Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 1092: Hung thủ chính là hắn

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1092: Hung thủ chính là hắn

Rất nhanh Tôn Hưng đưa Đỗ Long, Hoàng Nham và vài cảnh sát hình sự cùng đi đến cửa hàng tạp hóa mà hắn nói. Ông chủ cửa hàng tạp hóa đang chuẩn bị đóng cửa, Tôn Hưng từ xa đã chào ông ta:

- Lão Ngưu, hôm nay sao lại đóng cửa sớm vậy?

Ông chủ cửa hàng tạp hóa Ngưu Điền Lê liếc nhìn đám Đỗ Long sau lưng Tôn Hưng, buồn bực nói:

- Hôm nay buôn bán không tốt, đóng cửa sớm để tránh bị gây sự.

Tôn Hưng đi vào trong cửa hàng, nói với Ngưu Điền Lê:

- Lão Ngưu, vị này chính là Cục trưởng Đỗ của cục Công an, Cục trưởng Đỗ muốn biết ngày hôm đó tôi về nhà từ bên nào, chính là cái hôm mà có một người phụ nữ chết đó, tôi mua một bao thuốc ở đây, rồi sau đó từ bên này đi ra đúng không? Ông vẫn nhớ đúng không?

Ngưu Điền Lê liếc nhìn Đỗ Long, cương quyết nói:

- Tôi không biết, việc trôi qua lâu quá rồi, tôi không nhớ gì hết.

Tôn Hưng nóng nảy, hắn nói:

- Lão Ngưu, ông đừng giấu như vậy, trước đây tôi không cho ông nói là vì sợ bị nghi ngờ, bây giờ cục trưởng Đỗ cũng biết cả rồi, ông phải giúp tôi chứng minh một chút, tối hôm đó tôi căn bản không về nhà từ cái ngõ đó.

Ngưu Điền Lê lại nhìn đám người Đỗ Long, vẫn lắc đầu. Đỗ Long cười đi tới, nói với ông ta:

- Ông chủ Ngưu, ông nói thật đi, hôm đó Tôn Hưng mua thuốc lá ở của hàng của ông đúng không? Hơn nữa, anh ta rốt cuộc là có đi về nhà từ con đường đó không? Ông đừng để bất cứ kẻ nào uy hiếp, yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ ông, hung thủ không chạy thoát được khỏi sự nghiêm trị của pháp luật!

Ngưu Điền Lê thả lỏng tay xuống, ông ta nhìn Đỗ Long nói:

- Thật không? Các anh thực sự có thể bảo vệ cho tôi không?

Đỗ Long quả quyết nói:

- Đúng vậy, tôi nói lời giữ lời, lũ Tiểu Mã Ca cũng bị tôi quét sạch rồi, ông còn lo cái gì nữa?

Ngưu Điền Lê nhận được sự cổ vũ từ ánh mắt của Đỗ Long, ông ta nghiến răng, nói:

- Được, lần này tôi tin Phó cục trưởng, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Tối hôm đó Tôn Hưng quả thật đã mua thuốc ở chỗ tôi, sau đó…hắn liền theo đuôi người phụ nữ kia vào ngõ nhỏ…Chính hắn là kẻ đã giết người phụ nữ đó, hắn chính là tội phạm giết người!

Tôn Hưng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, hắn phẫn nỗ trợn to hai mắt, lúc hắn đang định xông lên túm áo của Ngưu Điền Lê chất vấn, cánh tay của hắn đã bị Hoàng Nham và Chu Trường Giang từ phía sau xông lên tóm lấy, Tôn Hưng vừa giãy giụa vừa hét lớn:

- Lão Ngưu! Thì ra là ông! Ông dám vu cáo hãm hại tôi! Tôi không để cho ông yên đâu!

Ngưu Điền Lê dựa theo dặn dò từ trước của Đỗ Long, nói:

- Chính là mày giết, lúc ấy ngoài mua thuốc, mày của mua một con dao sừng trâu, chính là loại dao này…

Tôn Hưng tức giận sôi máu, hắn phẫn nộ la hét, Đỗ Long ra lệnh, Tôn Hưng liền bị còng hai tay lại dẫn đi, dọc đường Tôn Hưng còn ra sức giãy dụa kêu oan, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.

Tôn Hưng và nhóm của hắn là ác bá ở gần đó, nhưng lực uy hiếp của Tôn Hưng thua xa Tiểu Mã Ca, thấy hắn bị bắt, hơn nữa là vì tội danh giết người, dân chúng gần đó có thể vui mừng rồi, đáng tiếc không có ai chuẩn bị pháo, bằng không bọn họ đã tổ chức ngay lễ ăn mừng tại chỗ.

Nhìn Tôn Hưng bị áp giải đi, Ngưu Điền Lê lo lắng nói:

- Cục trưởng Đỗ, như vậy thực sự không sao chứ? Tên tiểu tử Tôn Hưng đó nếu như quay lại gây rắc rồi cho tôi thì thế nào?

Đỗ Long trấn tĩnh:

- Đừng sợ, tôi sẽ dọn dẹp hết mấy tên tiểu tử đó, bảo đảm bọn họ sẽ không đến gây rắc rối cho ông. Đây là danh thiếp của tôi, nếu như bọn họ không chịu nghe lời, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Ngưu Điền Lê thở phào, nói:

- Cục trưởng Đỗ, cảm ơn anh, Tôn Hưng thật sự là mối nguy hại lớn của cái khu này, anh tốt nhất giam hắn thật lâu vào, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa thì càng tốt.

Đỗ Long cười nói:

- Cái đó thì không được, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giam bọn chúng nửa tháng thôi. Ông yên tâm, tôi sẽ giáo dục tốt hắn, được rồi, chắc chắn rất nhanh sẽ có người tới hỏi ông lung tung này kia, ông cứ dựa theo những gì tôi nói mà làm là được.

Đỗ Long đi rồi, Ngưu Điền Lê quả nhiên rất nhanh đã bị hàng xóm láng giềng xung quanh nghe tin đến hỏi thăm, bọn họ tới tấp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngưu Điền Lê dựa theo lời dặn của Đỗ Long, một mực trả lời chính là Tôn Hưng giết chết Lưu Hiểu Lan, tin tức nhanh chóng truyền ra, những người thích ngồi lê đôi mách đem tin tức này truyền đến khắp các ngõ ngách.

- Như vậy thật sự có tác dụng không?

Hoàng Hưng cùng Đỗ Long núp ở đầu một chiếc xe du lịch hạng phổ thông, anh ta hoài nghi hỏi:

- Một chút động tĩnh cũng không có.

Đỗ Long nói:

- Kiên nhẫn một chút, ngồi không chờ, nhưng lại là hành động kiểm tra sức chịu đựng.

Đợi được 2 tiếng, lúc mà mọi nhà đều đã bắt đầu tắt đèn đi ngủ, Đỗ Long đột nhiên nói:

- Đến rồi…các đơn vị chú ý…nghe thấy mệnh lệnh của của tôi lập tức bắt giữ mục tiêu.

Chỉ nhìn thấy cửa nhà ông Vương gần ở con hẻm xảy ra vụ án vừa cót két mở ra một khe nhỏ, một bóng đen đi ra. Đỗ Long chưa ra lệnh, các trinh sát viên tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, kẻ đó quan sát xung quanh 4 phía một hồi, đột nhiên lấy cái bật lửa châm thuốc hút.

Không lâu sau, từ một bên khác của con ngõ nhỏ xuất hiện một bóng đen, ánh đèn pin vừa chiếu về phía bóng đen đã xuất hiện lúc trước, xuất hiện trước mặt mọi người, là nam chủ nhân của Vương Gia, Vương Bằng, còn một người nữa mà Đỗ Long cũng nhận ra, chính là nam chủ nhân của Phùng gia, Phùng Thiên Hòa.

- Tại sao lại là hắn?

Hoàng Nham không hiểu chút nào, Đỗ Long xuỵt một tiếng nói:

- Đừng ồn ào, đang ghi âm.

Bó dây anten nho nhỏ nhắm ngay hương Vương Bằng và Phùng Thiên Hòa, chỉ thấy Phùng Thiên Hòa đi đến chỗ Vương Bằng, hạ giọng nói:

- Gọi tôi đến có việc gì vậy?

Vương Bằng có chút kích động nói:

- Anh nghe chưa? Cảnh sát bắt lũ Tôn Hưng rồi? Lão Ngưu chủ cửa hàng tạp hóa xác nhận hắn đã giết người phụ nữa đó.

Phùng Thiên Hòa nói:

- Đã sớm biết rồi, vậy thì sao? Người phụ nữ đó chết rồi, đều là lỗi của chúng ta, đợi vụ việc này lắng xuống chúng ta nghĩ cách bồi thường cho người nhà của cô ta.

Vương Bằng nói:

- Tôn Hưng bị bắt rồi, nói cách khác chúng ta đã an toàn, tình huống bây giờ không giống với lúc trước, thỏa thuận lúc đầu của chúng ta bây giờ nên sửa lại thôi.

Phùng Thiên Hòa nói:

- Sửa? Sửa thế nào? Anh định nuốt lời hả?

Vương Bằng nói:

- Không phải là tôi nuốt lời, tôi chỉ cảm thấy, tôi căn bản là chưa động thủ, nếu mà phải cùng bỏ ra nhiều tiền như anh không phải là lỗ vốn quá sao? Lúc bồi thường nhà cô ta, tôi nhiều nhất chỉ có thể bỏ ra 1 phần 5, vợ tôi quản nhà rất chặt, anh cũng biết rồi đấy.

Phùng Thiên Hòa nói:

- Không được, là anh đề nghị xử lý Tôn Hưng, bây giờ sao lại có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?

Vương Bằng nói:

- Tôi chỉ là tùy tiện đưa ra, chính anh mới lập tức đồng ý, kế hoạch cũng là do anh tính toán, thực hiện, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm rồi.

Lúc hai người còn đang tranh cãi với nhau, Đỗ Long đột nhiên ra lệnh:

- Động thủ!

Đèn ô tô bật lên, chiếu đúng vào người của Phùng Thiên Hòa và Vương Bằng, lúc hai người bọn họ đang kinh hãi thất sắc, cảnh sát hình sự nhanh như cắt đã chế ngự được hai người bọn họ.

Ở nơi ánh đèn chiếu rọi xuống chói mắt, bóng dáng của Đỗ Long vô cùng cao lớn thần bí, hắn liếc mắt nhìn qua Phùng Thiên Hòa và Vương Bằng tiếc nuối nói:

- Tôi ban đầu còn rất khâm phục hai người, vì muốn bảo vệ con mình mà dám xuống tay giết người, nhưng đáng tiếc, nghe được lời các người nói rồi, tôi thấy coi thường hai người, rốt cuộc trách nhiệm của ai nhiều hơn, các người từ từ tranh luận ở tòa án đi, giải đi!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận