Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 46
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 46
"Này!!!!!sao cô cứ đi theo tui quài vậy." Cô út quát lớn, khó chịu nhìn người nào đó, cứ như cái đuôi nhỏ suốt ngày đi theo Nàng.
"He....he...he." Cô hai cười hề hề nhìn Cô út một cách vô tội vạ.Nửa tháng trôi qua, vết thương của Cô hai đã hoàn toàn khỏi, có thể đi lại được rồi, nhưng những vết thương ấy lưu lại những vết sẹo vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ, buồn nhất là vết sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, kéo từ chân mày bên trái xuống đến cằm.
"Haizzzz..." Cô út lắc lắc đầu thở dài, người này đi theo Nàng được một ngày rồi đấy, cứ hễ Nàng đi đến đâu là người này liền ở đó, hỏi gì cũng không nói cứ ngơ ngơ ra đó, kêu đốc tờ lại coi thì đốc tờ bảo, người này bị ngốc mất rồi trí nhớ của người này chỉ bằng một đứa trẻ thôi, bây giờ Nàng không biết phải làm sao với người này đây nữa.
"Này này này, thôi thôi không khóc không khóc, hồi nãy mới cười mà giờ khóc gì mà kì dậy? " Cô út bước đi về phía nhà chính, thấy ai đó không đi theo thấy làm kỳ, quay lại nhìn liền thấy Cô hai ánh mắt ươn ướt nhìn Cô út như muốn khóc đến nơi vậy ấy.
Cô hai liền hít hít mũi, hồi nãy cười là phản xạ tự nhiên nha, mất một lúc mới nghe hiểu lời Cô út nói, mà quan trọng còn lớn tiếng, liền uất ức, rươn rướn nước mắt (。•́︿•̀。). Cô hai trí lực bây giờ không khác gì đứa trẻ hết, hơn nữa đứa trẻ này còn mất hết trí nhớ, chứ không phải Cô bị ngốc đâu, Cô cảm thấy Cô út rất quen thuộc và thân thiết với Cô, nên cứ dính lấy Cô út thôi.
"Thôi nín đi hồi tui kêu con Linh đi chợ mua đường về cho ăn." Nàng không muốn chấp nhất với một đứa trẻ đâu.
Cô hai nghe đến có ăn liền nhanh chóng lấy tay lau lau chà chà nước mắt, đáp lại Cô út một nụ cười rực rỡ như ánh Mặt Trời, Cô út liền bị nụ cười làm ngây người, không thể không nói nếu người này không bị hủy dung thì chắc chắn là một người cực kỳ xinh đẹp không thua kém gì Nàng đâu.
"Thế đi vào trong nhà trước." bị nụ cười của Cô hai lây hay sao đấy, chỉ thấy khóe môi của Cô út lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Quay người đi vào đại sảnh của nhà chính.
Cô hai gật gật đầu, liền đi ton ton theo. Đi về đến đại sảnh liền thấy Cậu cả ngồi uống trà ở đấy, Cô út đi lại ngồi đối diện, sau đó cảm nhận được ánh mắt của ai đó, quay ra nhìn liền thấy đứa trẻ nào đó đứng cầm cái vai ghế đáng thương nhìn Nàng (๑◕︵◕๑).
"......ngồi xuống đây." Cô út vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Cô hai, hai mắt sáng rực, vui vui vẻ vẻ ngồi vào.
Tác giả muốn nói
Cô út : gì mà dính như keo thế kia.
Cô hai: ôm ôm 🤗🥺
"He....he...he." Cô hai cười hề hề nhìn Cô út một cách vô tội vạ.Nửa tháng trôi qua, vết thương của Cô hai đã hoàn toàn khỏi, có thể đi lại được rồi, nhưng những vết thương ấy lưu lại những vết sẹo vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ, buồn nhất là vết sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, kéo từ chân mày bên trái xuống đến cằm.
"Haizzzz..." Cô út lắc lắc đầu thở dài, người này đi theo Nàng được một ngày rồi đấy, cứ hễ Nàng đi đến đâu là người này liền ở đó, hỏi gì cũng không nói cứ ngơ ngơ ra đó, kêu đốc tờ lại coi thì đốc tờ bảo, người này bị ngốc mất rồi trí nhớ của người này chỉ bằng một đứa trẻ thôi, bây giờ Nàng không biết phải làm sao với người này đây nữa.
"Này này này, thôi thôi không khóc không khóc, hồi nãy mới cười mà giờ khóc gì mà kì dậy? " Cô út bước đi về phía nhà chính, thấy ai đó không đi theo thấy làm kỳ, quay lại nhìn liền thấy Cô hai ánh mắt ươn ướt nhìn Cô út như muốn khóc đến nơi vậy ấy.
Cô hai liền hít hít mũi, hồi nãy cười là phản xạ tự nhiên nha, mất một lúc mới nghe hiểu lời Cô út nói, mà quan trọng còn lớn tiếng, liền uất ức, rươn rướn nước mắt (。•́︿•̀。). Cô hai trí lực bây giờ không khác gì đứa trẻ hết, hơn nữa đứa trẻ này còn mất hết trí nhớ, chứ không phải Cô bị ngốc đâu, Cô cảm thấy Cô út rất quen thuộc và thân thiết với Cô, nên cứ dính lấy Cô út thôi.
"Thôi nín đi hồi tui kêu con Linh đi chợ mua đường về cho ăn." Nàng không muốn chấp nhất với một đứa trẻ đâu.
Cô hai nghe đến có ăn liền nhanh chóng lấy tay lau lau chà chà nước mắt, đáp lại Cô út một nụ cười rực rỡ như ánh Mặt Trời, Cô út liền bị nụ cười làm ngây người, không thể không nói nếu người này không bị hủy dung thì chắc chắn là một người cực kỳ xinh đẹp không thua kém gì Nàng đâu.
"Thế đi vào trong nhà trước." bị nụ cười của Cô hai lây hay sao đấy, chỉ thấy khóe môi của Cô út lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Quay người đi vào đại sảnh của nhà chính.
Cô hai gật gật đầu, liền đi ton ton theo. Đi về đến đại sảnh liền thấy Cậu cả ngồi uống trà ở đấy, Cô út đi lại ngồi đối diện, sau đó cảm nhận được ánh mắt của ai đó, quay ra nhìn liền thấy đứa trẻ nào đó đứng cầm cái vai ghế đáng thương nhìn Nàng (๑◕︵◕๑).
"......ngồi xuống đây." Cô út vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. Cô hai, hai mắt sáng rực, vui vui vẻ vẻ ngồi vào.
Tác giả muốn nói
Cô út : gì mà dính như keo thế kia.
Cô hai: ôm ôm 🤗🥺
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101