Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 130: Nữ Sherlock Holmes

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 130: Nữ Sherlock Holmes

Hoàng Kiệt Hào dẫn theo Đỗ Long đi vào trung tâm khám nghiệm pháp y, kiểm tra một cánh tay để trên bàn lớn. Cảnh Vệ Đông và trợ thủ của y tiểu Tưởng đang khám nghiệm một thi thể khác mới đưa tới.

- Lão Cảnh, cánh tay này kiểm nghiệm xong chứ, đây mới là nhiệm vụ đặc biệt nặng nề!

Hoàng Kiệt Hào nói.

Cảnh Vệ Đông đáp:

- Đã kiểm nghiệm qua, không có phát hiện gì mới, máu trong cánh tay không lấy ra được, không xét nghiệm được chất độc hay kiểm nghiệm lý hóa, bên ngoài cũng không có bất kỳ vết thương nào, thực sự rất sạch sẽ. Tôi thực không có cách nào, trừ phi phát hiện thêm nhiều bộ phân thi thể hơn.

Nhìn cường quang chiếu rọi xuống càng khiến cánh tay phát ra vẻ trắng nhợt, Đỗ Long cũng chậm rãi lắc đầu, Hoàng Kiệt Hào thất vọng rời đi. Y yên lặng dẫn Đỗ Long đi vào bãi để xe, lấy ra chiếc chìa khóa ném cho Đỗ Long, nói:

- Xe đã đưa tới, cái chìa khóa này cho anh, hôm đó tiền mang theo khoảng mười ngàn Nhân dân tệ là được, tôi sẽ thay anh thăm hỏi trường dạy điều khiển phương tiện. Thời gian rảnh anh đến sân thử xem, nếu chắc chắn rồi thì tới đăng ký thi bằng, bọn họ sẽ giúp anh sắp xếp, chỉ cần vượt qua phần kiểm tra kỹ thuật, sau một một tuần có thể lấy bằng lái.

Đỗ Long vui vẻ nói:

- Cảm ơn Hoàng đội trưởng, ngày mai tôi sẽ đến sân thử, mau chóng lấy bằng lái, không để khi lái xe trong lòng cảm thấy thiếu tự tin.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Mấy ngày này không có lúc nào rảnh, có lẽ khi nào vụ án xong xuôi thì nói sau.

Đỗ Long cười nói:

- Hoàng đội trưởng yên tâm, đụng tới tôi coi như gã hung thủ kia xui xẻo! Tôi nhất định sẽ bắt được gã!

Hoàng Kiệt Hào lắc đầu:

- Thật không biết anh lấy đâu ra lòng tin… Đi thôi, hãy về nhà nghỉ ngơi, sáng mai lại tới đúng giờ, thuận tiện mang theo cô gái kia về, thật không hiểu nổi giới trẻ bây giờ…

Đỗ Long cười nói:

- Hoàng đội trưởng mới chỉ đầu ba mươi tuổi, còn rất trẻ, thế hệ chúng ta chỉ có chút điểm ham vui mà thôi, ý thức trách nhiệm cũng rất mạnh, đội trưởng cứ yên tâm đi.

Đỗ Long tìm được xe của hắn trong bãi đỗ xe, đó là một chiếc xe bán tải mới, cho dù bày trong tiệm bán xe cũng không thua kém các chiếc xe khác, xe này thực sự là đồ cũ hay sao?

Trong lòng Đỗ Long có chút hoài nghi.

Tuy nhiên từng có kinh nghiệm lắp động cơ cho chiếc đóm Đỗ Long biết chiếc xe này không phải dòng xe bình thường, cho nên đồ cũ và đồ mới không khác nhau nhiều, hắn cũng lười hỏi lai lịch, gọi điện kêu Bạch Nhạc Tiên xuống, sau đó cùng Thẩm Băng Thanh lên xe.

Trong buồng lái cũng rất sạch sẽ, hai người đảo mắt đều không nhận ra dấu vết xe đã qua sử dụng. Tuy nhiên xe này cũng chưa từng qua sửa chữa, hết thảy đều vừa mới lắp ráp, trong lòng Đỗ Long đang vui vẻ đột nhiên có chút thất vọng nho nhỏ.

Đỗ Long khởi động xe, động cơ dầu đi-ê-den phát ra thanh âm trầm ổn. Đỗ Long lái xe lượn quanh một vòng, thấy Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn mình, hắn cười ha hả nói:

- Đừng nóng vội, anh ở đây tôi giúp anh chỉ dạy một chút chuyện đầu tư cổ phiếu, đầu tư không lâu sẽ có thể kiếm được tiền, sau đó để Hoàng đội trưởng chuẩn bị cho anh một chiếc xe.

Thẩm Băng Thanh bĩu môi không có bất cứ biểu hiện gì, lúc này Bạch Nhạc Tiên đã ra, cô chau mày nhìn chiếc xe bán tải này, sau đó liền lên xe.

Đỗ Long lái xe rời khỏi Phòng công an, đi về phía công viên Ninh Tĩnh. Bạch Nhạc Tiên “a’ một tiếng, hỏi:

- Chúng ta không trở về nhà sao?

Đỗ Long đáp:

- Thời gian này không thể trở về nhà, lúc trước sớm gọi cô đừng đi cô lại không nghe, hiện tại chúng ta không có thời gian đưa cô trở về nhà.

Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói:

- Tôi không muốn trở về đâu, chúng ta hiện tại đi tới hiện trường sao? Thật tốt quá, tôi còn chưa thấy rõ hiện trường rốt cuộc như thế nào.

Đỗ Long và Thẩm Bằng liếc mắt nhìn nhau, không hé răng nửa lời. Bạch Nhạc Tiên ngồi ở ghế sau bắt đầu quở trách chiếc xe mới của Đỗ Long quá ồn, giảm xóc quá kém, tóm lại chỉ một câu, đó chính là xe này quá tồi.

- Được rồi, cô có bản lĩnh cho tôi một chiếc xe mới để chơi đi!

Đỗ Long rốt cục không kiềm chế nổi lòng kháng nghị nói, khiến Bạch Nhạc Tiên vừa nghe liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Rốt cục đi tới khu công viên cư xá, cư xá xảy ra chuyện như vậy, tính cảnh giác của an ninh cư xá rõ ràng tăng cường hơn rất nhiều. Đám người Đỗ Long tuy mặc trang phục cảnh sát, lấy ra giấy chứng nhận, nhưng vẫn phải ghi rõ biển số xe và họ tên mới có thể vào cư xá. Chờ tới khi xe đi vào Thẩm Băng Thanh khẽ hừ một tiếng:

- Sớm làm như vậy thì đâu xảy ra chuyện lúc trước?

Đỗ Long nói:

- Mất bò mới lo làm chuồng cũng không tệ, anh đừng đả kích người ta, hung thủ giảo hoạt như vậy, chung quy gã đều có thể tìm được cơ hội gây án.

Đám người Đỗ Long đi tới cạnh thùng rác vứt cánh tay cụt, loại tình huống này cho dù công chúng cảnh giác cũng vô ích, trừ phi phái người thủ ở nơi này. Cho nên thời điểm bọn họ trở lại chỗ này thì tuyến cảnh giới đã dọn đi, bên cạnh thùng rác không có bất cứ điều gì khác thường.

Thẩm Băng Thanh khoanh tay nhìn quanh bốn phía, nói:

- Nơi này có cái gì đáng tìm nữa? Nhiều người tìm kiếm như vậy, không thể lưu lại đầu mối gì đâu.

Đỗ Long nói:

- Có chút manh mối nhiều người nhất định không thể thấy được, anh thực sự nghĩ rằng hung thủ sẽ công khai từ cửa chính cư xá tiến vào vứt xác chết sao? Anh cho là gã không biết trong cư xá có rất nhiều camera?

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

- Đầu năm nay khắp nơi đều có camera, anh cho rằng hung thủ không phải đi vào từ cửa chính?

Đỗ Long nói:

- Tôi trở về lần nữa chính là muốn điều tra điểm này, tôi cảm thấy hung thủ không đơn giản như vậy. Đám người lão Ngụy nghĩ có thể dễ dàng tìm được manh mối quan trọng, tôi thấy bọn họ hơn phân nửa sẽ uổng phí công sức, chúng ta hãy xét quanh cư xá một hồi, nhìn xem ngoài cửa lớn còn có chỗ nào có thể vào.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi đã tra xét, cư xá bốn bề là nhà lầu, trong đó khu có tường bao quanh không nhiều, hơn nữa tường xung quanh cao hơn ba mét, mặt trên cắm đầy thủy tinh, cũng không thấy dấu vết leo lên, hung thủ thể vào qua tường cao như vậy, nếu hung thủ không phải đi vào từ cửa chính, như vậy gã có thể vào cư xá từ đâu?

Bạch Nhạc Tiên nghe bọn họ nói chuyện, thuận miệng nói:

- Nếu như là tôi, đồ vật kia không nặng, tôi liền trực tiếp từ bên ngoài tường vứt vào. Mọi người xem dưới chân tường có sân cỏ nghiêng, chỉ cần nắm giữ chuẩn góc độ rất dễ có thể vứt vật kia cạnh thùng rác, nếu như vậy người kia căn bản không cần vào cư xá, khi trời sẩm tối tiện tay ném thứ đó vào, hoàn toàn thần không biết quỷ không hay nha.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nhìn nhau, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên bị bọn họ nhìn, cô hoảng hốt nói:

- Tôi chỉ thuận miệng nói, hai người đừng nhìn tôi như vậy!

