Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 54
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 54
Trong một khu rừng khói lửa vây quanh, xung quanh toàn là người chết, nằm la liệt khắp nơi . Lúc đó này có một người chạy vào như đang tìm kiếm cái gì đó. Không nhìn rõ mặt chỉ thấy là một người con gái, trên người mặc một bộ áo giáp chiến tranh thời xưa, trên người toàn là máu. Người con gái nhìn lanh quanh, đôi mắt đỏ hoe rồi, giọng nói nghẹn ngào liên tục gọi to tên một người : "Diệp ơi nàng đâu rồi, Diệp ơi....ta biết sai rồi, ta hối hận rồi nàng quay trở lại đây với ta đi mà....."
Người con gái kêu đến khàn cả họng nhưng không có ai trả lời, Nàng ấy tuyệt vọng quỳ xuống mặt đất, ngơ ngác nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là xác người, thì làm sao người Nàng thương lại còn sống đây chứ. Là lỗi của Nàng là Nàng không biết trân trọng, là Nàng lầm tưởng mình yêu người khác, để rồi Nàng mất đi người mà Nàng yêu thương thật sự. Trong lúc Nàng ấy đang tuyệt vọng tự trách, thì lúc này từ phía xa có một người đang đứng nhìn Nàng ấy, người này là một người con gái dung mạo y đúc Cô hai, trên người Cô lúc này đang mặc chiến giáp thời xưa, do chiến tranh khốc liệt nên chiến giáp đã te tua hết rồi, trên người rất nhiều vết thương, máu be bét, nhưng không mất đi sự quy nghiêm cứ đứng nhìn chằm chằm người đang quỳ đó.
Nàng như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn "Diệp.... Diệp ơi... " đứng bật dậy chạy thật nhanh về phía người con gái mình thương, đưa tay ra muốn chạm vào người đó, nhưng không, khi Nàng ấy vừa mới chạy đến chỉ còn cách một chút nữa thôi, thì Nàng đã chạm được người mà Nàng yêu cầu khắc cốt ghi tâm, thì chợt người đó tan biến.
"Không....KHÔNG!!!!!!!!!!!" Nàng đau đớn nhìn người trước mặt tan biến, Nàng lại lần nữa tuyệt vọng đứng đơ ra nhìn nơi người con gái Nàng yêu thương từng đứng đó.
Lại một lần nữa Cô xuất hiện đứng trước mặt Nàng ấy, Nàng ấy lại vui mừng, Nàng không quan tâm trước mặt mình là người hay ma, Nàng chỉ quan tâm Cô đang ở trước mắt Nàng "Diệp ơi....dìa...dìa với Châu đi ." sợ Cô ấy lại biến mất lần nữa, Nàng không dám đi lên phía trước chỉ đứng tại chỗ, dịu dàng nói với Cô .
Cô không trả lời cũng không lên tiếng, chỉ dịu dàng cười giơ tay về phía Nàng như muốn Nàng đi theo mình vậy đấy. Nàng như cũng hiểu ý nhích về phía trước một bước, Cô thấy vậy mỉm cười quay người đi về phía trước, Nàng thấy vậy liền đi theo đằng sau, đi sâu vào rừng đến một nơi xác chết chất chồng lên nhau, máu chỉ thành sông Cô đứng lại, chậm rãi quay lại nhìn Nàng rồi mỉm cười tan biến hoàn toàn. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Cô đã hoàn toàn biến mất.
"Diệp ơi nàng không thể bỏ ta như thế." khi Nàng kịp thời phản ứng thì Cô biến mất rồi, Nàng đau đớn tâm can, đứng đó nhìn xung quanh xác chết chồng chất, máu chảy thành sông, chợt Nàng phát hiện Cô đang quỳ xuống giữa đống xác chết, tay cầm kiếm cắm thẳng xuống đất, hai mắt nhắm mắt ghiền.
Tác giả muốn nói
Cảm ơn bạn Phan Huỳnh Như đã đề cử 🥺
Cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ mình 😊
Muốn biết việc gì xa xảy ra thì.....mọi người chờ chương sau🤣
Người con gái kêu đến khàn cả họng nhưng không có ai trả lời, Nàng ấy tuyệt vọng quỳ xuống mặt đất, ngơ ngác nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là xác người, thì làm sao người Nàng thương lại còn sống đây chứ. Là lỗi của Nàng là Nàng không biết trân trọng, là Nàng lầm tưởng mình yêu người khác, để rồi Nàng mất đi người mà Nàng yêu thương thật sự. Trong lúc Nàng ấy đang tuyệt vọng tự trách, thì lúc này từ phía xa có một người đang đứng nhìn Nàng ấy, người này là một người con gái dung mạo y đúc Cô hai, trên người Cô lúc này đang mặc chiến giáp thời xưa, do chiến tranh khốc liệt nên chiến giáp đã te tua hết rồi, trên người rất nhiều vết thương, máu be bét, nhưng không mất đi sự quy nghiêm cứ đứng nhìn chằm chằm người đang quỳ đó.
Nàng như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn "Diệp.... Diệp ơi... " đứng bật dậy chạy thật nhanh về phía người con gái mình thương, đưa tay ra muốn chạm vào người đó, nhưng không, khi Nàng ấy vừa mới chạy đến chỉ còn cách một chút nữa thôi, thì Nàng đã chạm được người mà Nàng yêu cầu khắc cốt ghi tâm, thì chợt người đó tan biến.
"Không....KHÔNG!!!!!!!!!!!" Nàng đau đớn nhìn người trước mặt tan biến, Nàng lại lần nữa tuyệt vọng đứng đơ ra nhìn nơi người con gái Nàng yêu thương từng đứng đó.
Lại một lần nữa Cô xuất hiện đứng trước mặt Nàng ấy, Nàng ấy lại vui mừng, Nàng không quan tâm trước mặt mình là người hay ma, Nàng chỉ quan tâm Cô đang ở trước mắt Nàng "Diệp ơi....dìa...dìa với Châu đi ." sợ Cô ấy lại biến mất lần nữa, Nàng không dám đi lên phía trước chỉ đứng tại chỗ, dịu dàng nói với Cô .
Cô không trả lời cũng không lên tiếng, chỉ dịu dàng cười giơ tay về phía Nàng như muốn Nàng đi theo mình vậy đấy. Nàng như cũng hiểu ý nhích về phía trước một bước, Cô thấy vậy mỉm cười quay người đi về phía trước, Nàng thấy vậy liền đi theo đằng sau, đi sâu vào rừng đến một nơi xác chết chất chồng lên nhau, máu chỉ thành sông Cô đứng lại, chậm rãi quay lại nhìn Nàng rồi mỉm cười tan biến hoàn toàn. Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Cô đã hoàn toàn biến mất.
"Diệp ơi nàng không thể bỏ ta như thế." khi Nàng kịp thời phản ứng thì Cô biến mất rồi, Nàng đau đớn tâm can, đứng đó nhìn xung quanh xác chết chồng chất, máu chảy thành sông, chợt Nàng phát hiện Cô đang quỳ xuống giữa đống xác chết, tay cầm kiếm cắm thẳng xuống đất, hai mắt nhắm mắt ghiền.
Tác giả muốn nói
Cảm ơn bạn Phan Huỳnh Như đã đề cử 🥺
Cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ mình 😊
Muốn biết việc gì xa xảy ra thì.....mọi người chờ chương sau🤣
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101