Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 30
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 30
Hai tay Cô hai nắm chặt lấy bô lăng, cúi đầu thở dốc rốt cuộc cảm giác bất an này là sao, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Cô hai có cảm giác nguy cơ thế này, nó ép Cô đến khó thở.
Trần My thấy Cô hai đột ngột dừng xe lại, liền đi đến gõ cửa sổ xe. Cô hai lúc này mới bình ổn lại nghe tiếng gõ cửa sổ nghiêng đầu nhìn sang, ấn nút hạ cửa kính xuống.
Trần My thấy Cô hai hạ kính xuống liền hỏi " Bộ có chuyện gì hả, Quỳnh Anh sao tự nhiên dừng xe đột ngột dị."
"À không có chuyện gì đâu, chẳng qua đột nhiên em nhớ ra một chuyện thôi." Cô hao lắc đầu tỏ ý không sao.
"Thế chạy xe vào trong nào." Trần My nghe thế liền cười vỗ vỗ cửa xe nói.
"Chị tránh xa xíu đi để em chạy vào." Cô hai gõ gõ các ngón tay tinh tế của mình lên bô lăng, suy nghĩ, cuối cùng quyết định quay đầu xe, chạy ra đậu ngoài cổng. Sau đó Cô hai xuống xe, khóa cửa xe cẩn thận, rồi đi về phía Trần My đang ngơ ngác đứng đó :
"Mình đi vào nhà thôi nào chị My." Cô hai giơ tay lên, quơ quơ tay trước mặt Trần My.
"Ơ...ơ vô vô nhà thôi." Trần My lúc này mới từ trong ngơ ngác tỉnh lại, do hành động hồi nãy của Cô hai, không hiểu hỏi : "Sao em không chạy xe vào đậu bên trong sân, mà đậu đâu ngoài cổng vậy. "
Cô hai nào dám nói do linh cảm mách bảo đâu, liền nghĩ lý do khác : "Em thấy có lính canh mà chị My, em nghĩ để đó đi bộ vào nó vui hơn đúng không. " 😅
"Ừm cũng đúng." Trần My gật đầu nghĩ cũng hợp lý. Lén nhìn qua sườn mặt Cô hai, nói thầm trong lòng như vậy chẳng phải lãng mạn hơn sao.( ꈍᴗꈍ)
Cô hai đi theo Trần My vào trong nhà : " Em ngồi xuống đây chị đi pha trà cho em uống." nói xong Trần My bỏ đi mất tiêu.
Cô hai bị bỏ lại ngồi một mình trong nhà, lòng lấy làm kì, người hầu đâu mà không kêu họ đi pha mà phải đích thân chị My đi pha trà cà.
Tầm 20 phút sau, Trần My mới xuất hiện lại, trong tay còn bưng theo hai tách trà, đi đến bên bàn đặt một tách cho Cô hai : "Trà này em uống đi, từ lúc chị gửi thư cho em cũng khoảng 2 tháng rồi, chị không thấy em hồi âm chị tưởng em quên chị rồi chứ. " Trần My nhìn Cô hai nhẹ nhàng nói.
"À lúc nhận được thư của chị, em cũng muốn hồi âm lắm mà do nhà em có việc bận, nên để đến bây giờ luôn có gì chị thông cảm nhé. " Cảm giác bất an của Cô hai càng ngày càng mãnh liệt .
"Có gì đâu, em cũng xuống thăm chị rồi này." Trần My cầm tách trà còn lại ngồi xuống ghế đối diện Cô hai. Dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Cô hai như muốn hòa tan Cô hai luôn vậy đó.
Cô hai lúc này cảm thấy kì kì rồi đó "Thì chị My là người mà lúc em mới qua Anh, giúp đỡ em rất nhiều tất nhiên là em phải xuống thăm chị My rồi." Cô hai cầm lấy tách trà giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Trần My. Lúc cầm tách trà chuẩn bị uống thì Cô hai cảm thấy ngộ ngộ, vì tách trà tỏa ra nghi ngút khói nhưng khi Cô hai cầm lên thì nó lại lạnh toát, lúc này những lời ông Đoàn từng dặn Cô, khi Cô chuẩn bị qua Anh, nó hiện lên thon thoảng bên tai Cô, cha Cô từng dặn Cô rằng :
"Quỳnh Anh con hãy ghi nhớ thật kỹ những lời mà cha sắp nói ra đây, khắc nó vào tim không bao giờ được quên. Khi tiếp xúc với người lạ hay người nào quen biết cũng vậy, con phải chú ý những điều này vì nó có thể cứu mạng con lúc cần thiết đó . 1 khi con được mời trà, tách trà tỏa khói nghi ngút, nhưng khi con cầm lên thì lại lạnh toát thì TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC UỐNG. 2 nhìn xuống ly trà, không thấy đáy và không thấy bóng con ở trong đó thì TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC UỐNG. Con biết vì sao không, vì tách trà đó có thể đã bị chuốc ngải, chỉ cần con uống vào thì lập tức sẽ bị yểm, điều đáng sợ ở đây, nó là dạng bùa rất khó giải và thầy cao tay chưa chắc đã dám nhận. Chuốc ngải cảnh giới cao của yểm bùa.Con phải nhớ cho thật kỹ. " lúc đó cha Cô rất nghiêm túc dặn dò, Cô thì không tin lắm nên cứ vâng vâng dạ dạ cho qua không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Tác giả muốn nói
Nam mô ,Trần My là kẻ điên đó
Trần My thấy Cô hai đột ngột dừng xe lại, liền đi đến gõ cửa sổ xe. Cô hai lúc này mới bình ổn lại nghe tiếng gõ cửa sổ nghiêng đầu nhìn sang, ấn nút hạ cửa kính xuống.
Trần My thấy Cô hai hạ kính xuống liền hỏi " Bộ có chuyện gì hả, Quỳnh Anh sao tự nhiên dừng xe đột ngột dị."
"À không có chuyện gì đâu, chẳng qua đột nhiên em nhớ ra một chuyện thôi." Cô hao lắc đầu tỏ ý không sao.
"Thế chạy xe vào trong nào." Trần My nghe thế liền cười vỗ vỗ cửa xe nói.
"Chị tránh xa xíu đi để em chạy vào." Cô hai gõ gõ các ngón tay tinh tế của mình lên bô lăng, suy nghĩ, cuối cùng quyết định quay đầu xe, chạy ra đậu ngoài cổng. Sau đó Cô hai xuống xe, khóa cửa xe cẩn thận, rồi đi về phía Trần My đang ngơ ngác đứng đó :
"Mình đi vào nhà thôi nào chị My." Cô hai giơ tay lên, quơ quơ tay trước mặt Trần My.
"Ơ...ơ vô vô nhà thôi." Trần My lúc này mới từ trong ngơ ngác tỉnh lại, do hành động hồi nãy của Cô hai, không hiểu hỏi : "Sao em không chạy xe vào đậu bên trong sân, mà đậu đâu ngoài cổng vậy. "
Cô hai nào dám nói do linh cảm mách bảo đâu, liền nghĩ lý do khác : "Em thấy có lính canh mà chị My, em nghĩ để đó đi bộ vào nó vui hơn đúng không. " 😅
"Ừm cũng đúng." Trần My gật đầu nghĩ cũng hợp lý. Lén nhìn qua sườn mặt Cô hai, nói thầm trong lòng như vậy chẳng phải lãng mạn hơn sao.( ꈍᴗꈍ)
Cô hai đi theo Trần My vào trong nhà : " Em ngồi xuống đây chị đi pha trà cho em uống." nói xong Trần My bỏ đi mất tiêu.
Cô hai bị bỏ lại ngồi một mình trong nhà, lòng lấy làm kì, người hầu đâu mà không kêu họ đi pha mà phải đích thân chị My đi pha trà cà.
Tầm 20 phút sau, Trần My mới xuất hiện lại, trong tay còn bưng theo hai tách trà, đi đến bên bàn đặt một tách cho Cô hai : "Trà này em uống đi, từ lúc chị gửi thư cho em cũng khoảng 2 tháng rồi, chị không thấy em hồi âm chị tưởng em quên chị rồi chứ. " Trần My nhìn Cô hai nhẹ nhàng nói.
"À lúc nhận được thư của chị, em cũng muốn hồi âm lắm mà do nhà em có việc bận, nên để đến bây giờ luôn có gì chị thông cảm nhé. " Cảm giác bất an của Cô hai càng ngày càng mãnh liệt .
"Có gì đâu, em cũng xuống thăm chị rồi này." Trần My cầm tách trà còn lại ngồi xuống ghế đối diện Cô hai. Dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Cô hai như muốn hòa tan Cô hai luôn vậy đó.
Cô hai lúc này cảm thấy kì kì rồi đó "Thì chị My là người mà lúc em mới qua Anh, giúp đỡ em rất nhiều tất nhiên là em phải xuống thăm chị My rồi." Cô hai cầm lấy tách trà giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Trần My. Lúc cầm tách trà chuẩn bị uống thì Cô hai cảm thấy ngộ ngộ, vì tách trà tỏa ra nghi ngút khói nhưng khi Cô hai cầm lên thì nó lại lạnh toát, lúc này những lời ông Đoàn từng dặn Cô, khi Cô chuẩn bị qua Anh, nó hiện lên thon thoảng bên tai Cô, cha Cô từng dặn Cô rằng :
"Quỳnh Anh con hãy ghi nhớ thật kỹ những lời mà cha sắp nói ra đây, khắc nó vào tim không bao giờ được quên. Khi tiếp xúc với người lạ hay người nào quen biết cũng vậy, con phải chú ý những điều này vì nó có thể cứu mạng con lúc cần thiết đó . 1 khi con được mời trà, tách trà tỏa khói nghi ngút, nhưng khi con cầm lên thì lại lạnh toát thì TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC UỐNG. 2 nhìn xuống ly trà, không thấy đáy và không thấy bóng con ở trong đó thì TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC UỐNG. Con biết vì sao không, vì tách trà đó có thể đã bị chuốc ngải, chỉ cần con uống vào thì lập tức sẽ bị yểm, điều đáng sợ ở đây, nó là dạng bùa rất khó giải và thầy cao tay chưa chắc đã dám nhận. Chuốc ngải cảnh giới cao của yểm bùa.Con phải nhớ cho thật kỹ. " lúc đó cha Cô rất nghiêm túc dặn dò, Cô thì không tin lắm nên cứ vâng vâng dạ dạ cho qua không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Tác giả muốn nói
Nam mô ,Trần My là kẻ điên đó
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101