Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 50
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 50
Cô hai nhìn Cô út đang cúi người trải niệm bông cho mình, nhích nhích lại gần ngồi xuống nắm lấy một góc của niệm.
"....làm sao nữa? " Cô út đang chuyên tâm trải niệm bông ra đất cho ai đó ngủ, đột nhiên cái niệm kéo hoài không đi Nàng giựt giựt thử vài cái vẫn không đi, lúc này Nàng mới nhìn lên thì thấy ai đó đang cầm cứng ngắt một góc niệm. Phải nói là quạu thật sự quạu nha, đã không giúp Nàng được gì rồi giờ còn báo hại Nàng nữa (˘・_・˘).
"Giúp...giúp Sim muốn muốn giúp hehe." Cô hai giơ giơ một góc niệm trong tay cười hề hề, vô tư nói.
".......Haizzz....được rồi giờ Sim nắm cái ngóc niệm đó đi, để Cô trải ra." Cô út nhìn Cô hai như thế cũng không đành phát quạu đành phải thở dài chấp nhận. Cô út bây giờ cảm thấy như sự kiên nhẫn, hai mươi mấy năm qua của Nàng điều dùng cho Cô hai hết rồi (・–・;)ゞ.
"Dạ dạ" Cô hai được sự cho phép của Cô út vui vẻ, thì thà thì thụt giúp Cô út trải niệm bông.
Mất một lúc sau mới trải xong niệm mà hình như có mình Cô út trải à, còn Cô hai đang quỳ úp mặt vô tường đằng góc đằng kia kìa, lý do là đây, hồi nãy nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Cô hai mà rối hết trơn hết trọi hà, trải đầu này thì Cô hai làm rối đầu kia, cứ thế mất nhiều thời gian. Cô út bực mình:
"SIMMMM con đi lại góc tường kia cho Cô nhanh!!!" chỉ lại góc tường dưới giường ngủ của Nàng.
Cô hai bị la giật mình đáng thương nhìn Cô út, thấy Cô út không thèm nhìn mình ủ rũ đi về phía góc tường đứng.
"Sim nhớ hồi chiều, Sim thấy cái gì giờ làm y vậy cho Cô". Cô út trầm giọng nói. Nàng phải phạt đứa bé này một trận ra hồn mới thỏa cơn tức trong người.
Cô hai ngơ ngơ một hồi, mới từ từ khoanh hai tay lại, rồi quỳ xuống. Rơm rớm nước mắt nhìn Cô út(╥_╥). Hồi chiều Cô út phạt một người hầu vì làm sai ý Nàng, cũng quỳ thế này này mà còn bị đánh máu me đầm đìa, Cô hai đứng bên cạnh nhìn thấy hết. Mà giờ Cô út kêu làm y vậy, làm Cô hai sợ mình cũng bị đánh giống vậy, sợ run lẫy bẫy, mắt bắt đầu ươn ướt rồi.
"Quay mặt về phía sau." Cô út nhìn ai đó bị dọa liền muốn cười, khóe môi hơi giơ giơ lên.
Cô hai nhìn Cô út không hiểu cho lắm, Cô út thấy thế liền làm dấu hiệu quay lại, Cô hai nhìn vậy từ từ lết hai đầu gối làm theo, quay mặt úp vô tường.
"Sim cứ để y vậy nhé, quay lại là đánh như đánh người hồi chiều vậy đó. ". Cô út biết Cô hai đang sợ cái gì nên lấy cái đó ra, dọa.
"Dạ~~híc híc... " Cô hai dạ yếu ớt, buồn rầu cúi đầu đụng vô tường, huhu hai đầu gối đau quá ಠ╭╮ಠ. Mà giờ đứng dậy thì bị đánh giống người hồi chiều Cô càng không dám, ngoan ngoãn quỳ gối úp mặt vô tường, khóc thầm. ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Tác giả muốn nói
Thấy vậy chứ Cô út cưng Cô hai lắm à😁
"....làm sao nữa? " Cô út đang chuyên tâm trải niệm bông ra đất cho ai đó ngủ, đột nhiên cái niệm kéo hoài không đi Nàng giựt giựt thử vài cái vẫn không đi, lúc này Nàng mới nhìn lên thì thấy ai đó đang cầm cứng ngắt một góc niệm. Phải nói là quạu thật sự quạu nha, đã không giúp Nàng được gì rồi giờ còn báo hại Nàng nữa (˘・_・˘).
"Giúp...giúp Sim muốn muốn giúp hehe." Cô hai giơ giơ một góc niệm trong tay cười hề hề, vô tư nói.
".......Haizzz....được rồi giờ Sim nắm cái ngóc niệm đó đi, để Cô trải ra." Cô út nhìn Cô hai như thế cũng không đành phát quạu đành phải thở dài chấp nhận. Cô út bây giờ cảm thấy như sự kiên nhẫn, hai mươi mấy năm qua của Nàng điều dùng cho Cô hai hết rồi (・–・;)ゞ.
"Dạ dạ" Cô hai được sự cho phép của Cô út vui vẻ, thì thà thì thụt giúp Cô út trải niệm bông.
Mất một lúc sau mới trải xong niệm mà hình như có mình Cô út trải à, còn Cô hai đang quỳ úp mặt vô tường đằng góc đằng kia kìa, lý do là đây, hồi nãy nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Cô hai mà rối hết trơn hết trọi hà, trải đầu này thì Cô hai làm rối đầu kia, cứ thế mất nhiều thời gian. Cô út bực mình:
"SIMMMM con đi lại góc tường kia cho Cô nhanh!!!" chỉ lại góc tường dưới giường ngủ của Nàng.
Cô hai bị la giật mình đáng thương nhìn Cô út, thấy Cô út không thèm nhìn mình ủ rũ đi về phía góc tường đứng.
"Sim nhớ hồi chiều, Sim thấy cái gì giờ làm y vậy cho Cô". Cô út trầm giọng nói. Nàng phải phạt đứa bé này một trận ra hồn mới thỏa cơn tức trong người.
Cô hai ngơ ngơ một hồi, mới từ từ khoanh hai tay lại, rồi quỳ xuống. Rơm rớm nước mắt nhìn Cô út(╥_╥). Hồi chiều Cô út phạt một người hầu vì làm sai ý Nàng, cũng quỳ thế này này mà còn bị đánh máu me đầm đìa, Cô hai đứng bên cạnh nhìn thấy hết. Mà giờ Cô út kêu làm y vậy, làm Cô hai sợ mình cũng bị đánh giống vậy, sợ run lẫy bẫy, mắt bắt đầu ươn ướt rồi.
"Quay mặt về phía sau." Cô út nhìn ai đó bị dọa liền muốn cười, khóe môi hơi giơ giơ lên.
Cô hai nhìn Cô út không hiểu cho lắm, Cô út thấy thế liền làm dấu hiệu quay lại, Cô hai nhìn vậy từ từ lết hai đầu gối làm theo, quay mặt úp vô tường.
"Sim cứ để y vậy nhé, quay lại là đánh như đánh người hồi chiều vậy đó. ". Cô út biết Cô hai đang sợ cái gì nên lấy cái đó ra, dọa.
"Dạ~~híc híc... " Cô hai dạ yếu ớt, buồn rầu cúi đầu đụng vô tường, huhu hai đầu gối đau quá ಠ╭╮ಠ. Mà giờ đứng dậy thì bị đánh giống người hồi chiều Cô càng không dám, ngoan ngoãn quỳ gối úp mặt vô tường, khóc thầm. ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Tác giả muốn nói
Thấy vậy chứ Cô út cưng Cô hai lắm à😁
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101