Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 40
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 40
Một ngày cứ thế trôi qua, bữa trưa hôm đó lúc Cô út, Cậu cả đang bàn giao lại các công việc ở đây để sắp xếp về lại Bạc Liêu, thì có người chạy lại báo " Thưa Cô, Cậu người hôm qua Cô, Cậu cứu tỉnh rồi ạ."
"Anh lo chuyện ở đây đi, em đi coi sao." Cô út nghe người tỉnh, liền quay sang nói với Cậu cả xong bỏ đi một nước một.
"Ủa em!!!!!!." Cậu cả bị đẩy hết công việc vào người ngơ luôn. Nuốt nước mắt làm nuốt vậy.༎ຶ‿༎ຶ
Linh người hầu của Cô út, được Cô út dặn dò chăm sóc cho người trên giường, nào người tỉnh thì cho người đi gọi Cô út liền, Linh đứng trước cửa phòng thấy Cô út đi đến, cúi đầu chào :
"Thưa Cô, người đó tỉnh rồi ạ, nhưng mà con thấy sao sao á." Linh mở cửa phòng cho Cô út, nghiêng nghiêng đầu nói.
"Sao sao là sao hả con?" Cô út đi vào phòng không hiểu hỏi .
"Con không biết nói sao luôn á." Linh lắc đầu.
Cô út hơi hơi nhíu mày đi đến bên giường, thấy người nằm bất động ở đó, chỉ có hai con mắt đảo liên tục. Lúc thấy nàng đi đến đôi mắt người đó sáng rực, miệng cứ mấp máy như muốn nói gì đó.
"Bộ cô có gì muốn nói với tui sao?" Cô út thấy thế hơi khôm người hỏi.
Người đó không nói được, cũng không cử động được, chỉ có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Cô út.
"Thế này nhé, nếu mà tui nói đúng thì chớp mắt một cái, không đúng thì chớp mắt hai cái, được chứ?. Nếu được thì cô chớp mắt một cái đi." Cô út nhẹ giọng nói.
Người nào đó vẫn không chớp mắt gì hết cứ ngốc ngốc nhìn Cô út thôi, Cô út đứng thẳng dậy không hiểu nhìn người nằm trên giường. Rốt cuộc là muốn gì đây.
"Linh con ra kêu thằng Chí chạy đi gọi đốc tờ đến đây liền cho Cô." Cô út thấy kì kì rồi đó.
"Dạ thưa Cô." Linh đáp xong chạy thật nhanh ra phòng.
Cô út nhìn người con gái đang nằm trên giường thật lâu " Haizzzz.....rốt cuộc là cô muốn sao, gì mà cứ nhìn tui quài vậy???" bất lực thật sự, người nào đó cứ nhìn nàng quài, nhìn riết nàng cảm thấy ngại luôn á.
Một lúc sau đốc tờ đến, Cô út kêu đốc tờ coi xem người nằm trên giường có bị làm sao không, gì mà nhìn cứ ngốc ngốc vậy.
Đốc tờ đi đến bên giường bắt đầu xem xét, kiểm tra một hồi ông nhíu mày, thở dài, đứng dậy nhìn Cô út nói:
"Thiệt sự thì....haizzz...các vết thương trên người cô ấy đang hồi phục rất tốt, chỉ có phần đầu cô ấy bị thương rất nặng, hồi nãy tui kiểm tra hình như cô ấy bị đứt mất vài dây thần kinh rồi, tui cũng không dám chắc nữa, cái này mong Cô đưa cô ấy lên nhà thương lớn, ở đây có các thiết bị tiên tiến có thể kiểm tra cụ thể, với các đốc tờ ở đấy giỏi hơn tui, mong Cô thông cảm. " đốc tờ lắc đầu.
"Tốt tui sẽ xem xét,Linh con tiễn đốc tờ dùm Cô." Cô út đưa tiền cho đốc tờ.
Nhìn Linh với đốc tờ ra khỏi phòng, Cô út quay đầu lại nhìn người con gái ngốc ngốc nhìn nàng nãy giờ không dứt.
"Chắc kiếp trước tui mắc nợ cô quá." Cô út lắc đầu, than thở .
