Kết hợp hai hành mộc, hỏa rồi đồng thời hái lấy. Tạm thời cảnh suy đoán theo hai phương hướng. Thứ nhất, kết hợp hai khí với nhau theo kiểu trộn lẫn, tức là thi triển công pháp hoặc thuật pháp có đồng thời cả hai khí mộc hỏa; thứ hai có thể thi triển hai công pháp riêng biệt của hai hành khí đó, đại loại một bên tay là hành mộc, một bên tay là hành hỏa, sau đó dùng cả hai tay bắt lấy quả.
Cách thứ nhất có vẻ hợp lý hơn nhưng khổ nỗi hiện nay Trần Cảnh không có một môn công pháp song hệ mộc, hỏa nào cả. Ngũ hành ấn pháp của cậu mặc dù có đủ cả năm thuộc tính khí nhưng khổ nỗi trong đó sẽ bao gồm cả khí hành kim, mà theo ghi chép khả năng cao là khí hành này sẽ khắc chế quả của “mộc mẫu hỏa tử hoàng”, nhỡ may sử dụng mà làm hỏng quả của nó thì biết kêu ai, cậu cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Vậy chỉ còn cách thứ hai, cách này có vẻ khả thi hơn rất nhiều. Công pháp hệ hỏa và hệ mộc cậu cũng có thể thi triển vài loại. Việc tập trung khí vào vị trí tay cậu cũng có thể làm được, nhưng vấn đề làm thế nào để giữ cho mỗi bên một loại thì cậu chưa nghĩ ra cách.
Ài đúng là không thể hái hồng mà không bị gai đâm, muốn sờ được tới đồ tốt chẳng bao giờ là dễ dàng cả. Cứ ngỡ tìm ra được đáp án, ai ngờ lại dẫn ra một câu hỏi khó hơn. Cảnh thầm nghĩ sao cái người ghi lại thông tin về nó lại không ghi luôn phương pháp cụ thể để hái chứ.
Lật lại tất cả kiến thức trong đầu, Cảnh chợt nhớ ra hình như cậu đã đọc ở đâu đó một phương pháp kết ấn giúp ngự khí sư đồng thời thi triển cùng lúc hai loại thuật pháp. Tuy nhiên nó đòi hỏi độ khó rất cao.
Đầu tiên, ngự khí sư phải có kỹ năng bắt ấn cực kỳ xuất sắc. Thông thường khi bắt ấn ngự khí sư đều phải sử dụng cả hai tay, dễ hiểu thì mỗi một ấn sẽ gồm hai tư thế giống hệt nhau ở mỗi bàn tay hợp thành. Nhưng trong trường hợp này, ngự khí sư chỉ dùng một tay, có nghĩa là chỉ sử dụng một nửa của ấn nguyên bản, độ khó tăng lên gấp bội vì không có điểm chạm của hai bàn tay đồng nghĩa mất đi một điểm làm chuẩn. Chỉ cần góc độ lệch một chút ấn sẽ không thể thành.
Thứ hai là ngự khí sư phải có khả năng tập trung rất cao. Tương tự như việc hai tay đồng thời vẽ, một tay vẽ hình tròn, một tay vẽ hình vuông vậy. Không những thế còn yêu cầu hình tròn và hình vuông phải chuẩn đến từng góc, từng độ vậy. Khỏi nói cũng biết độ khó của nó như thế nào.
Thứ ba, ngự khí sư phải tu luyện đồng thời hai loại khí, không những vậy lượng khí phải đảm bảo rất dồi dào để cung cấp được cho việc đồng thời thi triển hai loại thuật pháp.
Ba điều kiện trên thiếu một cái cũng không được. Dù khá khó khăn nhưng ít ra vẫn trong phạm vi mà Trần Cảnh nghĩ bản thân có thể thử được. Thực tế các phương diện trên Cảnh đều đạt yêu cầu.
Từ khi bắt đầu tu luyện cậu đã thể hiện được khả năng bắt ấn rất tốt, từ khả năng ghi nhớ đến khả năng thực hiện đều xuất sắc hơn người thường rất nhiều. Khả năng tập trung, ghi nhớ của cậu cũng hơn xa người khác. Còn về lượng khí thì càng khỏi phải nói, cùng cấp ít nhất lượng khí của cậu phải gấp năm, sáu lần người khác.
