Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 100
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 100
Các vị đốc tờ sốt sắng, tất từng tật, bận rộn suốt đêm cuối cùng cũng ổn định được tình hình của Trần My, Ông Trần cuối cùng cũng thở phào được một hơi, tình trạng của Trần My làm ông lo lắng muốn lên cơn đau tim chết trước Trần My nữa. Lúc Ông Trần đang ở phòng nhìn Trần My đang hôn mê, mê mang lầm bầm nói sảng miết, Ông Trần cau mày đi đến bên giường bắt cái ghế ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Trần My, như trấn an dị đó.
Thì lúc này có một người con gái đang ở trước cổng nhà Trần My, cô ấy không đẹp tuyệt trần hay xinh như hoa, nét mặt của cô ấy thanh tú nhìn rất hiền lành, làm người khác nhìn vào là có thiện cảm liền, lúc này mặt mày cô ấy đầy sự lo lắng, đi đến bên một tên lính gác " Làm ơn vào báo một tiếng với chú Trần, Diệu Hiền đến, làm ơn nhanh một chút." Tiếng cô ấy run run vì lo lắng.
Tên lính gác nhìn cô gái rồi mở miệng " Cô chờ tui một chút." Tên lính gác chạy vào trong nhà, đi đến trước cửa phòng gõ cửa.
Cốc cốc cốc
Ông Trần đang trấn an con gái mình nghe tiếng gõ cửa sợ làm ồn đến Trần My, ông đứng dậy đi ra mở cửa nhỏ giọng hỏi "Có chuyện gì?"
Tên lính gác thấy ông Trần cúi đầu chào ông rồi nói " Thưa quan có một người con gái nói tên mình là Diệu Hiền muốn gặp quan ạ."
"Ai... Mày mày nói lại lần nữa tao nghe coi?" Mặt Ông Trần đầy sự ngạc nhiên cộng sự không xác định trong đó.
"Dạ thưa quan cô Diệu Hiền ạ." Tên lính gác thấy quan lớn của mình như thế liền vội nói lại lần nữa.
"Ở đâu ở đâu, con bé ở đâu...?" Ông Trần được đáp án vội vàng nắm lấy vai tên lính gác lay hắn gấp gáp hỏi.
"Dạ... dạ thưa quan ở ngoài cổng ạ." Tên lính gác bị lay đến choáng váng.
"Mày đi kêu người lại coi cô chủ, xong mày cũng đứng đây coi cô mày mà có chuyện gì chạy ra kêu tao liền, tao đi ra ngoài một chút, mày nghe kỹ chưa?." Ông Trần muốn đi ra ngoài xác định có phải người đó không, nhưng ông lo cho con gái mình, ông dặn dò kỹ càn xong ông Trần đi vội ra ngoài.
Ông Trần đi ra gần đến cổng, ông thấy mờ mờ bóng dáng một người con gái rất quen, ông đi thật nhanh ra cho đến khi nhìn thấy hoàn toàn bóng dáng người con gái, Ông Trần ngạc nhiên "Diệu Hiền sao con lại đến đây? chẳng phải con đi lên núi rồi sao?" Đứa bé Diệu Hiền này là đệ tử của ông bạn chí cốt của Ông Trần, nhưng mà 7 năm trước ông bạn chí cốt qua đời, đứa bé này bỏ đi lên núi sống rồi mà. Nên bây giờ nó xuất hiện ở đây ông Trần rất ngạc nhiên.
Tác giả muốn nói
Đố các bạn Diệu Hiền....kkkk tốt hay xấu
Cảm ơn các bạn đọc giả đã và đang theo dõi truyện của mình, mình sẽ cố gắng 💪💪💪💪
Thì lúc này có một người con gái đang ở trước cổng nhà Trần My, cô ấy không đẹp tuyệt trần hay xinh như hoa, nét mặt của cô ấy thanh tú nhìn rất hiền lành, làm người khác nhìn vào là có thiện cảm liền, lúc này mặt mày cô ấy đầy sự lo lắng, đi đến bên một tên lính gác " Làm ơn vào báo một tiếng với chú Trần, Diệu Hiền đến, làm ơn nhanh một chút." Tiếng cô ấy run run vì lo lắng.
Tên lính gác nhìn cô gái rồi mở miệng " Cô chờ tui một chút." Tên lính gác chạy vào trong nhà, đi đến trước cửa phòng gõ cửa.
Cốc cốc cốc
Ông Trần đang trấn an con gái mình nghe tiếng gõ cửa sợ làm ồn đến Trần My, ông đứng dậy đi ra mở cửa nhỏ giọng hỏi "Có chuyện gì?"
Tên lính gác thấy ông Trần cúi đầu chào ông rồi nói " Thưa quan có một người con gái nói tên mình là Diệu Hiền muốn gặp quan ạ."
"Ai... Mày mày nói lại lần nữa tao nghe coi?" Mặt Ông Trần đầy sự ngạc nhiên cộng sự không xác định trong đó.
"Dạ thưa quan cô Diệu Hiền ạ." Tên lính gác thấy quan lớn của mình như thế liền vội nói lại lần nữa.
"Ở đâu ở đâu, con bé ở đâu...?" Ông Trần được đáp án vội vàng nắm lấy vai tên lính gác lay hắn gấp gáp hỏi.
"Dạ... dạ thưa quan ở ngoài cổng ạ." Tên lính gác bị lay đến choáng váng.
"Mày đi kêu người lại coi cô chủ, xong mày cũng đứng đây coi cô mày mà có chuyện gì chạy ra kêu tao liền, tao đi ra ngoài một chút, mày nghe kỹ chưa?." Ông Trần muốn đi ra ngoài xác định có phải người đó không, nhưng ông lo cho con gái mình, ông dặn dò kỹ càn xong ông Trần đi vội ra ngoài.
Ông Trần đi ra gần đến cổng, ông thấy mờ mờ bóng dáng một người con gái rất quen, ông đi thật nhanh ra cho đến khi nhìn thấy hoàn toàn bóng dáng người con gái, Ông Trần ngạc nhiên "Diệu Hiền sao con lại đến đây? chẳng phải con đi lên núi rồi sao?" Đứa bé Diệu Hiền này là đệ tử của ông bạn chí cốt của Ông Trần, nhưng mà 7 năm trước ông bạn chí cốt qua đời, đứa bé này bỏ đi lên núi sống rồi mà. Nên bây giờ nó xuất hiện ở đây ông Trần rất ngạc nhiên.
Tác giả muốn nói
Đố các bạn Diệu Hiền....kkkk tốt hay xấu
Cảm ơn các bạn đọc giả đã và đang theo dõi truyện của mình, mình sẽ cố gắng 💪💪💪💪
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101