Thần Chiến - Chương 31: Căn Phòng Bí Ẩn

Thần Chiến Chương 31: Căn Phòng Bí Ẩn
Việc trên bờ Trần Cảnh không hề biết, vì lúc này cậu đã lặn xuống rất sâu dưới nước rồi. Thủy mãng tước mang theo cậu bơi ra giữa hồ, sau đó liền lặn thẳng xuống dưới đáy. Vốn cậu nghĩ cái hồ sâu vài trăm mét là cùng, ai ngờ con yêu thú mang theo cậu lặn cả giờ mới tới đáy. Cái hồ này sâu chí ít vài ngàn mét.

Nếu không phải có con thủy mãng tước bảo hộ, cậu đừng nghĩ tới việc lặn xuống được độ sâu này. Đây có thể là hang ổ của nó. Có lẽ vì ở độ sâu lớn như vậy nên nó mới tránh khỏi sự cảm giác của những cao thủ nhân loại.

Chỉ thấy nó bơi vào trong một hang động lớn dưới đáy. Cửa hang cao tới vài chục mét, thân hình con thủy mãng tước to như vậy vẫn dễ dàng di chuyển vào trong. Ở bên trong cánh, Trần Cảnh có thể cảm nhận được con thủy mãng tước lặn xuống, còn bây giờ thì lại đang bơi ngược lên. Nhưng bơi lên không lâu, chỉ chừng mười năm phút liền thấy cánh nó thả cậu ra từ cánh.

Mở mắt ra cậu thấy mình đang ở trong một hang động lớn, vòm động cao tới năm, sáu mươi mét. Một phần của hang động là một hồ nước lớn, có lẽ đây chính là cửa vào hang động. Vòm hang động có rất nhiều viên đá kỳ lạ đang ra ánh sáng khiến cho hang động sáng như ban ngày vậy.

Hang động có một lối đi dẫn vào sâu bên trong, lúc này con thủy mãng tước đã lên bờ, lúc này cậu mới thấy rõ cả cơ thể nó. Cả người nó dài tới sáu mươi mét có hơn, chỉ phần dựng đứng lên đã tới hai mươi mét. Thân to như căn nhà lớn, lúc này nó nói với Trần Cảnh.

“ Đi theo ta”

Từ miệng hồ,men theo lối đi khoảng mười phút, con thủy mãng tước dẫn Trần Cảnh đến trước một bức tường lớn,trên đó có một cánh cửa đá đang khóa lại. Cánh cửa cao lớn chiếm gần hết không gian cả bức tường chắn,Cửa có vẻ làm bằng đá, không rõ là loại đá gì, chỉ thấy một màu đỏ rực nhưng khi đến gần, một luồng khí lạnh thấu xương từ cửa đá toát ra, cái này hình như không đúng lắm. Trên cánh cửa có hàng loạt hoa văn kỳ lạ, cậu chưa từng nhìn thấy chúng trước đây.

Dừng trước cửa đá, con thủy mãng tước liền nhìn về phía cậu. Trần Cảnh thử đặt hai tay lên đẩy, không hề nhúc nhích. Cậu cố gắng quan sát một lượt nhưng vẫn không rõ làm sao để mở cánh cửa này ra. Theo lý nếu đây là chỗ ở của con thủy mãng tước, cộng với sức mạnh của nó thì việc mở cánh cửa phải rất đơn giản mới đúng. Nhưng khi cách cửa khoảng hai mét, nó không hề tiến thêm mà chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm.

Cậu liền nói với nó.

- Mãng tước đại ca, cái cửa to như vậy ta cũng không thể mở được, đây là nhà huynh, nếu biết cách mở thì mau chỉ ta, ta giúp huynh lấy được vật mình cần, sau đó ta cũng phải trở về gia tộc a.

Con thủy mãng tước nhìn cậu, rồi nói một câu cực kỳ vô trách nhiệm.