Tuy nhiên khi đọc xong phương pháp đó cậu cũng không thử tập luyện, bởi lẽ nó cũng có một nhược điểm rất lớn. Chính là uy lực của thuật pháp thi triển ra sẽ giảm đi một nửa, không những vậy thời gian kết ấn sẽ tăng lên gấp đôi, thậm chí gấp ba bình thường.
Vấn đề này trong chiến đấu thực tế chính là điểm yếu chí mạng, khi sử dụng một thuật pháp thông thường mỗi ngự khí sư đều phải rất cẩn thận. Phải có đủ không gian, thời gian và điều kiện thích hợp. Thắng thua đôi khi chỉ cách nhau trong một khoảnh khắc.
Không ai liều lĩnh đánh đổi mạo hiểm để thi triển một thuật pháp vừa mất thời gian hơn, lại vừa có uy lực kém hơn cả. Chưa kể đến độ khó khi tập luyện nó nữa. Cho nên dù loại phương pháp này đã tồn tại rất lâu nhưng chỉ xem như là một phương pháp có tính tham khảo, không có tác dụng thực tế.
Tuy nhiên trong trường hợp này thì phương pháp này lại có vẻ rất thích hợp. Cái cần lúc này chỉ là duy trì khí hành mộc, hỏa ở hai tay trong thời gian ngắn, không yêu cầu uy lực, cũng không có vấn đề về thời gian, chỉ khó ở chỗ luyện thành mà thôi.
Nghĩ là làm Trần Cảnh lựa chọn hai loại công pháp nhân cấp hạ phẩm đơn giản nhất. May mắn trước đây cậu đã ghi nhớ rất nhiều công pháp trong đầu,cũng đã tập qua khá nhiều công pháp hạ phẩm để nghiên cứu. Hệ mộc là hàng mộc quyết, hệ hỏa là thiên hỏa quyết, cả hai bộ công pháp đều chỉ có mười năm ấn. Uy lực cũng thường thường không có gì nổi trội, ưu điểm chỉ là rất dễ thi triển.
Nhớ lại đầy đủ hai tổ hợp ấn của chúng, Trần Cảnh lần lượt thi triển đơn lẻ từng môn công pháp. Thuận lợi thi triển thành công cả hai bộ, cậu lại liên tiếp làm vài lần để có thể quen thuộc mỗi một ấn.
Đến phần khó tiếp theo chính là kết ấn bằng một tay, lần này cậu vẫn chỉ thi triển đơn lẻ một loại, nhưng không phải hai tay mà chỉ dùng một tay. Lần đầu còn khá gượng gạo, dù sao thói quen kết ấn bằng hai tay cũng đã hình thành nên lần đầu không thành công.
Việc này đã ở trong dự đoán của Cảnh nên cậu không để ý việc thất bại. Cậu chỉ để ý xem mình đã sai chỗ nào để sửa đổi mà thôi. Liên tiếp hơn ba mươi lần đều thất bại, tuy nhiên cậu đã nắm được một chút bí quyết, động táccũng đã bắt trôi chảy hơn.
Cứ như vậy chừng gần trăm lần nữa, mồ hôi đã chảy ướt đẫm trên mặt và người cậu. Cảnh đã tập liên tục hai giờ rồi. Nghỉ chừng mười phút để khí và thần được thả lỏng nhẹ nhàng. Hít một hơi thật sâu cậu lại bắt đầu việc bắt ấn. Từng ấn từng ần liền mạch, trôi chảy, Cản đã tìm được cảm giác nước chảy thành sông.
Ấn cuối vừa ra, Cảnh liền hét một tiếng.
- Hàng mộc quyết, khởi
Âm thanh quen thuộc lại vang lên, một luồng khí thuần mộc từ xung quanh bắt đầu chậm rãi chuyển động vào trong cơ thể cậu, các khí xoáy cũng bắt đầu vận chuyển để lưu chuyển khí trong kinh mạch. Cảnh cuối cùng đã thành công.
Lại liên tiếp vài lần thực hiện, Cảnh đã hoàn toàn nắm được phương pháp kết ấn bằng một tay này. Tuy nhiên quả như ghi chép, hiệu quả của công pháp giảm đi một nửa so với trước đây cậu thi triển, hơn nữa thời gian kết ấn kéo tới gần một phút , trước đây cậu chỉ cần chưa đến ba mươi giây.
