Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 829: Hoa hồng có gai

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 829: Hoa hồng có gai

Nói xong Đỗ Long nhéo mạnh một cái, Điền Trung Tử Phương đau đến mức kêu lên một tiếng. Đành phải theo lực của Đỗ Long xoay người lại, đưa lưng về phía Đỗ Long, tay để đằng sau cũng bị nâng lên cao, mông cũng...Tư thế này của cô khiến mấy người Cát Quân ngồi xem âm thầm nuốt nước miếng. Thần sắc Cơ Dã Diệu Tử lại biến đổi, người đàn ông đối xử với Phương Tử thế này chỉ có duy nhất mình Đỗ Long.

Chỉ thấy Đỗ Long không hề do dự dùng tay sờ soạng lên người Điền Trung Phương Tử, thậm chí còn đưa tay vào thăm dò trong váy ả ta. Một tay Điền Trung Phương Tử bám vào sau ghế, để Đỗ Long tùy ý dở trò. Người chưa từng nếm trải mùi vị đau khổ này như ả, tuy rằng cắn chặt răng nhưng nước mắt lại cứ rơi xuống.

Cơ thể phụ nữ rất mềm mại, sờ đi sờ lại đều cảm thấy rất thoải mái. Nhưng tim Đỗ Long lại rất lạnh, trong lòng cô bé này đang rất hận Đỗ Long. Trên thực tế Đỗ Long đối xử với ả như vậy cũng là có nguyên nhân, cô bé này thoạt nhìn có vẻ thanh thuần đáng yêu. Thực ra dưới sự dạy dỗ của mẹ, Điền Trung Phương Tử chính là một cây ớt có gai độc khắp người. Hạ Hồng Quân năm đó cũng từng chịu thiệt thòi dưới tay ả.

Đỗ Long từ trên người Điền Trung Phương Tử lấy ra mấy món vũ khí, trong đó có một con dao găm nhỏ giấu ở bắp đùi. Hạ Hồng Quân thật đã không vu oan cho ả.

Sau khi Đỗ Long buông Điền Trung Phương Tử ra, ả ta giống như con báo nổi điên xông tới đánh Đỗ Long. Đỗ Long quay lại tát ả một cái khiến ả phải lùi lại hai bước, rồi ngã lên ghế,. Người này không hề có lòng thương tiếc con gái Nhật Bản chút nào cả.

Điền Trung Phương Tử còn muốn nhảy dựng lên lần nữa, Cơ Dã Diệu Tử quát:

- Phương Tử, đủ rồi. Con không phải là đối thủ của hắn đâu, đối diện với kẻ mạnh chúng ta cần phải tôn kính.

Đỗ Long cười nói:

- Thế này mới đúng chứ, người Nhật Bản các cô từ trước đến nay đều khúm núm trước kẻ mạnh mà. Tôi không bắt các người quỳ xuống dập đầu cũng là tốt rồi. Điền Trung phu nhân, phu nhân tự lấy những thứ đó ra hay để tôi giúp?

Cơ Dã Diệu Tử tự nhiên cười nói:

Tuy rằng tôi rất mong chờ...nhưng trước mặt con gái, tôi sẽ tự lấy ra, bây giờ tôi có thể cử động được rồi chứ?

Đỗ Long cười tủm tỉm nói:

- Được, tất nhiên là được. Tuy nhiên biên độ động tác cũng đừng quá nhanh, nếu không sẽ hù tôi mất...

Đầu tiên Cơ Dã Diệu Tử lấy ra một khẩu súng lục nhỏ trước ngực, ngực của cô khá đầy đặn, vì thế có thể nhét thứ đấy vào mà không để lại chút vết tích nào. Chỗ đó của Điền Trung Phương Tử thì hơi thua kém một chút, chỉ có thể nhét được một con dao mảnh thôi.

Sau đó Cơ Dã Diệu Tử lại lấy ra vài món vũ khí khác từ trên đai lưng, trên đùi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì khó mà tin được trên người cô lại có thể giấu được nhiều thứ dễ gây nguy hiểm đến thế. Mấy người Cát Quân hai mắt nhìn chằm chằm, âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không có hành động thiếu suy nghĩ nào. Người phụ nữ này không chỉ có thế lực mạnh đằng sau mà chỉ cần một chút sơ xuất thôi cũng sẽ bị gai của cô đâm vào.

Ánh mắt Đỗ Long rất độc, trên người Cơ Dã Diệu Tử còn giấu một ít vũ khí nhưng hắn không vạch trần. Sau khi tịch thu những thứ kia liền đi về phía bọn Cát Quân, ba người họ tuy trên người đều có súng nhưng không ai dám động vào.

Trong vòng một ngày Cát Quân rơi vào tay Đỗ Long hai lần. Buổi sáng có thể do hắn khinh địch, nhưng hiện tại thì không thể giải thích được. Trong lòng Cát Quân thầm hận, gã nói:

- Cảnh sát Đỗ, anh có biết anh đắc tội với ai không? Điền Trung phu nhân và Điền Trung tiểu thư đều là người thân của lão đại Điền Trung Thụ Hùng của nhóm Sơn Khẩu Nhật Bản. Sự lợi hại của nhóm Sơn Khẩu không phải là anh không biết chứ?

Trong lòng Cơ Dã Diệu Tử thầm hận, bản thân Cát Quân sợ chết, lại tiết lộ hậu thuẫn của cô, muốn dựa vai thế đó để thoát thân. Nhưng tên ngu ngốc này lại không biết từ trước đến nay người Hoa đều không sợ nhóm Sơn Khẩu. Thế lực nhóm Sơn Khẩu nhiều lần có ý đồ tiến vào Thượng Hải, Đài Loan và Hong kong, kết quả đều là thảm bại. Cát Quân nói như vậy chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại sẽ gây phiền toái.

Quả nhiên Đỗ Long quay người lại nhìn hai người phụ nữ kia, tủm tỉm cười nói:

- Nhóm Sơn Khẩu sao? Sơn Khẩu có mỹ nữ xinh đẹp như vậy, nếu biết sớm thì tôi đã đi Sơn Khẩu cướp mấy cô mỹ nữ về rồi.

Cơ Dã Diệu Tử cười nói:

- Chỉ cần cảnh sát Đỗ hạ mình gia nhập nhóm Sơn Khẩu, thì cậu muốn gì chúng tôi cũng đều đáp ứng.

Đỗ Long cười nói:

- Thật sao? Vậy thì có thể thử xem, tôi muốn gì nhỉ? À...

Ánh mắt Đỗ Long đảo qua trên người Cơ Dã Diệu Tử và Điền Trung Phương Tử. Khi Cơ Dã Diệu Tử đang khinh bỉ trong lòng thì Đỗ Long lại nói:

- Tôi muốn nhóm Sơn Khẩu mấy người giải tán. Đàn ông thì đi tự sát, còn phụ nữ thì có thể đến Hoa Hạ chúng tôi dạng hai chân ra để kiếm chút tiền sinh hoạt...

Sau khi nghe thấy lời Đỗ Long, thì nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc. Đỗ Long nói xong liền quay đầu lại, tát vào mặt Cát Quân một cái, lạnh lùng nói :

- Dám dùng nhóm Sơn Khẩu để uy hiếp tao, mày chán sống rồi à!

Cát Quân tức giận đến mức phổi phải nổ ra, nhưng hiện tại gã ta chỉ còn cách nhẫn nại. Đỗ Long nhanh chóng tháo bỏ vũ khí của gã và mấy người khác. Sau khi phát ra ám hiệu thì Hạ Hồng Quân và Vương Bá đi đến, Đỗ Long hỏi:

- Tìm được cô ấy chưa?

Hạ Hồng Quân lắc đầu, nói:

- Không có ở đây.

Cát Quân cười lạnh nói:

- Tất nhiên cô ta không ở trong này, cô ta ở trong địa lao dành riêng để thẩm vấn phạm nhân. Trước khi đi tao đã tự tay cho cô ta uống thuốc kích thích, thuốc tình. Hiện giờ chắc là đang rất hưng phấn, cũng may là tao có nhiều thuộc hạ, có thể thay phiên nhau an ủi cô ta...

Vẻ mặt Hạ Hồng Quân giận dữ, đi nhanh về phía Cát Quân. Đỗ Long giơ tay cản lại nói:

- Chó sủa thì không ra được lời hay, gã ta chính là muốn chọc giận chúng ta, để chúng ta phạm sai lầm. Đừng để ý đến gã ta, trước tiên trói tất cả bọn họ lại đã!

Dưới sự uy hiếp của súng, bọn Cát Quân không dám lỗ mãng, nhanh chóng bị buộc lại như một cái bánh chưng. Hạ Hồng Quân đem dao tới dán lên mặt Cát Quân, thấp giọng giận giữ nói:

- Cô ấy ở đâu? Nếu mày không nói thì vĩnh viễn không cần nói nữa. Taoa tin là bọn chúng sẽ nói!

Cát Quân cảm thấy Hạ Hồng Quân lo âu và phẫn nộ. Nếu gã không nói sự thật thì sẽ bị Hạ Hồng Quân băm vằm, gã ta vội nói:

- Cô ấy ở trong nhà lao. Tuy nhiên, không có mệnh lệnh của tao bọn chúng không dám động vào cô ta đâu. Nơi đó phòng vệ nghiêm ngặt, chỉ có tao mới có thể cho người đưa cô ta ra. Chúng ta làm một vụ giao dịch thì thế nào. Bây giờ tao chỉ muốn chúng mày nhanh chóng rời đi. Chỉ cần chúng mày đồng ý rời khỏi Tam Giác Vàng, người của tao tuyệt đối sẽ không đuổi theo.

Đỗ Long nói:

- Không cần để ý tới gã ta. Tôi có cách để cứu cô ấy ra, nhưng trước tiên tôi phải đến phòng y tế đã. Phải xử lý vết thương của Lương Kiến Vinh đã.

Thần sắc Cát Quân khẽ biến, gã ta nói:

- Lương Kiến Vinh chưa chết sao? Thật không ngờ y lại chịu đựng được lâu như vậy.

Cơ Dã Diệu Tử đảo mắt, nói:

- Có cần chúng tôi giúp không. Chúng tôi từng tham gia lớp huấn luyện hộ lý, có thể làm công việc của một y tá được.

Đỗ Long nói:

- Thật sao? Vậy thì tốt. Nếu có nhiều thời gian hơn, tôi có thể xử lý và khâu lại giúp anh ta, có thể giúp anh ta kiên trì lâu hơn một chút.

Lúc này Hạ Hồng Quân không nhân nhượng Đỗ Long, anh ta nói:

- Trước tiên cứu Tuyết Mai đã, tôi thực sự rất lo lắng. Lương Kiến Vinh sống hay chết tôi mặc kệ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận