Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 84
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 84
"A...a...a Cô cả kêu tôi." Đình Ngọc lấy lại tinh thần. Hú hồn tưởng bay mất, cái hồn nào rồi không á. Cũng do Cô cả cười đẹp quá chi🤧.
"Làm gì như người mất hồn dị, như vậy đi Đình Ngọc nhỏ hơn tui 4tuổi, tui sẽ kêu Đình Ngọc là em, còn Đình Ngọc kêu tui là chị, Đình Ngọc thấy sao." Cô cả cảm thấy mình với Đình Ngọc có cái gì đó gắn kết rất lạ, nhưng mà Cô cả không giải thích được.
"Vâng chị Mai Chi hehe...em sẽ gọi chị như thế nhé. " Đình Ngọc cũng không ngần ngại mà làm theo lời Cô cả, do Đình Ngọc là người tương lai về lại quá khứ, không có khái niệm phân biệt giai cấp như thời bây giờ. Phải biết thời bây giờ mấy người ở người hầu trong nhà rất sợ chủ của mình, không những vậy mấy người dân cũng vậy ai ai cũng sợ người giàu có, vì bây giờ là thời pháp thuộc, có tiền là có tất cả đó.
"Ừm." Cô cả cũng vui, vì bình thường mọi người rất sợ Cô cả, dù Cô cả không la mắng hay đánh đập gì ai hết, nhìn họ còn không dám, đừng nói chi đến gọi nhau bằng chị, em như thế này, nên bữa nay tự nhiên ở đâu xuất hiện người em cũng đỡ buồn phần nào đi.
"À đúng rồi chị Mai Chi, Cô hai Đoàn Quỳnh Anh đâu ạ, sao nãy giờ em không thấy dị chị?" Đình Ngọc ngó đầu này ngó đầu kia. Phải biết Đình Ngọc rất hâm mộ Cô hai của chúng ta, nên muốn thấy người bằng xương bằng thịt, với cả tư liệu về Cô hai ít ỏi lắm, hình ảnh cũng không có luôn, nghe người ta nói Cô hai rất đẹp nên Đình Ngọc rất rất tò mò về Cô hai.
"Sao em biết Quỳnh Anh thế, không phải... " câu sao không nói cũng biết rồi đó, Cô cả nhìn Đình Ngọc với ánh mắt đầy ý cười. Mới nói mất trí nhớ cái đợp bây giờ còn biết cả tên Cô hai luôn hay thật.
"Hả... Ừm...thì... Ừm... Thì... Em... Em." Đình Ngọc lay quay tìm cách giải thích, đầu của Đình Ngọc giờ đang nảy số lia lịa. Chết rồi lỡ miệng rồi ༎ຶ‿༎ຶ
"Em không cần giải thích." Cô cả ngắt lời Đình Ngọc "Chị hiểu, chị nhìn em cũng không giống người xấu đâu, người như em chắc không đi cướp của gϊếŧ người đâu nhỉ? Nếu như vậy thì chỉ còn một khả năng là em có nổi khổ khó nói gì đó đúng không?" Cô cả đặt tay lên bàn, từ tốn mỉm cười, như Cô cả biết tổng lời nói dối của Đình Ngọc rồi.
Đình Ngọc nghe Cô cả nói, sửng sờ luôn, ngạc nhiên, há hốc miệng ra nhìn chăm chăm Cô cả "Thế thế chị biết ngay từ đầu rồi hả?" Đình Ngọc dè dặt hỏi.
Cô cả bị biểu hiện của Đình Ngọc làm cho bật cười "Haha...em nói xem..."
"Em em xin lỗi... Thiệt thì chuyện của em không tiện nói." Đình Ngọc thành thật nhận sai. Thật thì Đình Ngọc muốn nói tẹt ra là mình xuyên việt đến, mà nó ảo quá sợ Cô cả không tin.
"Chị hiểu mà. " Cô lắc đầu biểu thị không sao, rồi nhớ câu hỏi hồi nãy của Đình Ngọc "Em hỏi Quỳnh Anh ấy hả, em ấy đi chơi rồi mà đi 3tháng rồi mà vẫn chưa thấy em ấy về, chị thấy hơi lo đây." nhắc đến Cô hai, Cô cả lại cảm thấy lo lắng, Cô cả có cảm giác không lành.
"Chị Mai Chi ơi, cho em hỏi năm nay là năm mấy dị chị.?" vì Đình Ngọc mới nhớ đến một chuyện, Đình Ngọc cần xác định suy nghĩ của mình.
"Năm 1890." Cô cả không hiểu nhìn Đình Ngọc, đến năm mà Đình Ngọc cũng không biết nữa hả ta.
"Năm 1890." Đình Ngọc lẩm nhẩm một mình, rồi Đình Ngọc cười vì theo Đình Ngọc nhớ, theo như lời người ta kể lại Cô hai và Cô út gặp nhau vào năm này. Như vậy không phải không phải sắp có cái đám cưới lớn nhất tỉnh miền tây lúc bấy giờ sao, như vậy không phải Đình Ngọc được chứng kiến tận mắt chứ không phải được nghe kể lại rồi. Chỉ cần nghĩ được chứng kiến tận mắt cái đám cưới trong truyền thuyết Đình Ngọc cười không nhặt được mồm luôn.
"Làm gì như người mất hồn dị, như vậy đi Đình Ngọc nhỏ hơn tui 4tuổi, tui sẽ kêu Đình Ngọc là em, còn Đình Ngọc kêu tui là chị, Đình Ngọc thấy sao." Cô cả cảm thấy mình với Đình Ngọc có cái gì đó gắn kết rất lạ, nhưng mà Cô cả không giải thích được.
"Vâng chị Mai Chi hehe...em sẽ gọi chị như thế nhé. " Đình Ngọc cũng không ngần ngại mà làm theo lời Cô cả, do Đình Ngọc là người tương lai về lại quá khứ, không có khái niệm phân biệt giai cấp như thời bây giờ. Phải biết thời bây giờ mấy người ở người hầu trong nhà rất sợ chủ của mình, không những vậy mấy người dân cũng vậy ai ai cũng sợ người giàu có, vì bây giờ là thời pháp thuộc, có tiền là có tất cả đó.
"Ừm." Cô cả cũng vui, vì bình thường mọi người rất sợ Cô cả, dù Cô cả không la mắng hay đánh đập gì ai hết, nhìn họ còn không dám, đừng nói chi đến gọi nhau bằng chị, em như thế này, nên bữa nay tự nhiên ở đâu xuất hiện người em cũng đỡ buồn phần nào đi.
"À đúng rồi chị Mai Chi, Cô hai Đoàn Quỳnh Anh đâu ạ, sao nãy giờ em không thấy dị chị?" Đình Ngọc ngó đầu này ngó đầu kia. Phải biết Đình Ngọc rất hâm mộ Cô hai của chúng ta, nên muốn thấy người bằng xương bằng thịt, với cả tư liệu về Cô hai ít ỏi lắm, hình ảnh cũng không có luôn, nghe người ta nói Cô hai rất đẹp nên Đình Ngọc rất rất tò mò về Cô hai.
"Sao em biết Quỳnh Anh thế, không phải... " câu sao không nói cũng biết rồi đó, Cô cả nhìn Đình Ngọc với ánh mắt đầy ý cười. Mới nói mất trí nhớ cái đợp bây giờ còn biết cả tên Cô hai luôn hay thật.
"Hả... Ừm...thì... Ừm... Thì... Em... Em." Đình Ngọc lay quay tìm cách giải thích, đầu của Đình Ngọc giờ đang nảy số lia lịa. Chết rồi lỡ miệng rồi ༎ຶ‿༎ຶ
"Em không cần giải thích." Cô cả ngắt lời Đình Ngọc "Chị hiểu, chị nhìn em cũng không giống người xấu đâu, người như em chắc không đi cướp của gϊếŧ người đâu nhỉ? Nếu như vậy thì chỉ còn một khả năng là em có nổi khổ khó nói gì đó đúng không?" Cô cả đặt tay lên bàn, từ tốn mỉm cười, như Cô cả biết tổng lời nói dối của Đình Ngọc rồi.
Đình Ngọc nghe Cô cả nói, sửng sờ luôn, ngạc nhiên, há hốc miệng ra nhìn chăm chăm Cô cả "Thế thế chị biết ngay từ đầu rồi hả?" Đình Ngọc dè dặt hỏi.
Cô cả bị biểu hiện của Đình Ngọc làm cho bật cười "Haha...em nói xem..."
"Em em xin lỗi... Thiệt thì chuyện của em không tiện nói." Đình Ngọc thành thật nhận sai. Thật thì Đình Ngọc muốn nói tẹt ra là mình xuyên việt đến, mà nó ảo quá sợ Cô cả không tin.
"Chị hiểu mà. " Cô lắc đầu biểu thị không sao, rồi nhớ câu hỏi hồi nãy của Đình Ngọc "Em hỏi Quỳnh Anh ấy hả, em ấy đi chơi rồi mà đi 3tháng rồi mà vẫn chưa thấy em ấy về, chị thấy hơi lo đây." nhắc đến Cô hai, Cô cả lại cảm thấy lo lắng, Cô cả có cảm giác không lành.
"Chị Mai Chi ơi, cho em hỏi năm nay là năm mấy dị chị.?" vì Đình Ngọc mới nhớ đến một chuyện, Đình Ngọc cần xác định suy nghĩ của mình.
"Năm 1890." Cô cả không hiểu nhìn Đình Ngọc, đến năm mà Đình Ngọc cũng không biết nữa hả ta.
"Năm 1890." Đình Ngọc lẩm nhẩm một mình, rồi Đình Ngọc cười vì theo Đình Ngọc nhớ, theo như lời người ta kể lại Cô hai và Cô út gặp nhau vào năm này. Như vậy không phải không phải sắp có cái đám cưới lớn nhất tỉnh miền tây lúc bấy giờ sao, như vậy không phải Đình Ngọc được chứng kiến tận mắt chứ không phải được nghe kể lại rồi. Chỉ cần nghĩ được chứng kiến tận mắt cái đám cưới trong truyền thuyết Đình Ngọc cười không nhặt được mồm luôn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101