Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 1296: Một hòn đá ném trúng hai con chim

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1296: Một hòn đá ném trúng hai con chim

Tất cả mọi người đều nhìn Đỗ Long, xem hắn trả lời Lưu Chí Đan thế nào. Chỉ thấy Đỗ Long cười nói:

– Đã lâu không gặp Lưu đại ca rồi, tôi cũng khá nhớ anh ấy. Lần trước Lưu đại ca giúp đỡ, tôi vẫn còn chưa cảm ơn anh ấy cơ. Bí thư Lưu, nếu có chút thời gian thì giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, có thời gian tôi mời anh ấy ăn cơm. . .

Lưu Chí Đan cười nói:

– Vậy thì thật là khéo. Chính nó kêu tôi hỏi cậu ngày mai có rảnh hay không, nó muốn mời cậu ăn cơm, tiện thể cảm ơn cậu.

Đỗ Long cười nói:

– Được a, không thành vấn đề. Trưa mai đi, buổi chiều khả năng chúng tôi sẽ lên đường quay về thành phố Lỗ Tây rồi.

Lưu Chí Đan nói:

– Tốt lắm, vậy thì trưa mai. Đỗ Long, số di động của cậu bao nhiêu? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu khuyên nhủ Hưng Thịnh giúp tôi. Tiểu tử kia cả ngày không làm chính sự. Nếu như bằng một nửa của cậu thì tốt rồi.

Tập đoàn Hưng Thịnh kỳ thật phát triển cũng khá, đương nhiên công lao chính vẫn thuộc về Lưu Chí Đan. Cho dù ông ta không đích thân dùng quyền thiên vị, nhưng lúc Lưu Long Thịnh làm cái gì, ai dám không nể mặt của Lưu Chí Đan? Lưu Chí Đan đã nói hoàn toàn là vì tính ham chơi bời của Lưu Long Thịnh. Thời gian của anh ta phần lớn là du sơn ngoạn thủy cùng với các loại giải trí.

Bí thư Tỉnh ủy muốn số điện thoại, Đỗ Long đương nhiên không thể không cho. Vì thế ở trước mắt bao người, Lưu Chí Đan gọi điện thoại đến di dộng của Đỗ Long, Đỗ Long cũng đồng thời có được số điện thoại cá nhân của Bí thư Tỉnh ủy Lưu Chí Đan. Thấy một màn như vậy, đồng tử của rất nhiều người rụt một chút, cũng có người ở trong lòng thầm cười lạnh.

Sau khi Lưu Chí Đan lưu lại số di động của Đỗ Long, nói đầy thâm ý:

– Đỗ Long, về sau cậu có chuyện gì liền trực tiếp tìm tôi, không cần tìm tiểu tử kia chuyển đạt đâu.

Đỗ Long cười nói:

– Được, đến lúc đó Bí thư Lưu đừng chê tôi phiền là tốt rồi.

Lưu Chí Đan gật gật đầu, lại chào Hoàng Kiệt Hào một tiếng, sau đó quay đầu lại bắt đầu tiếp đón những người khác.

Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt vừa nhấc, liền thấy rất nhiều người đều từ trên mặt hắn dịch chuyển ánh mắt. Chỉ có Bạch Tùng Tiết vẫn nhìn hắn, sau đó hơi hơi lắc đầu.

Đỗ Long bắt đầu cúi đầu ăn cơm, chân của hắn và chân của Lưu Chí Đan ở dưới mặt bàn nhẹ nhàng đụng vào nhau. Thời điểm trên ghế giương thương múa kiếm giao phong, Đỗ Long từ chỗ Lưu Chí Đan có được rất nhiều tin tức trực tiếp.

Ngũ Duy Đào dường như chĩa mũi nhọn tìm Hoàng Kiệt Hào nói chuyện, thật ra khiến Hoàng Kiệt Hào có không ít xấu hổ. Nhưng cùng Bí thư, Chủ tịch tỉnh đối thoại lại khiến cho Hoàng Kiệt Hào vô cùng khẩn trương, sau lưng rất nhanh liền ướt đẫm mồ hôi. Nhìn bộ dạng Hoàng Kiệt Hào đổ mồ hôi đầy đầu, Đỗ Long cảm giác rất thú vị, thỉnh thoảng giúp y đỡ một đôi lời. Đối mặt Chủ tịch Quốc hội Nhạc Đỗ Long đều có thể đúng mức, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì áp lực. Quan lớn hơn nữa cũng chỉ là người bình thường, có gì phải sợ chứ?

Sau khi các lãnh đạo lục tục rời khỏi, không khí hiện trường mới trở nên náo nhiệt. Đỗ Long tưới không ít rượu lên người khác, đồng thời cũng bị không ít người tưới cho đầy mình rượu, cũng may hắn tửu lượng hơn người. Lúc bị Nhạc Băng Phong kiếm cớ kéo đi, vẫn rất tỉnh táo. . .

Có Đỗ Long đi đầu, thành tích của bọn Thẩm Băng Thanh liền lùi lại. Lúc mọi người đang muốn lên xe, đột nhiên có người kêu:

– Đỗ Long!

Đỗ Long nhìn lại, chỉ thấy người gọi hắn chính là Bạch Tùng Tiết. Đỗ Long nói với bọn Nhạc Băng Phong:

– Các cậu đi về trước đi. Băng Thanh, đưa Băng Phong đến căn nhà tôi mua kia đi.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, lái xe đi. Đỗ Long đi về phía Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết đứng cạnh xe riêng của mình. Đợi Đỗ Long đến, y mới ngồi vào trong. Đỗ Long cũng vào trong xe ngồi, nói:

– Bác trai, bác tìm cháu là vì những lời vừa rồi của Bí thư Lưu sao?

Bạch Tùng Tiết nói:

– Ừ, cậu cũng đã nhìn ra. Bây giờ cậu có ý kiến gì không?

Đỗ Long nhìn về phía người điều khiển phía trước, Bạch Tùng Tiết nói:

– Không sao đâu, Tiểu Lưu theo tôi đã hai mươi năm rồi. Nói đi.

Đỗ Long nói:

– Rất đơn giản a. Một hòn đá ném trúng hai con chim. Ông ta muốn lôi kéo cháu, lại muốn tạo chút ngăn cách trong hệ thống bản quốc mà thôi.

Bạch Tùng Tiết nói:

– Vậy cậu còn biểu hiện được a dua như vậy? Tôi thấy Chủ tịch tỉnh có ý kiến rất lớn đối với cậu đấy.

Đỗ Long nói:

– Cháu biết, đó là chuyện không có cách nào khác. Chẳng lẽ Bí thư Tỉnh ủy muốn số điện thoại của cháu, cháu có thể nói không cho sao?

Bạch Tùng Tiết nói:

– Vậy cậu cũng đừng biểu hiện quá như vậy chứ, khiến cho người ta cảm giác thật giống như câu đang ôm đùi Bí thư vậy. Trong mắt của Chủ tịch tỉnh bọn họ cậu có thể là người một nhà, hiện tại thì khá ngượng ngùng rồi.

Đỗ Long không sao cả nói:

– Không sao, rất nhanh Chủ tịch tỉnh sẽ cảm ơn cháu.

Bạch Tùng Tiết kinh ngạc nói:

– Hả? Lời này nói như thế nào vậy?

Đỗ Long từ trong túi quần lôi ra cái thẻ nhớ USB đưa cho Bạch Tùng Tiết, nói:

– Thứ bên trong bác xem xong sẽ hiểu.

Bạch Tùng Tiết cầm thẻ nhớ USB trầm ngâm một chút, nói:

– Đỗ Long, con đường để mọi việc thuận lợi rất gian nan, làm không tốt hai bên sẽ cùng giẫm lên cậu đấy. Cậu cần phải biết điều này.

Đỗ Long tự tin nói:

– Cháu là đảng viên, cháu không muốn kéo bè kết phái. Bác trai cứ yên tâm, cháu sẽ xử lý tốt những quan hệ này.

– Vậy cậu hãy tự giải quyết cho tốt đi.

Bạch Tùng Tiết thấy bộ dạng của Đỗ Long, biết khuyên không được, đành phải thất vọng nhắm mắt lại.

Xe đưa Bạch Tùng Tiết về nhà, sau đó lại đưa Đỗ Long trở về. Đỗ Long về nhà cùng Nhạc Băng Phong âu yếm một chút, nói với cô tình hình trước mắt, Nhạc Băng Phong nói:

– Bí thư Bạch đúng đấy, anh muốn mọi việc đều thuận lợi quả thật rất khó. Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội. Trong lịch sử người làm mọi việc đều thuận lợi mà vẫn sống tốt rất nhiều. Quan trọng là … Anh muốn làm công bằng, tuân thủ một nguyên tắc mà tất cả mọi người tán thành. Như vậy lúc anh làm việc, bất luận thế nào người ta đều không có gì để nói.

Đỗ Long cười nói:

– Người nói xấu vĩnh viễn sẽ không ít đi được, chỉ có điều anh không sợ bọn họ. Ai dám trọc anh, chính là muốn chết!

Nhạc Băng Phong mê say nhìn Đỗ Long, cô chính là ưa thích kiểu tự tin này của Đỗ Long, đàn ông hùng mạnh khí khái. Nếu anh ấy quyết định đi con đường gian nan này, như vậy cô sẽ làm việc nghĩa không chùn bước, cùng hắn đi tiếp.

Sau khi Đỗ Long dụ dỗ được Nhạc Băng Phong ngủ say, mới rời khỏi. Hạ Hồng Quân sớm đã lái xe dưới lầu chờ hắn, Đỗ Long lên xe rồi nói:

– Đi đón hai người.

Hạ Hồng Quân nói:

– Đi đón BăngThanh à?

Đỗ Long nói:

– Không, đi đón hai cô gái. Chẳng phải anh muốn biết là ai dùng súng ngắm bắn Hách Minh Lượng sao? Rất nhanh anh sẽ biết.

– Khẳng định lại là mỹ nữ!

Hạ Hồng Quân nói:

– Anh không sợ tiểu Mai buồn ư?

Đỗ Long nói:

– Khổ tâm của tôi anh còn không hiểu sao? Tôi muốn dao sắc chặt đay rối giải quyết vấn đề. Tiểu Mai cô ấy có thể bị kích thích tỉnh lại thì tốt rồi.

Hạ Hồng Quân hiểu ý nghĩ của Đỗ Long, nhưng y vẫn phê bình nói:

– Anh cũng quá đào hoa đi, sớm hay muộn sẽ không ứng phó nổi đâu.

Đỗ Long cười nói:

– Đến lúc đó tính sau.

Hạ Hồng Quân không có cách gì với hắn, lái xe đón Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình. Hạ Hồng Quân nhận ra các cô đấy. Vừa thấy người, liền hoàn toàn hiểu rõ. Lái xe đi vào địa điểm tụ hội, đó là một hỏa oa điếm. Bọn Hạ Hồng Quân đặt phòng riêng, bọn Đoàn Huệ Minh Hồ Tuyết Mai đã ở đó chờ rồi.

Nhìn thấy Đỗ Long ôm hai mỹ nữ tiến vào, Hồ Tuyết Mai mày không khỏi nhíu, Đỗ Long cười nói:

– Giới thiệu với mọi người một chút, hai vị này là sư muội của tôi, cũng là cảnh sát. Cô này khá gợi cảm, chính là đại sư muội Phó Hồng Tuyết. Cô này khá dịu dàng, là tiểu sư muội Âu Dương Đình. Chính là các cô ấy ở thành phố Song Môn dùng súng ngắm cứu tôi và Băng Thanh. Mọi người sau này phải chiếu cố nhiều hơn nhé.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận