Thần Chiến - Chương 85: Ra ngoài

Thần Chiến Chương 85: Ra ngoài
Rầmmm

Một đấm đánh bay tên người đá to lớn, lại một cước đạp vỡ trụ đá ở trung tâm trận pháp. Những bức tường đá đang di chuyển xung quanh cũng theo đó mà dừng lại.

Trần Cảnh chống tay thở dốc , cơ thể đang trong trạng thái cường hóa cũng trở lại bình thường,mà trên người cậu lúc này toàn là vết thương.

“Thổ bích loạn chuyển” là trận pháp thủ hộ cuối cùng của “thạch thụ cấm lâm”. Gần hai ngày thời gian,lần lượt vượt qua năm trận pháp thủ hộ, Trần Cảnh đã đến rất gần với điểm đích.

Trên cơ thể không ngừng truyền lại cảm giác đau nhói, tuy đã vượt qua tất cả các trận pháp thủ hộ nhưng Trần Cảnh cũng bị thương khá nặng, nếu không phải cơ thể đã tu thành “thiên tinh luyện thể” e rằng cậu đã không thể vượt qua được.

Lấy từ trong người ra một bình đan dược, nuốt một viên dược hoàn nhỏ lại điều tức chừng một tiếng đồng hồ, tình trạng của Trần Cảnh mới tốt lên một chút.

Theo lối nhỏ dẫn đến vị trí sâu nhất của cấm lâm, Trần Cảnh nhìn thấy một đài đá lớn, trên đó có một quyển trục nhỏ đang lơ lửng trong không trung. Mà kỳ lạ hơn nữa, quanh quyển trục đó có hai vầng sáng đang không ngừng bay lượn xung quanh.

Nhìn kỹ mới thấy, hai vầng sáng này có hình dạng giống như chim Lạc vậy. Tuy hiện giờ đã vượt qua cả năm trận pháp thủ hộ nhưng Trần Cảnh không rõ mình đã vượt qua cửa ải này hay chưa. Thận trọng tiến lên đài đá, mãi đến khi đã lại gần vị trí đặt quyển trục mà vẫn không thấy có gì bất thường, xem ra Trần Cảnh đã thực sự vượt qua cửa ải.

Đưa tay về phía quyển trục, đây có lẽ là phần thưởng của ải này. Khi tay Trần cảnh vừa chạm vào quyển trục thì dị biến nổi lên. Hai con chim Lạc nhỏ đang bay lượn xung quanh đột ngột lao vào cơ thể Trần Cảnh.

Do chúng quá nhanh lên đến tận khi chúng đã chui vào cơ thể Trần Cảnh mới phản ứng lại. Còn chưa kịp hoàn hồn, trên hai cánh tay của Trần Cảnh đột ngột xuất hiện hai hình xăm màu vàng kim, giống hệt với hai con chim Lạc lúc nãy.

Mà lúc này ấn ký Lạc tử điểu trên mu bàn tay của Trần Cảnh cũng phát sinh biến hóa, nó như thể sống lại, không ngờ tự bay ra khỏi tay Trần Cảnh. Ở trên không trung, nó tách thành hai dấu ấn Lạc tử điểu nhanh chóng dung nhập vào hai hình xăm trên hai cánh tay.

Hai hình xăm cũng theo đó mà biến đổi, vốn ban đầu tất cả đều có màu vàng, lúc này ở vị trí đôi mắt, đôi cánh và cái mào của chim Lạc biến thành màu tím.

Mà lúc này, quyển trục cũng đã từ tay cậu bay lên trên không trung. Từ trong đó, một luồng thổ khí khổng lồ đổ ra, hướng thẳng về phía Trần Cảnh. Mà luồng khí này khiến Trần Cảnh giật mình, bởi lẽ cảm giác từ luồng khí này cậu đã gặp trước đây.

Cảm giác của luồng thổ khí này giống hệt với khi Trần Cảnh ăn quả của “mộc mẫu hỏa tử hoàng”, không lẽ đây cũng là tiên thiên mộc khí. Theo từng luồng khí đi vào co ưthể, Trần Cảnh đã có thể chắc chắn, đây chính là tiên thiên thổ khí.

Không ngờ phần thưởng của ải này lại là tiên thiên thổ khí, không kịp suy nghĩ nhiều. Trần Cảnh mau chóng kết ấn.

- Thìn, thân, dậu, tuất, tý, sửu, ngọ, dần, tỵ, mão, mùi, hợi…….

Lần này đã có kinh nghiệm nên việc thi triển hộn đỗn dẫn khí thuật cũng dễ dàng hơn lần đầu rất nhiều, chỉ mất chừng năm phút Trần Cảnh đã hoàn thành việc kết ấn.



- Hỗn độn dẫn khí thuật, khởi.

Từng luồng khí từ quyển trục bị cơ thể của Trần Cảnh hấp thu một cách điên cuồng. Vốn dĩ Trần Cảnh đã hoàn toàn đủ khả năng đột phá nhưng vẫn luôn đè ép, hiện giờ với việc hấp thu tiên thiên thổ khí, Trần Cảnh đã hoàn toàn không thể ép nổi nữa.

Mười hai vòng sáng trong cơ thể Trần Cảnh bắt đầu hợp lại với nhau. Chừng mười phút chúng đã hoàn toàn dung hợp với nhau, lúc này cơ thể Trần Cảnh chỉ còn lại một vầng sáng hình tròn duy nhất.

Mà mười hai khí xoáy lúc này cũng đã hoàn toàn dung hợp với nhau tạo thành một viên khí đan duy nhất. Trần Cảnh đã thành công đột phá lên cấp Dị nhân, cậu đã chính thức là một Dị nhân sư.

Mà cùng lúc này luồng tiên thiên thổ khí từ quyển trục cũng đã ít dần. Rõ ràng tiên thiên thổ khí được phong ấn trong quyển trục có số lượng không quá nhiều. Vài phút sau thì hoàn toàn biến mất, quyển trục cũng theo đó rơi xuống tay Trần Cảnh.

Tuy luồng tiên thiên mộc khí này khá ít nhưng cũng đã giúp Trần Cảnh thi triển một lần hộn đỗn dẫn khí thuật, nhờ đó mà một trăm linh tám huyệt đạo lại một lần nữa mở rộng.

Đa phần lượng tiên thiên thổ khí lần này đều dùng vào việc củng cố viên đan khí và mở rộng các huyệt đạo nên tu vi của Trần Cảnh cũng tăng lên không quá nhiều. Khẽ vận khí, một tấm áo giáp cương khí mau chóng hình thành bao quanh cơ thể của Trần Cảnh.

Áo giáp cương khí của Trần Cảnh không giống người thường, nó là một áo giáp ngũ sắc. Cả áo giáp lấy ba màu đỏ, lục, nâu đất làm chủ đạo, xen vào đó là hai màu lam, vàng mờ nhạt hơn. Mà bất ngờ hơn, trong áo giáp còn có hoa văn mờ nhạt giống với hình xăm trên hai cánh tay.

Trần Cảnh chăm chú quan sát áo giáp cương khí của mình, trước đây cậu nhìn thấy không ít áo giáp cương khí nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy một cái áo giáp kỳ lạ như vậy. Khẽ lâm rbẩm.

- Đây là áo giáp cương khí của Dị nhân sư sao. Quả nhiên cảm giác thật khác biệt. Không biết tại sao lại xuất hiện hoa văn hình xăm trên áo giáp cương khí nhỉ?

Sự vui sướng qua đi, Trần Cảnh liền bắt đầu lo lắng, sau khi quay về nếu để lộ ra áo giáp cương khí như vậy thì sẽ phải giải thích với mọi người xung quanh ra sao đây. Suy nghĩ một lát, Trần Cảnh nhớ ra mình có một môn thuật pháp có thể che dấu tu vi, chính là phần thưởng ở một ngọn núi thuộc “bậc” bốn.

Nhưng yêu cầu của nó nhất định phải là Dị nhân sư mới có thể tu luyện. Khi đó Trần Cảnh vẫn giữ lại nó để dự phòng cho sau này, không biết nó có thể che giấu áo giáp cương khí không.

Tạm gác lại chuyện đó, Trần Cảnh mở quyển trục ra. Quả nhiên trong đó có khẩu quyết để khởi động Lạc thần môn. Trong đó cũng ghi, mỗi người sẽ có một lần được ra bên ngoài bí cảnh và một lần được trở lại.

Khi đã quay lại thì phải đến khi đạt được điều kiện tiếp theo mới có thể ra ngoài lần nữa. Hơn nữa những người tu luyện từ trong bí cánh ra ngoài nhất định không được kể lại những chuyện ở bên trong bí cảnh.

Người làm trái sẽ không thể quay lại bí cảnh được nữa. Điều kiện này quả nhiên rất hà khắc. Xuống dưới nữa không ngờ có ghi chép lại một loại thuật pháp, lẩm bẩm đọc ra cái tên đó.

