Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 58
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 58
"Ừm, nhớ cho kỹ vào đấy." Cô út không nhìn lấy Cô hai mà quay mặt nhìn đi chỗ khác. Vì lúc này Chí người hầu của Cậu cả đang đi tới chỗ Cô út.
"Dạ thưa Cô, Cậu bảo với Cô là trên đồn điền có việc cần Cô lên xử lý ạ." Chí đi đến bên cạnh Cô út khôm người nói.
"Được rồi con đi ra ngoài xe trước đi, một chút nữa Cô ra." anh cả ít khi nào kêu Nàng lên xử lý chuyện đồn điền lắm, trừ khi việc này rất quan trọng.
Chí vâng dạ đi ra trước, lúc này Cô út quay sang nhìn Cô hai, muốn nói gì đó nhưng thấy bộ dạng của Cô hai lúc này, thì trong tâm cũng không đành lòng nói nặng thêm nữa. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cô út im lặng, Cô hai cúi đầu cũng im lặng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường. Hên làm sao Linh về đúng lúc, mặt Linh khó hiểu nhìn bầu không khí im lắng trước mắt, Linh có cảm giác không lành, rụt rè đi nhẹ nhàng đến bên cạnh Cô út khôm người, nhỏ giọng nói : "Dạ thưa Cô, đồ đây hết rồi ạ."
Cô út khẽ liếc mắt nhìn đồ trên tay Linh rồi bảo " Con đưa cho Sim đi, cho nó tự làm. " nói xong Nàng quay người đi ra ngoài xe mà Chí đang chờ, từ đây ra xe cũng mất kha khá thời gian à nhe. Lúc đi được mấy bước Nàng dừng lại đôi chút, quay lại nhìn Cô hai một cái mới hoàn toàn đi ra khỏi nhà lên xe đi đến đồn điền xử lý công chuyện. Lúc nhìn Cô hai trong mắt Nàng có rất nhiều suy tư, lúc đầu Nàng định cho Cô hai vào phòng tắm dành riêng cho Nàng để Cô hai tắm luôn, nhưng mà Nàng nghĩ lại một khi đã muốn dạy dỗ một đứa trẻ thì không nên quá nuông chiều nó.
Sau khi Cô út đi khỏi hoàn toàn, Linh mới tò mò hỏi Cô hai :" Sim này bộ Cô la em hay sao vậy ?"
Cô hai nghe Linh hỏi, lúc này mới ngước đầu lên nhìn về hướng Cô út đi, đôi mắt đượm buồn trả lời Linh:
"Không không có, là Sim làm sai, Sim đáng bị vậy." giọng nói buồn thiu thỉu.
"Ồ...hên là Cô la em thôi đấy, chứ người hầu trong nhà này, mà làm sai hay không đúng ý Cô, thì ăn đòn nát da, nát thịt luôn đấy, không có ai ngoại lệ đâu." Linh đưa đồ cho Cô hai cầm, ngạc nhiên vì Cô hai làm sai mà không bị Cô út phạt, và cũng cảm thấy may mắn cho Cô hai.
"Bị đánh giống như người hôm qua dị đó hả chị? " Cô hai nhìn đồ mà Cô út kêu Linh chuẩn bị cho Cô, mỉm cười hỏi, nhưng nụ cười hong vui, nụ cười đầy sự chua chát. (。•́︿•̀。)
"Ừm ừm sai nhẹ thì đánh vài roi cảnh cáo thôi, mà nặng quá là Cô kêu người đánh cho chết luôn á." Linh gật đầu lia lịa, tiếp tục nói với Cô hai: " Nói chung không phải đánh cho chết, mà Cô kêu người đánh cho tàn phế rồi đuổi đi đấy, đợt trước có người trong nhà làm bể ấm trà mà Cô thích nhất, Cô không nói hai lời kêu người đánh què hai tay, hai chân rồi đuổi đi luôn. " Linh nghĩ lại lúc đó mà còn rùng mình.
Cô hai nghe vậy liền không còn cảm thấy buồn nữa, vì Cô út đã rất nhân từ với Cô lắm rồi không phải sao.
"Mà thôi không nói nữa, để chị dẫn em đi đến nơi tắm dành riêng cho người hầu chúng ta." Linh nói rồi dẫn Cô hai đi. Cô hai gật đầu đi theo phía sau Linh.
Bên này Cô út trên xe, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Nàng mong Nàng đủ sự kiên nhẫn để dạy dỗ Cô hai nên người, nếu không Nàng.... Nàng, Nàng làm sao ta, Nàng không biết nữa, nói chung là Nàng không nỡ phạt Cô hai. Haizzz....nghiệp chướng à....
Tác giả muốn nói
Cảm ơn bạn Phan Huỳnh Như lại lần nữa đề cử, cảm ơn bạn ( ≧Д≦).
Cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ truyện của mình. ♪ (^ω^ )
Cấp này mê game tiệm lẩu hạnh phúc nên không có thời gian viết truyện 🤣🤣🤣 hứa hôm nay sẽ tập trung viết.
"Dạ thưa Cô, Cậu bảo với Cô là trên đồn điền có việc cần Cô lên xử lý ạ." Chí đi đến bên cạnh Cô út khôm người nói.
"Được rồi con đi ra ngoài xe trước đi, một chút nữa Cô ra." anh cả ít khi nào kêu Nàng lên xử lý chuyện đồn điền lắm, trừ khi việc này rất quan trọng.
Chí vâng dạ đi ra trước, lúc này Cô út quay sang nhìn Cô hai, muốn nói gì đó nhưng thấy bộ dạng của Cô hai lúc này, thì trong tâm cũng không đành lòng nói nặng thêm nữa. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cô út im lặng, Cô hai cúi đầu cũng im lặng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường. Hên làm sao Linh về đúng lúc, mặt Linh khó hiểu nhìn bầu không khí im lắng trước mắt, Linh có cảm giác không lành, rụt rè đi nhẹ nhàng đến bên cạnh Cô út khôm người, nhỏ giọng nói : "Dạ thưa Cô, đồ đây hết rồi ạ."
Cô út khẽ liếc mắt nhìn đồ trên tay Linh rồi bảo " Con đưa cho Sim đi, cho nó tự làm. " nói xong Nàng quay người đi ra ngoài xe mà Chí đang chờ, từ đây ra xe cũng mất kha khá thời gian à nhe. Lúc đi được mấy bước Nàng dừng lại đôi chút, quay lại nhìn Cô hai một cái mới hoàn toàn đi ra khỏi nhà lên xe đi đến đồn điền xử lý công chuyện. Lúc nhìn Cô hai trong mắt Nàng có rất nhiều suy tư, lúc đầu Nàng định cho Cô hai vào phòng tắm dành riêng cho Nàng để Cô hai tắm luôn, nhưng mà Nàng nghĩ lại một khi đã muốn dạy dỗ một đứa trẻ thì không nên quá nuông chiều nó.
Sau khi Cô út đi khỏi hoàn toàn, Linh mới tò mò hỏi Cô hai :" Sim này bộ Cô la em hay sao vậy ?"
Cô hai nghe Linh hỏi, lúc này mới ngước đầu lên nhìn về hướng Cô út đi, đôi mắt đượm buồn trả lời Linh:
"Không không có, là Sim làm sai, Sim đáng bị vậy." giọng nói buồn thiu thỉu.
"Ồ...hên là Cô la em thôi đấy, chứ người hầu trong nhà này, mà làm sai hay không đúng ý Cô, thì ăn đòn nát da, nát thịt luôn đấy, không có ai ngoại lệ đâu." Linh đưa đồ cho Cô hai cầm, ngạc nhiên vì Cô hai làm sai mà không bị Cô út phạt, và cũng cảm thấy may mắn cho Cô hai.
"Bị đánh giống như người hôm qua dị đó hả chị? " Cô hai nhìn đồ mà Cô út kêu Linh chuẩn bị cho Cô, mỉm cười hỏi, nhưng nụ cười hong vui, nụ cười đầy sự chua chát. (。•́︿•̀。)
"Ừm ừm sai nhẹ thì đánh vài roi cảnh cáo thôi, mà nặng quá là Cô kêu người đánh cho chết luôn á." Linh gật đầu lia lịa, tiếp tục nói với Cô hai: " Nói chung không phải đánh cho chết, mà Cô kêu người đánh cho tàn phế rồi đuổi đi đấy, đợt trước có người trong nhà làm bể ấm trà mà Cô thích nhất, Cô không nói hai lời kêu người đánh què hai tay, hai chân rồi đuổi đi luôn. " Linh nghĩ lại lúc đó mà còn rùng mình.
Cô hai nghe vậy liền không còn cảm thấy buồn nữa, vì Cô út đã rất nhân từ với Cô lắm rồi không phải sao.
"Mà thôi không nói nữa, để chị dẫn em đi đến nơi tắm dành riêng cho người hầu chúng ta." Linh nói rồi dẫn Cô hai đi. Cô hai gật đầu đi theo phía sau Linh.
Bên này Cô út trên xe, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Nàng mong Nàng đủ sự kiên nhẫn để dạy dỗ Cô hai nên người, nếu không Nàng.... Nàng, Nàng làm sao ta, Nàng không biết nữa, nói chung là Nàng không nỡ phạt Cô hai. Haizzz....nghiệp chướng à....
Tác giả muốn nói
Cảm ơn bạn Phan Huỳnh Như lại lần nữa đề cử, cảm ơn bạn ( ≧Д≦).
Cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ truyện của mình. ♪ (^ω^ )
Cấp này mê game tiệm lẩu hạnh phúc nên không có thời gian viết truyện 🤣🤣🤣 hứa hôm nay sẽ tập trung viết.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101