hiền nhân đã di chuyển ra bên ngoài kim thân. Tuy việc này khiến họ bị tiêu hao khí nhiều hơn nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn.
Khuôn mặt mọi người đều trầm ngâm, lần này bị đám thú vương tập kích bất ngờ khiến họ gặp bị động rất lớn, từ khi bắt đầu đến hiện giờ chỉ có thể chịu đánh. Mà còn chưa nói con tam túc hỏa điểu vẫn chưa chịu lộ mặt.
Có một vị hiền nhân tính tình nóng nảy, chịu đòn hai ngày nay khiến ông ta đầy một bụng tức giận, liền nói.
- Các vị, chúng ta cứ rụt đầu rụt cổ như vậy cũng không phải là phương án tốt. Nếu không nghĩ ra biện pháp đánh bại chúng, sớm muộn trận pháp cũng sẽ bị phá vỡ. Mà khi đó sức mạnh của chúng ta sẽ bị hao hụt rất nheièu do phải duy trì trận pháp liên tục.
- Như vậy khi đối chiến tay đôi với đám thú vương chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu. Ta đề nghị để một nhóm giữ trận pháp, số còn lại tập kích bọn thú vướng, quấy nhiều tiết tấu của chúng, tận dụng sơ hở cho người của liên minh rút ra ngoài thật nhanh. Sau khi nhân mã của liên minh rút đi an toàn, chúng ta sẽ bỏ trận pháp, giải quyết đám xúc sinh này.
Ý kiến của vị hiền nhân này khiến vòng tròng vang lên nhiều tiếng bàn luận, có ủng hộ, có phản đối. Vị hiền nhân cửu Diệp của hoàng thất đứng ra.
- Trịnh Thông sư đệ nói cũng có lý của mình, nhưng ta thấy có vài điểm chưa được ổn thỏa. Đầu tiên về việc đi tập kích quấy nhiễu đám thú vương, nhân số nếu quá ít rất dễ bị vây công, mà thời gian cần cho nhân mã liên minh rút lui an toàn tối thiểu cũng cần nửa ngày thời gian. Hơn nữa lực lượng của ta sẽ bị phân tách nhỏ ra, rất dễ bị bọn thú vương tập kích tiêu diệt từng bộ phận.
- Thứ hai là nếu chúng ta làm như vậy có phải đúng ý của con tam túc hỏa điểu hay không. Ta đang nghi ngờ sở dĩ đám thú vương đột ngột bao vây tập kích doanh địa chính là muốn kéo chân chúng ta, lợi dụng điểm yếu này để buộc chúng ta phải cố thủ, sau đó là ép chúng ta phân chia lực lượng ra đối phó, để chúng dễ dàng tiêu diệt từng bộ phận.
- Các vị nên nhớ một điều rằng nếu không có sự yểm hộ của ba vị tam Liên cảnh, không một ai trong chúng ta có thể chống lại con tam túc hảo điểu kia.
Những phân tích của vị cửu Diệp đều rất hợp lý, kể cả vị Trịnh hiền nhân kia cũng không lên tiếng phản bác, rõ ràng những điều mà vị cửu Diệp nói đến tám phần là đúng.
Không khí lại trở lên trầm mặc, ai cũng cố gắng suy nghĩ biện pháp phù hợp. Mà mọi người vô tình hữu ý đều nhìn về ba vị đứng đầu, hiện giờ chỉ xem ba vị này có kế hoạch như thế nào.
Không khí im ắng bao trùm, chừng nửa giờ sau cuối cùng ba vị tam Liên dường như đã đạt thành một ý kiến nào đó, Chỉ thấy ba người đồng loạt nhìn về phía tất cả mọi người. Mà vị vương gia Lê Lai đứng ra trước ba người, bắt đầu nói.
- Chư vị, ba chúng ta đã xem xét tình hình, cũng cân nhắc qua ý kiến của chư vị, cuối cùng ba chúng ta đã thống nhất một phương án hành động, mọi người cùng nghe đi.
- Đầu tiên chúng ta sẽ tổ chức cho lựuc lượng của liên minh rút lui ra ngoài, tạm thời buông tha việc thám hiểm di tích. Nguy cơ ở đây đã vượt quá phạm vi tính toán ban đầu của chúng ta, nếu không nhanh chóng rút lui, tổn thất sẽ rất khủng khiếp, ta nghĩ chư vị ở đây ai cũng không muốn nhìn thấy tinh nhuệ của nhà mình bị diệt sạch sẽ.