“ Bát môn cấm thuật”

Đọc qua một lượt, Trần Cảnh có cảm giác không thật, không ngờ lại tồn tại một loại thuật pháp như vậy. Xem ra trước khi rời khỏi đây cậu vẫn cần phải làm một vài việc .



Di tích hoàng thành vương triều Văn Lang thời cổ đại.

Khu vực sơn cốc lối vào phía đông.

Một bóng đen lướt qua khu vực rừng cây, tốc độ nhanh nhanh vô cùng. Bóng đen dừng lại ở mép rừng,nhìn về bức tường cao lớn đang chắn ngang sơn cốc.

Trên tường thành, từng bóng người qua lại, xem ra khu vực này vẫn có người canh gác thường xuyên. Nhìn lên lá cờ đang cắm trên đầu thành, bóng đen thở phào một hơi.

- Xem ra gia tộc vẫn có người ở đây.

Bóng đen chính là Trần Cảnh, sau khi khởi động Lạc thần môn, vốn dĩ cứ tưởng cậu sẽ được trở lại vị trí cũ khi vào nhưng không ngờ lại được truyền tống trực tiếp ra khu vực vòng ngoài. Sau khi xác định phương hướng Trần Cảnh mới biết mình được truyền tống ra gần với khu vực lối vào.

Mất hơn một ngày di chuyển cuối cùng Trần Cảnh đã ra đến khu vực lối vào, vỗn cậu còn lo lắng đã ba năm trôi qua không biết người của gia tộc có còn ở đây không và kết quả trận chiến khi trước ra sao. Nhưng khi nhìn thấy cờ mang gia huy của tộc mình thì Trần cảnh mới yên tâm phần nào.

Xem ra kết quả trận chiến không đến nỗi nào, bởi lẽ nếu kết thúc xấu thì người của họ Trần đã không đóng ở đây.

Nhưng có một điều rất lạ, trên suốt đường đi, Trần Cảnh phát hiện số lượng yêu thú khá nhiều, hơn nữa đây chỉ là vòng ngoài, không ngờ lại có cả yêu thú cấp sáu xuất hiện. Theo trí nhớ của cậu, khu vực này đã bị nhân loại càn quét rất kỹ, không thể có chuyện tồn tại yêu thú cao cấp như vậy được.

Quan sát một lúc Trần Cảnh quyết định sẽ không trục tiếp xuất hiện, cậu không rõ việc mình mất tích ba năm rồi đột ngột xuất hiện sẽ mang lại ảnh hưởng như thế nào. Trước tiên cứ tạm thời ở trong bóng tối quan sát đã.

Hai tay kết ấn, thân hình của Trần Cảnh bắt đầu trở nên mờ nhạt, chỉ một lúc đã tan biến hoàn toàn vào môi trường xung quanh. Đây là “ẩn hành thuật”, một loại thuật pháp hệ “tưởng” Trần Cảnh có được ở một ngọn núi thuộc “bậc” bốn.

Thuật này không có sức chiến đấu quá cao nhưng lại cực kỳ hữu hiệu trong những trường hợp như thế này. Sau khi đạt đến Dị nhân, Trần Cảnh có thể thi triển nó một cách hoàn mỹ. Dưới Hiền nhân dù cậu đứng trước mặt cũng không thể nhận ra sự có mặt của cậu. Nó không chỉ che đi hình ảnh mà còn có thể che đi cả khí của ngự khí sư.

Kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một giờ sau, một nhóm người vội vã tiến đến trước bức tường, trong đó có khá nhiều người bị thương, xem ra là vừa xảy ra chiến đấu. Trần cảnh lén lút di chuyển phía sau đội ngũ, đây là thời cơ mà cậu chờ đợi.

Vòng sáng bảo hộ mau chóng mở ra một lối đi, bức tường cũng mở ra một lối vào, Trần Cảnh theo sau đội ngũ tiến vào bên trong sơn cốc. Ngay sau đó vòng sáng bảo hộ và bức tường thành lại trở về nguyên dạng.

Ban nãy sở dĩ Trần Cảnh không vượt qua vòng sáng bởi lẽ trên đó cậu cảm nhận được một chút khí kỳ lạ, nó mang lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm cho Trần Cảnh. Cậu không nắm chắc có thể vượt qua được sự cảm nhận của nó nên mới không mạo hiểm tiến vào.

Vào bên trong tòa thành, Trần Cảnh có thể cảm giác được trong đây không tồn tại ngự khsi sư nào đạt đến Hiền nhân cảnh, như vậy cậu có thể yên tâm rồi.

Lén di chuyển đến khu vực nhà chỉ huy, muốn hiểu rõ tình hình thì đây là nơi lấy thông tin nhanh nhất.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận