Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 43
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 43
Cứ thế trôi qua, cho đến khi hai chiếc xe dừng hoàn toàn trước cửa nhà họ Nguyễn, không thua kém chút nào với biệt phủ nhà họ Đoàn, mà nói thua thì nhà Nguyễn không to bằng nhà Đoàn thôi, nói chung một chín một mười. Nhà họ Nguyễn giàu nhất vùng đất Bạc Liêu này, sau khi ông Nguyễn nghĩ làm quan, ông bắt đầu cùng với vợ mình là bà Nguyễn bây giờ, mở rộng chuyện mần ăn, khai phá đất hoang, chồng cao su, cho các hộ dân mướn đất chồng lúa, hơn thế nữa ông còn thâu tóm luôn các cảng đánh cá ở Bạc Liêu và ở Long Xuyên, ông Nguyễn từng làm quan nên trong công chuyện mần ăn rất có tiếng nói.
Lúc đầu ông Nguyễn định giao hết lại cho Cậu cả nhưng sau một thời gian quan sát và suy xét, ông thấy Cậu cả không thích hợp để cầm quyền, Cậu cả quá là hiền lành và thật thà đi, trái ngược lại đó thì cô con gái rượu của ông là Cô út thích hợp hơn, quyết đoán có, mưu mô có, tàn nhẫn có, trí thông minh có, Cô út có đủ các thứ mà ông cần ở một người thừa kế và thế là ông giao lại hết tất cả cho Cô út, bao gồm cả nguyện vọng chờ ngày lật đổ bọn pháp và các thế lực ngầm của ông.
Cô út cũng không phụ kỳ vọng của ông sau một thời gian lên nắm quyền, với sự thông minh của mình Cô út đã mở rộng các chuyện mần ăn, với sự mưu kế tính toán của Cô út khiến bọn quan pháp chịu không ít khổ, sau một đoạn thời gian quan sát cách làm của Cô út, ông đã hoàn toàn yên tâm, buông tay để Cô út làm gì thì làm.
Quay lại hiện tại, Cô út bước xuống xe đi thẳng vào nhà, lúc đi đến cửa hơi dừng dừng lại xíu, tầm mắt khẽ nhìn qua chiếc xe Cô hai đang nằm trong đấy, rồi không nói gì bước thẳng vào trong, Cậu cả thấy thế liền cười cười, Cậu nghĩ em Cậu ngoài lạnh trong ấm mà, quay đầu lại nói với con Linh người hầu của Cô út:
"Con vào nhà coi, coi Cô út cần gì thì làm nhé, nó đang không được vui đấy." liếc nhìn vào trong nhà.
"Dạ thưa Cậu. " Linh cúi đầu đáp, rồi đi vào nhà hầu Cô út.
"Chí con đi kêu thêm một người, sau đó nhẹ nhàng đưa cô gái, vào phòng dành cho khách nha con." Cậu dặn dò thằng chí.
"Dạ thưa Cậu." Chí đáp rồi đi kêu thêm một người.
Cậu cả hơi hơi gật đầu rồi cũng đi vào nhà, vào đến bên trong thấy Cô út đang ngồi nhàn nhã uống trà, Cậu cả đi đến ngồi đối diện Cô út. Linh liền ngót cho Cậu cả ly.
"Cuối cùng cũng về đến nhà, mà tía, má đâu rồi ta?" Cậu cả cầm lấy ly trà nhấm nháp.
"Em cũng đang thắc mắc đây, mọi lần mình về là tía, má ra đón rồi, bây giờ không thấy đi." Cô út đặt ly trà xuống bàn, nhìn xung quanh lắc đầu.
Cậu cả nghĩ nghĩ đến gì đó liền nói : "Không lẽ hai ông bà rủ nhau đi chơi nữa rồi hả?. "(*﹏*;) từ lúc ông Nguyễn giao lại toàn quyền cho Cô út, thì ông hay dắt bà Nguyễn đi chơi chỗ này chỗ kia, vì ông cảm thấy mình thiếu vợ mình nhiều lắm, trả suốt đời cũng không đủ, bà Nguyễn đi theo ông Nguyễn lúc còn trẻ và nghèo, đến lúc ông làm quan và có được cơ ngơi như ngày hôm nay, cũng vì vậy ông đã không cưới vợ bé, trong nhà chỉ có một mình bà Nguyễn là nhất.
"Hưm chắc vậy quá, chứ có khi nào mà em về mà má, lại không ra đón đâu." Cô út nghĩ cũng phải, chắc hai người rủ nhau đi chơi, bỏ con nữa rồi.
Lúc đầu ông Nguyễn định giao hết lại cho Cậu cả nhưng sau một thời gian quan sát và suy xét, ông thấy Cậu cả không thích hợp để cầm quyền, Cậu cả quá là hiền lành và thật thà đi, trái ngược lại đó thì cô con gái rượu của ông là Cô út thích hợp hơn, quyết đoán có, mưu mô có, tàn nhẫn có, trí thông minh có, Cô út có đủ các thứ mà ông cần ở một người thừa kế và thế là ông giao lại hết tất cả cho Cô út, bao gồm cả nguyện vọng chờ ngày lật đổ bọn pháp và các thế lực ngầm của ông.
Cô út cũng không phụ kỳ vọng của ông sau một thời gian lên nắm quyền, với sự thông minh của mình Cô út đã mở rộng các chuyện mần ăn, với sự mưu kế tính toán của Cô út khiến bọn quan pháp chịu không ít khổ, sau một đoạn thời gian quan sát cách làm của Cô út, ông đã hoàn toàn yên tâm, buông tay để Cô út làm gì thì làm.
Quay lại hiện tại, Cô út bước xuống xe đi thẳng vào nhà, lúc đi đến cửa hơi dừng dừng lại xíu, tầm mắt khẽ nhìn qua chiếc xe Cô hai đang nằm trong đấy, rồi không nói gì bước thẳng vào trong, Cậu cả thấy thế liền cười cười, Cậu nghĩ em Cậu ngoài lạnh trong ấm mà, quay đầu lại nói với con Linh người hầu của Cô út:
"Con vào nhà coi, coi Cô út cần gì thì làm nhé, nó đang không được vui đấy." liếc nhìn vào trong nhà.
"Dạ thưa Cậu. " Linh cúi đầu đáp, rồi đi vào nhà hầu Cô út.
"Chí con đi kêu thêm một người, sau đó nhẹ nhàng đưa cô gái, vào phòng dành cho khách nha con." Cậu dặn dò thằng chí.
"Dạ thưa Cậu." Chí đáp rồi đi kêu thêm một người.
Cậu cả hơi hơi gật đầu rồi cũng đi vào nhà, vào đến bên trong thấy Cô út đang ngồi nhàn nhã uống trà, Cậu cả đi đến ngồi đối diện Cô út. Linh liền ngót cho Cậu cả ly.
"Cuối cùng cũng về đến nhà, mà tía, má đâu rồi ta?" Cậu cả cầm lấy ly trà nhấm nháp.
"Em cũng đang thắc mắc đây, mọi lần mình về là tía, má ra đón rồi, bây giờ không thấy đi." Cô út đặt ly trà xuống bàn, nhìn xung quanh lắc đầu.
Cậu cả nghĩ nghĩ đến gì đó liền nói : "Không lẽ hai ông bà rủ nhau đi chơi nữa rồi hả?. "(*﹏*;) từ lúc ông Nguyễn giao lại toàn quyền cho Cô út, thì ông hay dắt bà Nguyễn đi chơi chỗ này chỗ kia, vì ông cảm thấy mình thiếu vợ mình nhiều lắm, trả suốt đời cũng không đủ, bà Nguyễn đi theo ông Nguyễn lúc còn trẻ và nghèo, đến lúc ông làm quan và có được cơ ngơi như ngày hôm nay, cũng vì vậy ông đã không cưới vợ bé, trong nhà chỉ có một mình bà Nguyễn là nhất.
"Hưm chắc vậy quá, chứ có khi nào mà em về mà má, lại không ra đón đâu." Cô út nghĩ cũng phải, chắc hai người rủ nhau đi chơi, bỏ con nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101