Trần cảnh đã kết đến ấn thứ tám mươi ba. Tinh thần cậu lúc này đã có chút không chịu đựng được. Càng về sau, thời gian kết một ấn cảu cậu càng kéo dài, đến bây giờ phải ba,bốn phút cậu mới có thể kết xong một ấn.
Nếu không có mộc khí tiên thiên liên tục duy trì có lẽ cậu đã sụp đổ từ lâu rồi. Cứ tưởng tượng việc giữ hai cánh tay chạm nhau trong vài giờ đồng hồ leien tục thì sẽ rõ. Cậu cảm giác hai cánh tay nặng nhưu đeo chì vậy.
Thể chất mệt mỏi đã đành, nhưng nguy hiểm hơn đó là tinh thần cậu đã đến đến bờ vực sụp đổ. Nếu không phải ý chí cậu kiên cường hơn người thường, lại thêm đột phá về tinh thần ban nãy, có lẽ đã ngất đi rồi.
Cũng như nhiều người nghĩ chỉ làm việc chân tay mới mệt mỏi, còn ngồi bàn giấy cả ngày thì có gì mà mệt. Nhưng xin lỗi, nếu nghĩ vậy thì bạn đã sai rồi. Làm việc bằng trí óc cũng mệt mỏi không kém lao động bằng chân tay, thậm chí còn mệt mỏi hơn là khác.
Lúc này đây Trần Cảnh chính là như vậy, thể xác đã mệt mỏi, nhưng tinh thần còn mệt mỏi hơn. Như sợi dây chun chỉ kéo được mười mét, nhưng ngươi lại cố kéo ra đến hai mươi mét. Có thể đứt bất cứ lúc nào, Tràn Cảnh hiện giừo có thể ngất đi bất cứ lúc nào, thứ duy trì cậu chỉ là ý chí kiên cường àm thôi.
Hai mắt hoa lên, ý nghĩ của cậu cũng bắt đầu trở lên mở hồ. Nhưng đúng lúc này, như bị đánh động, một luồng khí màu đỏ lấp lánh lao đến đầu cậu. Như người đang đói khát đi trong sa mạc bỗng nhiên ngã vào một hồ nước đá vậy, mắt Trần cảnh mở to ra, cơn mê man ban nãy bị đánh tan không còn lại chút gì.
Tinh thần cậu dường như lại đột phá vào cảnh giới nào đó. Hiện giờ cậu không ngờ có thể “nhìn thấu” biến hóa trong cơ thể mình, nói đúng hơn là cảm giác được sự biến hóa trong đó.
Loading...
Như lúc này đây một dòng khí màu đỏ lấp lánh đang không ngừng len lỏi, tẩm bổ trí não của cậu. Sau đó chúng tụ tập vào một vị trí kỳ lạ. Vị trí đó lúc như hóa thành thực chất, lúc lại như không tồn tại. Điều này khiến cậu kinh ngạc vô cùng.
Nếu nói vị trí nào khó tu luyện nhất trên cơ thể một ngự khí sư, thì đó chính là đầu não. Tu luyện tinh thần hiểu nôm na chính là rèn luyện bộ não. Mỗi ngự khí sư muốn bước lên cảnh giới cao hơn đều phải tu luyện tinh thần.
Mà cột mốc đầu tiên là Dị nhân trung cấp Hóa thần cảnh, muốn bước vào bước này phải mở được một cánh cửa, nói chính xác là phải mở được “ Hư thần”. Hư thần là hình thức ban đầu của nguyên thần. Cái gọi là nguyên thần chính là sau khi tinh thần li thể sẽ hình thành một dạng tồn tại giống như linh hồn, không có da thịt, nhưng vẫn mang đặc điểm của chủ thể.
Hư thần là dạng sơ khai nhất của nguyên thần, là hạt giống của nguyên thần. Nó có hình dạng giống hệt chủ thể, tồn tại trong vùng không gian ở trung tâm não bộ.
Chỉ bước này thôi đã làm khó không biết bao nhiêu người. Mà hiện giờ tại vị trí kỳ lạ kia không nghi ngờ gì chính là dấu hiệu ban đầu của việc hình thành “hư thần”.
Chính điều này khiến Trần Cánh kinh ngạc đến không nói lên lời. Chẳng phải nói phải bước bào Dị nhân sơ cấp Hóa nguyên cảnh mới có thể bắt đầu tu luyện hình thành “hư thần : hay sao ? Hơn nữa cậu cũng đâu có thi triển môn công pháp tu luyện tinh thần nào.
Không lẽ nguyên nhân là từ hỏa khí tiên thiên? Cái này có chút hơi khó giải thích rồi. Dù không tài nào hiểu được nguyên nhân, nhưng việc đó không ảnh hưởng đến sự thật là tinh thần của cậu đã được hồi phục, không những vậy cậu còn cảm giác tinh thần của cậu hùng hậu hơn rất nhiều.
Trần Cảnh có thể tiếp tục công việc rồi. Ý chí quay trở lại, cậu lại tiếp tục kết ấn. Lấn này rõ ràng cậu cảm nhận được động tác đã nhanh hơn mấy phần, tác dụng hỏa khsi tiên thiên khiên sự tập trung của cậu cao hơn lúc nào hết.
Cơ thể tràn đầy mệt mỏi không ngờ có dấu hiệu hồi phục. Từ xưa đến nay liên hệ giữa tinh thần và cơ thể vẫn là một sự bí ẩn, rất nhiều giả thuyết được đưa ra nhưng chỉ càng làm tăng thêm sự huyền bí trong đó.
Động tác của Trần Cảnh trở nên trơn tru hơn, rất nhanh cậu đã kết đến ấn thứ chín mươi chín, lại là một điểm cực hạn. Nhưng lần này Trần Cảnh cũng không gặp phải trở ngại như lúc trước nữa. Tinh thần đột phá khiến cậu có bước nhảy vọt. Tuy vẫn có áp lực lớn nhưng cũng không đến mức tận cùng.
Lại qua nửa giờ đồng hồ. Trần Cảnh đã kết đến ấn thứ một trăm lẻ bảy. Lúc này nếu từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bán kính ba mươi mét xung quanh cậu, từng luồng khí ngũ hành gần như ngưng thành thật. chúng điên cuồng đổ vào vị trí hai bàn tay đang kết ấn của Trần Cảnh.
Kình phong thổi quét xung quanh khiến những nhánh cây khô bị thổi bay tứ tán. Khí từ cả khu dược viên cũng đang đang dồn hết về vị trí của Trần Cảnh, lúc này hai luồng khí tiên thiên từ quả “mộc mẫu hảo tử hoàng” đã hoàn toàn tiêu biến.
Ở trung tâm vòng xoáy, Trần Cảnh gian nan mở mắt, dù tinh thần và thể xác được hai loại khí tiên thiên chống đỡ nhưng quả thực môn công pháp này quá kinh khủng. Hai khí tiên thiên từ sau khi số ấn đột phá số một trăm đã không còn đủ chống đỡ nữa,chúng đổi qua dẫn dắt khí xung quanh dần thay thế vj trí của mình.
Lúc này từ tai, mắt, miệng, mũi cậu đều có máu rỉ ra.Cơ thể cậu đã đến cực hạn chịu đựng rồi.
Thêm mỗi một ấn, lượng khí ngũ hành xung quanh bị dẫn động càng lớn, đến lúc này đã biến thành một cơn bão khí xoay xung quanh Trần Cảnh rồi. Nếu không phải khu dược viên này có nguồn khí dồi dào gấp hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần bên ngoài thì Trần Cảnh đã không thể kết ấn tiếp rồi.
Cắn răng thật chặt, dồn hết sức lực và tinh thần còn lại, Trần Cảnh kết ra ấn cuối cùng, miệng gầm lên.
- Hỗn độn dẫn khí thuật, khởi cho ta.
Một âm thanh như sẩm nổ vang lên, ngũ hành khí ở khu dược viên toàn bộ như sôi trào, chúng như cơ nlũ đổ dồn vào người Trần cảnh, lần này không chỉ ở vị trí của bàn tay, mà là toàn bộ cơ thể cậu.
Chúng chui qua từng lỗ chân lông, lan đến từng tế bào trong cơ thể cậu. Lúc này cảm giác đau dớn kèm theo khoái cảm khiến Trần Cảnh cuối cùng không chịu được áp lực, hôn mê ngay lập tức.
Nhưng không vì vậy mà khí xung quanh ngừng lại, chúng vẫn không ngừng tràn vào cơ thể cậu. Như có một sự dẫn dắt vô hình, chúng lần lượt tràn đến vị trí từng huyệt đạo trong cơ thể Trần Cảnh. Lần lượt từng huyệt đạo sáng lên, như một ổ khóa bị khai mở.
