Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời - Chương 85
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 85
Cô cả nhìn Đình Ngọc lại cười ngu ngơ một mình, Cô cả trầm tư. Không lẽ Đình Ngọc bị ngốc hả ta, hay bị bệnh gì đó liên quan đến đầu óc không, chứ nãy giờ thấy ngơ ngơ, rồi cười một mình hơi bị nhiều đấy.
Quay qua kêu Liên đứng đó nãy giờ "Liên con đi gọi đốc tờ đến đây nha, đi nhanh lên."
Đình Ngọc đang cười ngu ngơ nghe lời nói của Cô cả. Ủa ta đốc tờ thời bây giờ là bác sĩ thời mình đúng không ta, lúc này Đình Ngọc mới nín cười "Chị Mai Chi ơi, Chị cho người gọi đốc tờ chi vậy chị, bộ chị Mai Chi không khỏe trong người à?"
"Không chị rất khỏe. " Cô cả lắc đầu.
"Thế chị gọi đốc tờ chi dạ, bộ trong nhà có ai bệnh à." Đình Ngọc không hiểu. Không bệnh gọi đốc tờ chi.
"Chị gọi cho em." Cô cả chỉ vào Đình Ngọc bảo.
"Cho...cho em á...em không có bệnh...em rất khỏe. " Đình Ngọc bất ngờ chỉ vào mình. Đâu Đình Ngọc cảm thấy mình khỏe như trâu luôn à.
"Ừm chị thấy em rất khỏe, nhưng mà... " Cô cả cười cười. Cô cả cảm thấy đầu óc Đình Ngọc có vấn đề, không thôi không có ai mà ngồi cười ngơ ngơ một mình hết á.
"Nhưng mà sao ạ." Đình Ngọc nhìn cánh tay mình rồi nhìn xuống chân, nhìn dưới chân lên, Đình Ngọc cảm thấy mình đâu có gì không ổn đâu ta.
"Chị cả ơi em về nè hehe." lúc này Cậu út Đoàn Quốc Kiệt hớn hở chạy vào, đứng trước mặt Cô cả nhe răng cười. Phải nói cái điệu cười y rang Cô hai luôn.
"Ui ui Cậu út của chị đi học về đó à." Cô cả cười xoa xoa đầu Cậu út.
"Dạ." Cậu út gật đầu quay qua nhìn thấy Đình Ngọc "Ơ..ai thế chị cả."
"Khác quý của chị đó, sau này cô ấy sẽ ở đây một thời gian, mau chào chị Đình Ngọc đi em." Cô cả vỗ vỗ vai Cậu út.
Cậu út nhìn Cô cả gật gật đầu " Em chào chị Đình Ngọc. " Cậu út chào Đình Ngọc.
"Chào Cậu út." Đình Ngọc đánh giá Cậu út, chà đây là Cậu út nhà họ Đoàn đây sao, đẹp trai thế , phải nói gen nhà này tốt thật, ai nấy đều đẹp.
"Thôi em về phòng tắm rửa thay đồ, rồi chút nữa ra ăn cơm. "
"Dạ em xin phép về phòng trước. " Cậu út chạy một cái dù về phòng.
"Út à đi từ từ thôi em." Cô cả nhìn bóng lưng Cậu út, gì mà chạy như ma đuổi vậy.
"Dạ em biết òi." Nghe tiếng chứ không thấy người đâu hết nữa.
"Để em chê cười rồi, tính nó là vậy á." Cô cả cười nói Đình Ngọc.
"Không hồi đó em cũng dị á." Đình Ngọc lắc đầu, trời hồi nhỏ Đình Ngọc còn chạy hơn cả Cậu út cơ, nên có lần đó Đình Ngọc té gãy chân bó bột hết 5tháng trời.
Còn rất nhiều chuyện để chúng ta nói ở đây, mà để từ từ nhé.
Tác giả muốn nói
Quá khứ huy hoàng của Đình Ngọc 😂
Quay qua kêu Liên đứng đó nãy giờ "Liên con đi gọi đốc tờ đến đây nha, đi nhanh lên."
Đình Ngọc đang cười ngu ngơ nghe lời nói của Cô cả. Ủa ta đốc tờ thời bây giờ là bác sĩ thời mình đúng không ta, lúc này Đình Ngọc mới nín cười "Chị Mai Chi ơi, Chị cho người gọi đốc tờ chi vậy chị, bộ chị Mai Chi không khỏe trong người à?"
"Không chị rất khỏe. " Cô cả lắc đầu.
"Thế chị gọi đốc tờ chi dạ, bộ trong nhà có ai bệnh à." Đình Ngọc không hiểu. Không bệnh gọi đốc tờ chi.
"Chị gọi cho em." Cô cả chỉ vào Đình Ngọc bảo.
"Cho...cho em á...em không có bệnh...em rất khỏe. " Đình Ngọc bất ngờ chỉ vào mình. Đâu Đình Ngọc cảm thấy mình khỏe như trâu luôn à.
"Ừm chị thấy em rất khỏe, nhưng mà... " Cô cả cười cười. Cô cả cảm thấy đầu óc Đình Ngọc có vấn đề, không thôi không có ai mà ngồi cười ngơ ngơ một mình hết á.
"Nhưng mà sao ạ." Đình Ngọc nhìn cánh tay mình rồi nhìn xuống chân, nhìn dưới chân lên, Đình Ngọc cảm thấy mình đâu có gì không ổn đâu ta.
"Chị cả ơi em về nè hehe." lúc này Cậu út Đoàn Quốc Kiệt hớn hở chạy vào, đứng trước mặt Cô cả nhe răng cười. Phải nói cái điệu cười y rang Cô hai luôn.
"Ui ui Cậu út của chị đi học về đó à." Cô cả cười xoa xoa đầu Cậu út.
"Dạ." Cậu út gật đầu quay qua nhìn thấy Đình Ngọc "Ơ..ai thế chị cả."
"Khác quý của chị đó, sau này cô ấy sẽ ở đây một thời gian, mau chào chị Đình Ngọc đi em." Cô cả vỗ vỗ vai Cậu út.
Cậu út nhìn Cô cả gật gật đầu " Em chào chị Đình Ngọc. " Cậu út chào Đình Ngọc.
"Chào Cậu út." Đình Ngọc đánh giá Cậu út, chà đây là Cậu út nhà họ Đoàn đây sao, đẹp trai thế , phải nói gen nhà này tốt thật, ai nấy đều đẹp.
"Thôi em về phòng tắm rửa thay đồ, rồi chút nữa ra ăn cơm. "
"Dạ em xin phép về phòng trước. " Cậu út chạy một cái dù về phòng.
"Út à đi từ từ thôi em." Cô cả nhìn bóng lưng Cậu út, gì mà chạy như ma đuổi vậy.
"Dạ em biết òi." Nghe tiếng chứ không thấy người đâu hết nữa.
"Để em chê cười rồi, tính nó là vậy á." Cô cả cười nói Đình Ngọc.
"Không hồi đó em cũng dị á." Đình Ngọc lắc đầu, trời hồi nhỏ Đình Ngọc còn chạy hơn cả Cậu út cơ, nên có lần đó Đình Ngọc té gãy chân bó bột hết 5tháng trời.
Còn rất nhiều chuyện để chúng ta nói ở đây, mà để từ từ nhé.
Tác giả muốn nói
Quá khứ huy hoàng của Đình Ngọc 😂
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101