Đỗ Long nói:

- Lời này của cô rất có lý, chỉ có điều chúng ta không phát hiện trên cánh tay cụt kia có dấu vết quẳng vào đây.

Thẩm Băng Thanh kinh sợ hít một hơi, nói:

- Dựa theo báo cáo sơ kiểm và ảnh chụp lúc ấy, chúng ta biết hung thủ dùng hai lớp túi bọc cánh tay cụt, trong đó lớp thứ nhất chính là túi nhựa màu đen, lớp thứ hai là túi mỏng trong suốt giữ tươi. Túi mỏng đã rách, bên trong chỉ có chút dung dịch Formalin, trên mặt đất cũng không lưu lại nhiều Formalin, hiện tại cánh tay cụt và gói lớn đã bị lấy đi, vì sao nơi này luôn có mùi của foocmanđêhit?

Formalin là thể lỏng của foocmanđêhit, nồng độ 37%, foocmanđêhit là một loại khí thể có tính kích thích, nó có độc tính rất lớn đối với thân thể người. Rất nhiều gia cụ mới mua về có mùi gay mũi, đó chính mùi vị phát ra từ foocmanđêhit, phải mở cửa thông gió mấy tháng mới có thể tản hết.

Góc trong cư xá thực sự có mùi của foocmanđêhit rất nồng đậm, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh không hẹn đi tới sườn dốc trên sân cỏ. Mùi foocmanđehit càng lúc càng đậm, cuối cùng hai người tìm được vật tản ra mùi foocmanđêhit nồng đậm trên mặt cỏ.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Xem ra Bạch tiểu thư phỏng đoán chính xác, hung thủ dùng túi chứa đầy dung dịch Formalin sau đó ném cánh tay cụt vào trong, khi ném vào túi lớn chứa đầy Formalin dường như thổi phồng bảo hộ cánh tay đứt không bị hư hại, nhưng mà túi lớn lại rách, Formalin trào ra, gần như toàn bộ lưu lại trên mặt cỏ.

Đỗ Long nói:

- Ừm, cô gái kia nói con chó sủa về phía gói đồ lớn, nhưng chúng ta nhìn tới túi lớn rách bươm, trong đầu trước hết chỉ cho rằng con chó kia cắn nát túi lớn. Xem ra hung thủ đã sớm đến cư xá dò xét tình hình, cho nên thiết lập kế hoạch vứt xác, nếu không có Tiên Nhi vạch trần, kế hoạch này đền này vẫn chưa bị nhìn thấu.

Bạch Nhạc Tiên đắc ý nói:

- Tôi lợi hại không? Tài suy luận của tôi có thể vượt qua Sherlock Holmes rồi!

- Được rồi, nữ Sherlock Holmes, nếu hung thủ căn bản chưa vào cư xá, vậy chúng ở đây cũng vô dụng, lên xe, ra bên ngoài tường rào xem quang cảnh thế nào.

Ba người lái xe rời khỏi cư xá, vòng quanh bên ngoài tường rào cư xá. Bọn họ phát hiện nơi này là con đường nhỏ đèn lờ mờ, hai bên đều là tường rào, ngay cả cửa đều không có, nơi lờ mờ như vậy cho dù có camera cũng rất khó ghi rõ hình ảnh, huống hồ Đỗ Long suy đoán ngõ khuất như vậy căn bản sẽ không có camera.

Thẩm Băng Thanh từ ven đường nhặt một viên đá vụn, nhẹ nhàng ném qua tường rào, y nói:

- Xem ra quả thực làm rất dễ dàng, hơn nữa lại không có bị người phát hiện, hung thủ thực sự tính toán tường tận.

Đỗ Long nói:

- Cho dù tính toán thông minh, ngược lại liên quan tới mạng người, gã sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết, hiện tại chúng khá hiểu rõ về gã, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi!

Thẩm Băng Thanh nói:

- Một bước kia từ đâu mà tới? Đây mới là vấn đề khó khăn nhất.

Đỗ Long nhìn Bạch Nhạc Tiên, hắn cười cười nói:

- Cô không phải nữ Sherlock Holmes sao? Mau chóng giúp chúng tôi suy luận một chút, xem hung thủ sẽ xuất hiện từ nơi nào?

Bạch Nhạc Tiên chun mũi nói:

- Tôi thực sự rất muốn giúp anh suy luận, đáng tiếc tôi biết quá ít manh mối, làm sao có thể biết hung thủ xuất hiện từ đâu…

Bạch Nhạc Tiên còn chưa dứt lời, liền thấy ngọn đèn sáng trắng đột nhiên chiếu vào thân thể ba người, trước mắt ba người lập tức xuất hiện một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ cái gì…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận