Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 81
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 81
An Minh, Kiên Giang, biệt phủ nhà họ Đoàn
Cô cả Đoàn Mai Chi của chúng ta ngồi cô đơn một mình trong nhà, cha, mẹ thì đi xử lý công chuyện, Cậu út thì đi học rồi chút nữa mới về, nên chỉ có một mình Cô cả ngồi chơ vơ ở đó thôi.
"Hazz...không biết Quỳnh Anh bây giờ ra sao rồi, đi đâu gần 3tháng trời mà chưa thấy về nữa. " Cô cả nhìn ra ngoài cửa than ngắn thở dài, nhìn ngôi nhà rộng lớn lại cảm giác buồn thui thủi, người ở thì đi đâu mất tiêu hết rồi, Cô cả móc từ trong túi áo bà ba ra một cái túi, rồi mở túi ra bên trong là một cái vòng tay màu đỏ, Cô cả vuốt ve vòng tay đỏ, đôi mắt sắp khóc đến nơi mà môi thì cười. Rốt cuộc thì cũng ngăn không được những giọt nước mắt, một giọt rồi hai giọt cứ thi nhau rơi xuống, Cô cả cầm hai tay đặt vòng tay lên trán mình "Em nhớ người. " đây là câu nói mà Cô cả đã nói hàng ngàn, hàng vạn lần rồi nhưng ....nhưng....
"Cô ơi Cô." lúc này Liên lật đật chạy vào nhà, thấy Cô cả mình khóc bèn cúi đầu thấp hết mức có thể.
Cô cả lau lau nước mắt, rồi cẩn thận đặt chiếc vòng tay vào túi, buột cẩn thận sau đó bỏ lại vào túi áo "Có gì không? "
"Dạ có người ngất xỉu ở trong hồ nước nhà mình á Cô, mới được Minh vớt lên, mặt lạ quắc à Cô." Liên vẫn cúi đầu đáp.
"Có người lạ ngất xỉu, mà lại ở trong hồ nhà mình nữa, người đó giờ sao rồi? " Cô cả nghe thế với bản tính lương thiện của mình, Cô cả liền đứng dậy đi đến bên cạnh Liên.
Lúc này Liên mới dám ngẩng đầu lên "Dạ thưa Cô, người đó còn bất tỉnh."
"Người đó đang ở đâu con dẫn đường cho Cô nhanh." Cô cả nhíu mày, Cô cả phải đi xem tình hình trước đã.
"Dạ. " Liên gật đầu liền dẫn đường cho Cô cả.
Lúc cả hai đến nơi thì người mà trong miệng Liên nói ngất xỉu đã hoàn toàn tỉnh, đang ngơ ngác nhìn những người xung quanh lúc nhìn thấy Cô cả người này có vẻ rất ngạc nhiên (((;ꏿ_ꏿ;))) người đó đúng bật dậy kích động đến tay run rẩy chỉ vào Cô cả "Cô....Cô .....Cô là là....Cô cả Đoàn Mai Chi của nhà họ Đoàn có có phải không?"
Cô cả nhìn người con gái trước mặt, mình mẩy thì ướt nhẹp, tóc thì che hết mặt rồi thấy cái gì đâu, mặc đồ thì lạ lạ, nhưng mà không hiểu sao nhìn thấy người này Cô cả cảm thấy rất rất quen thuộc như thể cả hai người đã quen từ trước, Cô cả gật đầu "đúng tui là Cô cả nhà họ Đoàn, Đoàn Mai Chi, cô quen tui sao?"
"Không không tôi tôi..." người con gái lắc đầu muốn nói gì đó mà kiểu không biết bắt đầu từ đâu. Cứ lây xây.
Tác giả muốn nói
Rồi nghiệp đến rồi Cô cả ơi iiiiiiii
Cô cả Đoàn Mai Chi của chúng ta ngồi cô đơn một mình trong nhà, cha, mẹ thì đi xử lý công chuyện, Cậu út thì đi học rồi chút nữa mới về, nên chỉ có một mình Cô cả ngồi chơ vơ ở đó thôi.
"Hazz...không biết Quỳnh Anh bây giờ ra sao rồi, đi đâu gần 3tháng trời mà chưa thấy về nữa. " Cô cả nhìn ra ngoài cửa than ngắn thở dài, nhìn ngôi nhà rộng lớn lại cảm giác buồn thui thủi, người ở thì đi đâu mất tiêu hết rồi, Cô cả móc từ trong túi áo bà ba ra một cái túi, rồi mở túi ra bên trong là một cái vòng tay màu đỏ, Cô cả vuốt ve vòng tay đỏ, đôi mắt sắp khóc đến nơi mà môi thì cười. Rốt cuộc thì cũng ngăn không được những giọt nước mắt, một giọt rồi hai giọt cứ thi nhau rơi xuống, Cô cả cầm hai tay đặt vòng tay lên trán mình "Em nhớ người. " đây là câu nói mà Cô cả đã nói hàng ngàn, hàng vạn lần rồi nhưng ....nhưng....
"Cô ơi Cô." lúc này Liên lật đật chạy vào nhà, thấy Cô cả mình khóc bèn cúi đầu thấp hết mức có thể.
Cô cả lau lau nước mắt, rồi cẩn thận đặt chiếc vòng tay vào túi, buột cẩn thận sau đó bỏ lại vào túi áo "Có gì không? "
"Dạ có người ngất xỉu ở trong hồ nước nhà mình á Cô, mới được Minh vớt lên, mặt lạ quắc à Cô." Liên vẫn cúi đầu đáp.
"Có người lạ ngất xỉu, mà lại ở trong hồ nhà mình nữa, người đó giờ sao rồi? " Cô cả nghe thế với bản tính lương thiện của mình, Cô cả liền đứng dậy đi đến bên cạnh Liên.
Lúc này Liên mới dám ngẩng đầu lên "Dạ thưa Cô, người đó còn bất tỉnh."
"Người đó đang ở đâu con dẫn đường cho Cô nhanh." Cô cả nhíu mày, Cô cả phải đi xem tình hình trước đã.
"Dạ. " Liên gật đầu liền dẫn đường cho Cô cả.
Lúc cả hai đến nơi thì người mà trong miệng Liên nói ngất xỉu đã hoàn toàn tỉnh, đang ngơ ngác nhìn những người xung quanh lúc nhìn thấy Cô cả người này có vẻ rất ngạc nhiên (((;ꏿ_ꏿ;))) người đó đúng bật dậy kích động đến tay run rẩy chỉ vào Cô cả "Cô....Cô .....Cô là là....Cô cả Đoàn Mai Chi của nhà họ Đoàn có có phải không?"
Cô cả nhìn người con gái trước mặt, mình mẩy thì ướt nhẹp, tóc thì che hết mặt rồi thấy cái gì đâu, mặc đồ thì lạ lạ, nhưng mà không hiểu sao nhìn thấy người này Cô cả cảm thấy rất rất quen thuộc như thể cả hai người đã quen từ trước, Cô cả gật đầu "đúng tui là Cô cả nhà họ Đoàn, Đoàn Mai Chi, cô quen tui sao?"
"Không không tôi tôi..." người con gái lắc đầu muốn nói gì đó mà kiểu không biết bắt đầu từ đâu. Cứ lây xây.
Tác giả muốn nói
Rồi nghiệp đến rồi Cô cả ơi iiiiiiii
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101