Cậu lại đưa vào một tổ hợp ấn phụ chừng năm ấn để khí tụ tập vào bàn tay. Tổ hợp này cậu vô tình phát hiện ra khi tinh luyện dược thảo, nó vô tình giống với năm ấn cuối của phụ khí thuật. Cậu chỉ thử nghiệm theo cảm giác không ngờ lại thành công.
Đã có kinh nghiệm, việc tập luyện với tay bên kia cũng khá thuận lợi, chỉ cần đến lần thứ sáu mươi ba cậu đã thành công kết ấn thiên hỏa quyết bằng tay còn lại.
Bước cuối cùng cũng là bước khó khăn nhất, quan trọng nhất. Cảnh cần thi triển cùng lúc hai môn công pháp này. Lần đầu thực hiện Cảnh mới thấy độ khó còn vượt tưởng tượng của cậu. Việc này đòi hỏi sức tập trung rất cao, hai bán cầu não đều phải hoạt động đồng bộ, mỗi một ấn của hai tay phải cùng một nhịp, chỉ lệch một chút sẽ ngay lập tức thất bại.
Liên tiếp hơn trăm lần Cảnh vẫn chưa thể thực hiện được, Các ấn liên tiếp bị nhầm cho nhau, nếu không cũng là một bên được, một bên không. Cắn chặt răng, Cảnh không tin mình lại bị bước này làm khó. Một trăm lần không được thì một ngàn lần, một nghìn lần không được thì hai nghìn lần. Đã làm được đến đây thì không có lý do gì khiến cậu bỏ cuộc. Cứ như vậy, Cảnh lao đầu vào việc tập luyện.
Hai ngày sau, một giọng cười vui vẻ vang lên từ khu vực “mộc mẫu hảo tử hoàng” . Ba ngày gần như không ăn không ngủ, cuối cùng Cảnh đã thực hiện được thành công. Dù thời gian duy trì chỉ được vài chục giây nhưng cuối cùng cậu cũng đã thành công.
Đôi mắt đã chuyển đỏ và đầy tơ máu cuối cùng cũng có tia vui mừng. Cậu cũng không vội vàng thực hiện tiếp để lấy quả của “mộc mẫu hỏa tử hoàng”, tình trạng hiện giờ của cậu không được tốt lắm, Cảnh liền ngã lăn ra tại chỗ, cậu cần nghỉ ngơi để hồi phục.
Mở mắt ra đã là buồi tối, Cảnh đã ngủ quên đi sáu, bảy giờ đồng hồ. Lúc này tinh thần cậu đã tốt hơn rất nhiều, khí lực cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn. Đứng dậy vặn người vài cái, ánh mắt nhìn về phía trái cây nho nhỏ không xa.
“ Đến lúc người vào tay ta rồi”
Một sự thông thì vạn sự thông, câu nói này không biết do ai nói nhưng quả nhiên rất đúng với trường hợp của Cảnh. Vốn chỉ là một trong hai phương án cậu suy đoán, không ngờ ngay lần đầu thử nghiệm Cảnh đã thành công.
Khi hai tay cậu một bên chứa khí mộc, một bên chứa khí hỏa cùng chụp vào quả của “mộc mẫu hỏa tử hoàng”, thay vì tự bùng lên ngọn lửa có nhiệt lượng khủng khiếp, lần này nó ngoan ngoãn khác thường, không một phản kháng để Cảnh hái lấy.
Quả nhiên là bảo vật song hệ, lúc này Trần Cảnh có thể cảm nhận rõ ràng sự thần kỳ từ trái cây nhỏ bé trong lòng bàn tay, nó đang không ngừng truyền đến hai loại cảm giác, một ấm áp của hỏa, một tươi mát của mộc. Chúng bổ trợ cho nhau khiến cậu có cảm giác cả cơ thể như nhẹ đi mấy phần.
Chỉ mới cầm trên tay đã khiến cơ thể cậu phát sinh biến hóa như vậy, Cảnh rất mong chờ hiệu quả sau khi sử dụng nó. Cơ duyên này đã thuộc về cậu.