Lần này những luồng khí không chỉ di chuyển qua chúng, mà có một bộ phận đã ở lại đó, không ngừng lấp đầy chúng, tương tự như việc ở lại khí xoáy vậy.
Điên cuồng như vậy chừng nửa ngày thời gian. Cuối cùng khí xung quanh Trần Cảnh bắt đầu ổn định trở lại, khôi phục như lúc ban đầu. Trần Cảnh vẫn còn trong hôn mê, khu dược viên một lần nữa quay trở lại im lặng.
Sáng tối thay nhau, trên mặt đất con mắt Trần Cảnh máy động rồi từ từ mở ra. Cậu đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm rồi. Khẻ cử động chân tay, phải mất chừng mười năm phút chân tay cậu mới từ trạng thái mất cảm giác hoạt động trở lại.
Khẽ ngồi dậy, một cảm giác choáng váng khiên cậu suýt ngã ngửa về sau. Ba ngày hôn mê khiến thân thể cậu có chút mệt mỏi. Nhưng rất nhanh, khí lực của cậu đã hồi phục.
Đứng dậy nhìn xung quanh, Trần Cảnh chỉ biết cười khổ. Lần này tu luyện khiến xung quanh bị tàn phá không chịu nổi. Cây “mộc mẫu hảo tử hoàng” đã hoàn toàn biến mất trên mặt đất, xung quanh bán kính năm mươi mét cây cối tan tác, trong vòng trăm mét cũng bị gió thổi xơ xác, cảnh tượng tan hoang đến thảm.
Chúng toàn là những dược thảo quý hiếm chứ hông phải vài ba thứ cây vớ vẩn. Cũng không còn cách nào khác, người nếu không còn thì quý hiếm đến đâu cũng đâu có dùng được. Lại kiếm mấy thứ trái cây ăn vào, nghỉ ngơi thêm một giờ, sức khỏe của cậu đã hổi phục hoàn toàn, tinh thần cũng trở nên sảng khoái.
Lại nhìn lại bản thân, Trần Cảnh cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đang tiềm ẩn trong thể cậu. Đi đến bên một tảng đá lớn, khẽ dùng sức đấm mạnh vào nó.
Bụp
Một tiếng trầm đục vang lên, không ngờ bế mặt tảng đá bị cậu đấm nứt một chút. Cái này đúng là không tưởng, trước đây cậu không thể làm được việc này. Thân thể phải cứng rắn gấp mấy lần bình thường, tuy không thể đến mức tay không đỡ kiếm nhưng cũng không kém là bao, nếu dùng công pháp điều khí thì chắc chắn làm được.
Các giác quan dường như cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Cậu thậm chí có ảo giác thân thể nhẹ nhàng như trên không vậy.
Không chỉ mặt thân thể, cậu có thể cảm nhận được lượng khí trong cơ thể cậu tăng gấp mấy lần trước đây. Thử kết ấn “ phụ khí thuật”, cậu bất ngờ phát hiện mình không cần phải dùng đến việc lấy “ ngũ hành ấn pháp” làm vật dẫn nữa, thuận lợi thi xong bộ thuật pháp. Không những vậy hiệu quả của thuật pháp còn tăng lên mấy lần, không ngừo cùng lúc có thể truyền vào sáu cái, tăng lên gấp đôi trước đây.
Lại thi triển liên tiếp vài môn công pháp khiên Trần Cảnh nhận ra tốc độ kết ấn của mình đều tăng nhanh mấy lần. Hơn nữa cảm giác như nước chảy mấy trôi, nhẹ nhàng vô cùng. Điều này khiến cậu vui vẻ vô cùng.
Nhưng có một điều khiến cậu thất vọng, dù thử lại mấy lần nhưng cậu không thể nào thi triển được “hỗn độn dẫn khí thuật”, chỉ cần kết đến ấn thứ ba mươi lăm là không thể tiến thêm được nữa. Lại quay lại hiện thực trước đây, có lẽ khí tiên thiên chính là điều kiện để thi triển được môn công pháp này.
Tuy nhiên, Trần Cảnh nhanh chóng thoát ra khỏi sự tiếc nuối. Làm người nên biết đủ. Lần này cửu tử nhất sinh, thực lực cũng vững vàng tăng tiến, đối với cậu đã là đủ rồi.