Tác giả muốn nói
Cô út : hình như kiếp trước, tui mắc nợ mình đúng không ?(︶︹︺)
Cô hai: 😁dạ mình nợ tui đời đời kiếp kiếp luôn
"Anh lo chuyện ở đây đi, em đi coi sao." Cô út nghe người tỉnh, liền quay sang nói với Cậu cả xong bỏ đi một nước một.
"Ủa em!!!!!!." Cậu cả bị đẩy hết công việc vào người ngơ luôn. Nuốt nước mắt làm nuốt vậy.༎ຶ‿༎ຶ
Linh người hầu của Cô út, được Cô út dặn dò chăm sóc cho người trên giường, nào người tỉnh thì cho người đi gọi Cô út liền, Linh đứng trước cửa phòng thấy Cô út đi đến, cúi đầu chào :
"Thưa Cô, người đó tỉnh rồi ạ, nhưng mà con thấy sao sao á." Linh mở cửa phòng cho Cô út, nghiêng nghiêng đầu nói.
"Sao sao là sao hả con?" Cô út đi vào phòng không hiểu hỏi .
"Con không biết nói sao luôn á." Linh lắc đầu.
Cô út hơi hơi nhíu mày đi đến bên giường, thấy người nằm bất động ở đó, chỉ có hai con mắt đảo liên tục. Lúc thấy nàng đi đến đôi mắt người đó sáng rực, miệng cứ mấp máy như muốn nói gì đó.
"Bộ cô có gì muốn nói với tui sao?" Cô út thấy thế hơi khôm người hỏi.
Người đó không nói được, cũng không cử động được, chỉ có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Cô út.
"Thế này nhé, nếu mà tui nói đúng thì chớp mắt một cái, không đúng thì chớp mắt hai cái, được chứ?. Nếu được thì cô chớp mắt một cái đi." Cô út nhẹ giọng nói.
Người nào đó vẫn không chớp mắt gì hết cứ ngốc ngốc nhìn Cô út thôi, Cô út đứng thẳng dậy không hiểu nhìn người nằm trên giường. Rốt cuộc là muốn gì đây.
"Linh con ra kêu thằng Chí chạy đi gọi đốc tờ đến đây liền cho Cô." Cô út thấy kì kì rồi đó.
"Dạ thưa Cô." Linh đáp xong chạy thật nhanh ra phòng.
Cô út nhìn người con gái đang nằm trên giường thật lâu " Haizzzz.....rốt cuộc là cô muốn sao, gì mà cứ nhìn tui quài vậy???" bất lực thật sự, người nào đó cứ nhìn nàng quài, nhìn riết nàng cảm thấy ngại luôn á.
Một lúc sau đốc tờ đến, Cô út kêu đốc tờ coi xem người nằm trên giường có bị làm sao không, gì mà nhìn cứ ngốc ngốc vậy.
Đốc tờ đi đến bên giường bắt đầu xem xét, kiểm tra một hồi ông nhíu mày, thở dài, đứng dậy nhìn Cô út nói:
"Thiệt sự thì....haizzz...các vết thương trên người cô ấy đang hồi phục rất tốt, chỉ có phần đầu cô ấy bị thương rất nặng, hồi nãy tui kiểm tra hình như cô ấy bị đứt mất vài dây thần kinh rồi, tui cũng không dám chắc nữa, cái này mong Cô đưa cô ấy lên nhà thương lớn, ở đây có các thiết bị tiên tiến có thể kiểm tra cụ thể, với các đốc tờ ở đấy giỏi hơn tui, mong Cô thông cảm. " đốc tờ lắc đầu.
"Tốt tui sẽ xem xét,Linh con tiễn đốc tờ dùm Cô." Cô út đưa tiền cho đốc tờ.
Nhìn Linh với đốc tờ ra khỏi phòng, Cô út quay đầu lại nhìn người con gái ngốc ngốc nhìn nàng nãy giờ không dứt.
"Chắc kiếp trước tui mắc nợ cô quá." Cô út lắc đầu, than thở .
Tác giả muốn nói
Cô út : hình như kiếp trước, tui mắc nợ mình đúng không ?(︶︹︺)
Cô hai: 😁dạ mình nợ tui đời đời kiếp kiếp luôn
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101