Mọi người nghe xong đều tán thành bước đầu tiên này, đây cũng chính là việc họ lo lắng nhất. Bản thân các vị hiền nhân tu vi trác tuyệt, dù không thắng được đám thú vương thì cũng có thể dễ dàng rút lui, nhưng hiện giờ bị bó chân bó tay, phải bảo hộ lực lượng của gia tộc khiến họ không thể thoải mái hành động.
Nếu giải quyết được điểm yếu này, sức mạnh của họ sẽ được bộc phát toàn bộ. Nhất thời mọi người đều đồng ý với kiến nghị này. Thấy mọi người đã nhất trí với bước đầu tiên, Lê vương gia gật đầu nói tiếp về việc thực hiện bước đầu tiên như thế nào và cũng thông qua dễ dàng, lại tiếp tục nói về bước tiếp theo.
- Sau khi giải quyết xong việc đầu tiên, chúng ta sẽ dốc sức tiêu diệt đám thú vương. Lần này nhất định phải xử lý dứt điểm chúng, không để chúng tiếp tục quấy rối chúng ta. Về phía con tam túc hỏa điểu kia, giao cho ba chúng ta, chư vị chỉ cần dốc sức tiêu diệt đám thú vương kia là được.
Đây là điều mà mọi người ở đây đều nghĩ đến, nhưng do sự hiện diện của con tam túc hỏa điểu mà khiến bọn họ luôn có cảm giác bất an, Nhưng được sự kahửng định chắc chắn của ba vị tam Liên cảnh, họ đã không còn gì phải lo lắng nữa.
Trần Thừa lúc này cũng lên tiếng.
- Ta đã quan sát đám thú vương , tạm thời chúng sẽ không tấn công chúng ta, yêu nguyên của chúng cũng đã đạt đến giới hạn, sẽ cần thời gian để hồi phục, Có lẽ chúng ta sẽ có từ một đến hai ngày để thực hiện kế hoạch.Mọi người hãy thông báo cho thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Đã có kế hoạch cụ thể, mọi người đều bắt tay vào việc. Từ những vị hiền nhân phải duy trì trận pháp, mỗi nhà đều có một người quay lại hạ lệnh cho thủ hạ. Mệnh lệnh vừa ra, không khí của liên minh ngay lập tức thay đổi.
Sự tiếc nuối vì việc mất đi khí ngũ hành để tu luyện lúc này đã không cánh mà bay. So với việc tu luyện thì mạng sống mới là quan trọng nhất. Lần này trừ những thứ cần thiết và những thứ có giá trị cao, toàn bộ vật dụng khác đều bỏ lại.
Mà lúc này, mấy trăm cao thủ cấp Dị nhân bí mật tập hợp ở bên ngoài vòng sáng bảo hộ. Tất cả họ đều có một điểm chúng đó là tu luyện khí hành thủy. Chỉ thấy mấy trăm người cùng nhau kết một bộ ấn pháp.
Hàng trăm tiếng thành ấn cùng vang lên, đồng loạt có tiếng hô nhỏ.
- Thủy thuật, sương mù ẩn thân.
Từ miệng của mấy trăm vị Dị nhân từng màn sương mù được phun ra, sương mù bắt đầu hợp lại với nhau, sau đó từ từ lan rộng ra xung quanh. Chẳng mấy chốc phạm vi hai trăm mét quanh trận pháp đã bị sương mù bao phủ.
Màn sương mù chỉ lan đến độ cao trăm mét thì dừng lại. Nguyễn Kim và mấy vị hiền nhân của họ Nguyễn, lơ lửng trên không trung, họ cũng đồng loạt kết ấn, nhưng lần này là một bộ thuật khác.Ấn thành, ba người đứng ở ba mặt đồng thời thi triển ra.
- Đại thủy thuật, vụ ẩn định thần thuật.
Từ vị trí của ba người, từng đám mây lớn kèm theo sương mù trắng xóa lan ra với tốc độ chóng mặt. Những đám mây này mau chóng hòa nhập vào màn sương mù bên dưới, đồng thời bay đến phạm vi hơn ngàn mét cao, mau chóng che lấp hai phần ba đại trận.
Mà trong những đám mây mù này có những chấn động nhỏ, có tác dụng ngăn chặn sự thăm dò của tinh thần. Sương mù ẩn thân thuật chỉ là một loại thuật pháp nhân cấp thượng phẩm, trong khi đó vụ ẩn định thần thuật lại là một thuật pháp địa giai trung phẩm.
Đẳng cấp và uy lực chênh lệch nhau quá lớn. Thông thường thuật pháp địa giai sơ cấp vẫn gọi theo cách thông thường như các thuật pháp nhân cấp khác. Nhưng từ trung phẩm trở lên sẽ có thêm chữ đại phía trước hệ nguyên tố để phân biệt.
Mà hiền nhân thuật đã tương đương với địa giai thượng phẩm, nhưng mang tính cá nhân vì cơ bản hiền nhân thuật là thuật pháp do bản thân vị hiền nhân đó sáng tạo ra, nó hoàn toàn không tồn tại ở bên ngoài, mang tính đặc chưng của cá nhân.
Khi màn sương mù bao phủ quanh trận pháp, bên trong khu vực doanh địa cũng đang tập trung mấy trăm cao thủ Dị nhân khác, nhưng thay vì tu luyện thủy hệ lại là những ngự khí sư chủ tu thổ hệ. Lúc này họ đang sử dụng thuật pháp, bí mật đào xuống lòng đất chừng sáu, bảy chục mét.
Sau đó theo hướng của cửa vào phái ngoài bắt đầu điên cuồng đào bới, họ muốn tạo ra một hầm ngầm dưới mặt đất. Cứ ba mươi người một tổ, mỗi lần thi thuật lại đào được một một đoạn đường hầm dài trăm mét, rộng chừng mười mét, độ rộng này đủ cho mười sáu, mười bảy người di chuyển ngang một lượt.
Mỗi khi Dị nhân sư phía trước đào xong, mấy vị trận pháp sư phía sau ngay lập tức sử dụng bùa và tinh thạch bố trí thành một trận pháp che dấu đơn giản. Nếu không có tinh thần lực cực mạnh thì không thể dò xét ra động tĩnh ở trong đường hầm.
Cứ như vậy lần lượt tiến hành, chỉ trong một giờ đồng hồ, đường hầm đã dài tới ba ngàn mét. Mà đường hầm như vậy cả thảy có mười hai cái. Mục tiêu của những đường hầm này là phạm vi hai mươi ngàn mét xa vè phía cửa vào.
Ra khỏi cự ly này, những ngự khi sư của nhân loại sẽ lên trở lại mặt đất và toàn lực rút lui. Đây là khoảng cách đủ an toàn và cũng là khoảng cách tối đa mà liên minh có thể đào tới trước khi trời sáng. Hướng đi của những đường hầm này đều nhằm về hướng đông, đây là hướng gần nhất đến cửa ra và cũng là hướng mà đám thú vương ít chú ý nhất.
Mà tất cả lực lượng của liên minh lúc này đã tập kết xong, chỉ chờ đợi thời cơ để tiến vào các đường hầm. Trần Cảnh cũng đã chuẩn bị xong, lần này rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất, ai cũng rõ nếu còn ở lại, lợi ích đâu chưa thấy, mà cái mạng nhỏ e là khó mà giữ được.
Nhưng Trần Cảnh thấy trong lòng có chút bất an, không hiểu tại sao cậu luôn cảm nhận có một tiếng nói kêu gọi cậu tiến vào hoàng thành bên trong. Ban đầu cậu nghĩ có thể do bản thân lo lắng quá nhiều nên sinh ra ảo giác vì xung quanh cũng không ai nghe thấy giọng nói kỳ lạ kia.
Càng đến gần thời điểm rút lui vào trong đường hầm, Trần Cảnh càng nghe rõ giọng nói đó. Chính vì vậy cậu liền thay đổi kế hoạch, thay vì bước vào đường hầm trong lượt đầu tiên, cậu liền chuyển thành xuống cuối cùng.
Nửa đêm, những đường hào cuối cùng đã đào đến gần đám thú vương, kế hoạch rút lui có thành công hay không chính là xem ở lúc này có thể trót lọt chui qua phía dưới chân trúng hay không. Tất cả mọi người đều nín thở.