Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 35
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 35
"Khụ...khụ.... Khụ...ui mẹ ơi ho ra máu luôn rồi, không lẽ chết ở đây sao trời." Cô hai dựa người vào thân cây từ từ ngồi xuống, mơ màng ngước mặt lên trời hứng những giọt mưa, ý đồ làm cho mình tỉnh táo lại không được rơi vào hôn mê. Bây giờ mà hôn mê là ngủm thiệt luôn á.
"Quỳnh Anh...Quỳnh Anh à em ổn chứ, về với chị nha em." Trong lúc mơ màng Cô hai nghe có người gọi tên mình cố gắng lấy lại tỉnh táo rốt cuộc cũng thấy chủ nhân của giọng nói ấy, là Trần My lúc này Trần My cả người ướt hết do đội mưa đuổi theo Cô hai, lúc nhìn thấy Trần My ngay trước mặt mình Cô hai giật bắn người, dùng tốc độ ánh sáng đứng dậy.
Cô hai đột nhiên đứng dậy làm Trần My hết hồn " Quỳnh Anh à em đang bị thương rất nặng, về với chị nha, về nhà băng bó vết thương nha em." Trần My nhẹ nhàng dụ dỗ Cô hai.
"Hừm về nhà sao, xin lỗi nhưng mà nhà tui đâu có ở đây đâu mà về. " Cô hai nhếch mép cười khinh, cố gắng tỉnh lại nhìn những người lính sau lưng Trần My bây giờ chỉ còn lại tầm 4,5 người thôi chắc do tai nạn xe hồi nãy do Cô liều mạng tạo ra, không chết cũng cũng phế à. Ngay cả Cô lúc đó cứ tưởng là mình chết luôn rồi ấy chứ.
"Em đừng nói dị mà, nhà chị như nhà em thôi, em biết mà Quỳnh Anh. " Trần My dịu dàng nhìn Cô hai, đi đến gần Cô hai.
Cô hai lùi bước về phía sau đụng trúng thân cây, hết đường lui rồi : "Trần My cô tránh xa tui ra, nếu không tui thật sự sẽ gϊếŧ chết cô đó." bị mất máu và dằm mưa khiến Cô hai rất mệt bây giờ Cô chỉ muốn ngủ thôi.
"Bây giờ em làm gì được chị, với thân xác đầy thương tích này hửm?" Trần My nhìn Cô hai từ trên xuống dưới toàn thân điều là máu.
Cô hai nheo mắt nguy hiểm nhìn Trần My " Cô có muốn thử không. " nhe răng 😁cười thật tươi. Như đóa hoa bỉ ngạn vậy đó, như một thứ thuốc phiện càng thử càng nghiện, không cách nào dứt ra được.
"Hả. " Trần My bị mê hoặc bởi nụ cười của Cô hai, thứ Ả ta yêu chết nó.
Cô hai nhìn thấy Trần My ngẩn người liền tranh thủ thời cơ, xoay người chạy nhưng mà Cô hai tính sai một bước là bọn lính còn ở đó, lúc Cô xoay người chạy bọn chúng đã đứng bao vây làm Cô hai không có đường thoát.
"Quỳnh Anh em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn mà về nhà với chị đi, vậy không phải tốt hơn sao?" lúc này Trần My mới tỉnh hoàn, quay qua nhìn Cô hai bị bao vây nói.
"Tốt? Tui liều mạng với các người. " Cô hai lao ra đánh một tên rục giật lấy súng của hắn, dùng nó làm vũ khí đập vào đầu tên thứ hai, sau đó chỉa súng về phía Trần My :
"Cô có tin là tui bắn chết Cô ở đây không hả Trần My haha."
Trần My rất bình tĩnh nhìn Cô hai " Em biết không, súng không có đạn đâu." Trần My lúc nãy đã kêu bọn lính tháo hết đạn ra rồi, vì ả sợ lúc sô sát bọn lính không kiềm được sẽ nổ súng.
Cô hai cầm súng bắn thử thiệt sự là không có đạn. Trần My nhìn 5 tên lính, có 2 tên mới bò từ dưới đất dậy " Bắt em ấy lại nhanh."
Cô hai nhíu mày vết thương đau quá, chống mặt quá trời rồi, trời đất quay cuồng, nhìn 5 tên lính đi về phía mình, Cô hai quay đầu súng lại quất thật mạnh vào đầu một tên khiến hắn ngã xuống, sau đó nhảy qua mình hắn chạy. Đây là đường thoát duy nhất của Cô phải nắm chặt.
"ĐUỔI THEO!!!!!!" Trần My lúc này thật không hiểu, sức ở đâu ra mà Cô hai có thể đánh hết tên này đến tên khác, trong khi toàn thân là vết thương thế kia.
Cô hai bên này cứ cắm đầu mà chạy, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, Cô biết mình sắp tới giới hạn rồi. Nhìn thoáng về phía sau vẫn đuổi theo mà sắp bắt kịp nữa mới chết. Tự nhiên đang chạy Cô hai bỗng dừng lại. Lúc này nhóm người Trần My đã đuổi kịp ngay tại phía sau lưng Cô hai, nhưng không hiểu vì sao họ lại không dám bước lên bắt Cô hai.
Tác giả muốn nói
Ngủ hong được nên viết truyện viết truyện 😁
"Quỳnh Anh...Quỳnh Anh à em ổn chứ, về với chị nha em." Trong lúc mơ màng Cô hai nghe có người gọi tên mình cố gắng lấy lại tỉnh táo rốt cuộc cũng thấy chủ nhân của giọng nói ấy, là Trần My lúc này Trần My cả người ướt hết do đội mưa đuổi theo Cô hai, lúc nhìn thấy Trần My ngay trước mặt mình Cô hai giật bắn người, dùng tốc độ ánh sáng đứng dậy.
Cô hai đột nhiên đứng dậy làm Trần My hết hồn " Quỳnh Anh à em đang bị thương rất nặng, về với chị nha, về nhà băng bó vết thương nha em." Trần My nhẹ nhàng dụ dỗ Cô hai.
"Hừm về nhà sao, xin lỗi nhưng mà nhà tui đâu có ở đây đâu mà về. " Cô hai nhếch mép cười khinh, cố gắng tỉnh lại nhìn những người lính sau lưng Trần My bây giờ chỉ còn lại tầm 4,5 người thôi chắc do tai nạn xe hồi nãy do Cô liều mạng tạo ra, không chết cũng cũng phế à. Ngay cả Cô lúc đó cứ tưởng là mình chết luôn rồi ấy chứ.
"Em đừng nói dị mà, nhà chị như nhà em thôi, em biết mà Quỳnh Anh. " Trần My dịu dàng nhìn Cô hai, đi đến gần Cô hai.
Cô hai lùi bước về phía sau đụng trúng thân cây, hết đường lui rồi : "Trần My cô tránh xa tui ra, nếu không tui thật sự sẽ gϊếŧ chết cô đó." bị mất máu và dằm mưa khiến Cô hai rất mệt bây giờ Cô chỉ muốn ngủ thôi.
"Bây giờ em làm gì được chị, với thân xác đầy thương tích này hửm?" Trần My nhìn Cô hai từ trên xuống dưới toàn thân điều là máu.
Cô hai nheo mắt nguy hiểm nhìn Trần My " Cô có muốn thử không. " nhe răng 😁cười thật tươi. Như đóa hoa bỉ ngạn vậy đó, như một thứ thuốc phiện càng thử càng nghiện, không cách nào dứt ra được.
"Hả. " Trần My bị mê hoặc bởi nụ cười của Cô hai, thứ Ả ta yêu chết nó.
Cô hai nhìn thấy Trần My ngẩn người liền tranh thủ thời cơ, xoay người chạy nhưng mà Cô hai tính sai một bước là bọn lính còn ở đó, lúc Cô xoay người chạy bọn chúng đã đứng bao vây làm Cô hai không có đường thoát.
"Quỳnh Anh em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn mà về nhà với chị đi, vậy không phải tốt hơn sao?" lúc này Trần My mới tỉnh hoàn, quay qua nhìn Cô hai bị bao vây nói.
"Tốt? Tui liều mạng với các người. " Cô hai lao ra đánh một tên rục giật lấy súng của hắn, dùng nó làm vũ khí đập vào đầu tên thứ hai, sau đó chỉa súng về phía Trần My :
"Cô có tin là tui bắn chết Cô ở đây không hả Trần My haha."
Trần My rất bình tĩnh nhìn Cô hai " Em biết không, súng không có đạn đâu." Trần My lúc nãy đã kêu bọn lính tháo hết đạn ra rồi, vì ả sợ lúc sô sát bọn lính không kiềm được sẽ nổ súng.
Cô hai cầm súng bắn thử thiệt sự là không có đạn. Trần My nhìn 5 tên lính, có 2 tên mới bò từ dưới đất dậy " Bắt em ấy lại nhanh."
Cô hai nhíu mày vết thương đau quá, chống mặt quá trời rồi, trời đất quay cuồng, nhìn 5 tên lính đi về phía mình, Cô hai quay đầu súng lại quất thật mạnh vào đầu một tên khiến hắn ngã xuống, sau đó nhảy qua mình hắn chạy. Đây là đường thoát duy nhất của Cô phải nắm chặt.
"ĐUỔI THEO!!!!!!" Trần My lúc này thật không hiểu, sức ở đâu ra mà Cô hai có thể đánh hết tên này đến tên khác, trong khi toàn thân là vết thương thế kia.
Cô hai bên này cứ cắm đầu mà chạy, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, Cô biết mình sắp tới giới hạn rồi. Nhìn thoáng về phía sau vẫn đuổi theo mà sắp bắt kịp nữa mới chết. Tự nhiên đang chạy Cô hai bỗng dừng lại. Lúc này nhóm người Trần My đã đuổi kịp ngay tại phía sau lưng Cô hai, nhưng không hiểu vì sao họ lại không dám bước lên bắt Cô hai.
Tác giả muốn nói
Ngủ hong được nên viết truyện viết truyện 😁
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101