“ Ta cũng không biết cách mở cánh cửa đó, chỉ biết phải là nhân loại và có được khối bát giác trong tay ngươi mà thôi. Còn mở như thế nào thì ngươi phải tự nghĩ cách, không mở được thì cũng đừng nghĩ việc rời khỏi đây”

Buông xong một câu, nó liền quay người đến một góc hành lang, sau đó nằm xuống nhắm mắt lại, không thèm để ý đến cậu. Lúc này cậu mới thấy góc hành lang đó có một cái ổ lớn, ổ làm bằng loại thực vật gì đó, nhìn giống như cây rong biển vậy, nhưng lại có màu xanh lam.

Trần Cảnh đầu tiên là thộn mặt ra, sau đó thì trong đầu chửi tổ tông mười tám đời con yêu thú chết tiệt kia. Không rõ cách mở cửa mà lại bắt cậu về đây, nếu cậu biết cách sử dụng khối bát giác kia thì đã chẳng vứt tùy tiện ở túi áo, để rồi bị con khốn này bắt. Tuy rất điên tiết, nhưng thực lực thua kém, lại bị nhốt dưới này, nếu không có con thủy mãng tước đưa đi thì không biết đến ngày tháng năm nào cậu mới có thể thoát ra được.

Lấy khối bát giác ra, cậu lại bắt đầu vào nghiên cứu. Lúc trước quá vội vàng, cậu không để ý kỹ nó, hiện giờ nhìn kỹ mới thấy hình như hoa văn của nó có chút giống với hoa văn trên cánh cửa. Chẳng lẽ nó như kiểu một chiếc chìa khóa.

Nghĩ vậy cậu liền thử sờ kỹ tất cả bề mặt của nó, nhưng tám mặt của nó đều trơn nhẵn, mỗi mặt đều là một hình tam giác, ngoài hoa văn ra thì không hê có một khe hở. Lật đi lật lại cậu cũng chẳng thấy có gì khác thường.

Nhìn về hướng con thủy mãng tước, Trần Cảnh hỏi nó.

- Ta có một thắc mắc, nếu đây là nhà ngươi thì tại sao ngươi lại không thể vào bên trong căn phòng này. Hơn nữa kiến trúc nảy rõ ràng do con người xây dựng lên. Không lẽ ngươi muốn ta làm kẻ trộm.

Càng nghĩ Trần Cảnh càng thấy ý nghĩ của mình đúng. Rõ ràng con thủy mãng tước này trước đây không phải sống ở đây nên mới không rõ cánh mở cánh cửa, hơn nữa căn phòng này có cấm chế gì đó khiến nó không thể sử dụng sức mạnh để phá vỡ.

Đối diện với câu hỏi của cậu, con thủy mãng tước chỉ hừ một tiếng, thậm chí không thèm mở mắt ra nhìn. Trần Cảnh thấy nó thái độ bỏ lơ mình liền thây kệ nó. Tự nghĩ cách vậy.

Cậu ngồi xuống trước cánh cửa, lấy mấy việc thực phẩm ra ăn, từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì vào bụng, mắt cũng có chút hoa lên rồi. Vừa ăn vừa nhìn lên chỗ cánh cửa, bất chợt cậu thấy những hoa văn này hình như có chút tiết tấu chứ không phải hoàn toàn hỗn loạn.

Càng nhìn càng thấy đúng, bỏ nốt viên thực phẩm vào miệng, cậu bắt đầu nhìn kỹ lại những chi tiết trên cánh cửa. Nhìn kỹ mới thấy những hoa văn trông có vẻ giống những cành lá của một loài thực vật. Rõ ràng chúng đang cùng hướng về một phía, có vẻ như là bên phải.

Mất mấy phút quan sát thêm, cuối cùng cậu đã có thể khẳng định tất cả những hoa văn này quả nhiên đều hướng về bên phải, tựa như hoa, lá của một cành đều sẽ mọc ra theo một hướng vậy. Lần theo hướng đi của chúng, cuối cùng dẫn đến một vị trí.

Vị trí này rất khó quan sát, nó bị khuất vào bên trong khe hở tạo ra từ bức tường và hành lang. Hơn nữa là một góc rất tối, nếu không để ý sẽ rất dễ bỏ qua. Nếu là ổ khóa do con người làm để thuận tiện cho việc đóng mở, rõ ràng ổ khóa sẽ không ở quá cao.

Dù mới mười tuổi nhưng cậu cao hơn những đứa trẻ bằng tuổi rất nhiều, chỉ kém người trưởng thành có một chút nên có thể căn cứ vào chiều cao mà suy đoán. Cái khe cũng không quá rộng, miễn cưỡng đứng vừa người. Phần tường chắn ăn vào trong cũng chỉ rộng khoảng hơn một mét, phạm vi tìm kiếm cũng không quá lớn.

Lấy ra cái đánh lửa, cậu phải thắp lửa thì mới có thể nhìn tương đối được, còn ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào góc này rất hạn chế. Sờ soạng tỉ mỉ từng vị trí một, hơn mười phút trôi qua cậu vẫn chưa thấy có gì đặc biệt.

Trần Cảnh đang đắn đo không biết mình suy đoán có đúng không, đang định rút tay lại chợt cậu sờ thấy điểm gợn gợn. Soi ánh lửa vào gần, lại sờ kỹ, quả nhiên chỗ này có điều khác thường. Nếu nhìn lướt qua quả thật không thể thấy sự khác biệt, người làm ra cái này có kỹ thuật rất cao siêu.

Sờ một lượt xung quanh, nó là một vật hình vuông, kích thuóc như cái hộp diêm vậy, chỉ hơi nhô lên một xíu so với mặt tường. Ấn nhẹ một cái, không thấy có gì xảy ra. Để cái đánh lưả xuống đất, cậu dùng cả hai tay ấn mạnh, chỉ nghe một tiếng nhỏ.

Cạch

Được rồi, cái nút này quả nhiên là ấn xuống được. Trân Cảnh thả tay ra, nhìn về phía cánh cửa, vẫn im lặng không một tiếng động. Không lẽ không phải nút ấn mở cửa. Khi cậu đang định ấn lại một cái thì nút vuông đó liền biến đổi, chỉ thấy ở giữa nút vuông bị lún xuống, xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Trần Cảnh vừa nhìn cái lập tực biết ngay mình cần để gfi vào đó.

Lấy ra khối bát giác nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào phần lỗ đó. Quả nhiên vưà khít. Vừa đặt khối bát giác vào, cả vị trí nút vuông bỗng dung chớp sáng. Khối bát giác lúc này phát ra thứ ánh sáng trắng chói mắt, khối bát giác như mồi dẫn vậy, ánh sáng từ vị trí của nó lan ra nút vuông, rồi bắt đầu lan ra theo hướng ngược lại với những hoa văn kia.

Ánh sáng đi đến đâu, những hoa văn như sống lại đến đó. Qua vài chục giây, ánh sáng đã truyền đến điểm cuối cùng ở bên kia bức tường.

Cạch, cạch, cạch, kít kít..

Liên tiếp những âm thanh vang lên, cánh cửa bắt đầu rung nhẹ, bụi từ trên đó cũng bị rung động, bay khăp nơi. Mặt đất cũng thoáng rung lên, giữa hai cánh cửa, cũng đã xuất hiện khe hở. Rung động ngày càng mạnh, hai cánh cửa đã bắt đầu thụt lùi vào tường ở hai phía.

Ở phía đối diện, con thủy mãng tước vốn đang nhắm mắt bống dưng giật mình mở ra, nó nhỏm người lên, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa.

Lúc này Trần cảnh cũng đã chạy đến trước cánh cửa, mất khoảng ba phút, hai cánh cửa đã hoàn toàn mở ra, để lộ lối đi vào rộng tới sáu mét. Vừa nhìn vào bên trong, mặt cậu thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Mồm cậu đã ngạc nhiên tới mức nhét được quả trứng vào rồi. Trong lúc vô thức cậuc hri bật thốt ra được một câu.

“ Ôi mẹ ơi, chắc mình đang mơ”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận