Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 321: Chân tướng

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 321: Chân tướng

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Rất đơn giản, từ khi ông vì cứu con trai nên giết đôi nam nữ đó, tôi đã cho người theo dõi chặt ông, bởi vậy chúng tôi đã biết nơi ông lẩn trốn, cũng biết nơi ông cất giấu túi. Chỉ có một thứ duy nhất không ngờ tới là, ông lại dám lập mưu bắt cóc hai nữ cảnh sát của chúng tôi. Bạn của tôi thực ra đã sớm tìm ra ông, nhưng do sợ ông sẽ làm hại con tin nên chưa ra tay, đợi tới khi có thời cơ thuận lợi nhất mới ra tay hạ gục ông. Bạn tôi đã theo dõi ông tới hơn hai tháng, anh ta vốn xuất thân là lính trính sát đặc nhiệm, nên ông thua cũng không có gì oan uổng cả.

Mạnh Hướng Đông lắc đầu nói:

- Không thể nào! Tôi biết anh đã cho người theo dõi tôi, tận tới khi tôi cảm thấy không còn người theo dõi nữa mới bắt đầu chuẩn bị hành động, anh đừng hòng lừa được tôi.

Đỗ Long đắc ý nói:

- Đây chính là điểm tôi thông minh hơn ông. Tôi đã cố ý cho ông cảm giác thấy có người theo dõi ông, kéo dài tới tận hơn hai tháng, khiến cho ông mệt mỏi bực bội, khiến cho ông không còn kiên nhẫn được nữa. Cho tới khi gần tết, rất nhiều người quay về quê tôi mới cho rút bọn họ, thay bằng cao thủ đến để giám sát ông. Quả nhiên, ông đã mắc mưu, vội vàng hành động.

Trong khi Mạnh Hướng Đông vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ, Đỗ Long đã thở dài nói:

- Đáng tiếc theo dõi cũng không thể phát hiện được toàn bộ kế hoạch của ông, nếu không tuyệt đối không để cho ông thực hiện được kế hoạch của mình.

Mạnh Hướng Đông cười lạnh:

- Tôi thấy anh cố ý để tôi bắt cóc bọn họ, sau đó anh đến hưởng lợi thì đúng hơn.

Đỗ Long thản nhiên nói:

- Điều này để công luận trả lời, sẽ chẳng có ai tin vào những lời này của ông cả. Tôi đã trả lời câu hỏi của ông, bây giờ đến lượt ông trả lời câu hỏi của tôi. Từ lúc nào ông bắt đầu giết người? Thân phận của người bị hại, thời gian, địa điểm..., xin mời ông nói cụ thể một chút.

Mạnh Hướng Đông nói:

- Câu trả lời của anh không làm tôi hài lòng, nhưng tôi vẫn có thể nói cho anh biết tại sao tôi giết người, và quá trình giết người. Những việc này tôi đã giấu trong lòng quá lâu rồi, cuối cùng đã có thể tâm sự với người khác.

Mạnh Hướng Đông quả nhiên khai hết ra mọi thứ, người đầu tiên ông ta giết chính là người đàn ông chủ nhân ngôi nhà ma, sở dĩ giết ông ta là bởi năm xưa khi Mạnh Hướng Đông và Lan Hiểu Hoa kết hôn với nhau, Lan Gia Lộc đã mượn cớ mời rượu, lén sờ mông của Lan Hiểu Hoa. Mạnh Hướng Đông đã nói với Lan Lương Hùng chuyện này, Lan Lương Hùng đi tìm Lan Gia Lộc để trả thù, nhưng nào ngờ bị Lan Gia Lộc dùng 500 tệ dẹp êm. Mạnh Hướng Đông từ đó thù hận trong lòng, không cho vợ quay về nhà mẹ đẻ nữa.

Mạnh Hướng Đông bề ngoài hòa nhã rộng rãi, nhưng thực tế lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi. Ông ta không thể kiềm chế được sự tức giận, rốt cuộc đến một ngày cầm gậy đến nhà của Lan Gia Lộc, định cho Lan Gia Lộc mấy gậy trút lửa hận.

Ông ta vượt tường vào trong, đúng lúc Lan Gia Lộc đi ra ngoài đi tiểu, bị Mạnh Hướng Đông đánh cho một gậy, nhưng chưa bị ngất đi. Ông ta vật lộn với Mạnh Hướng Đông, và nhận ra Mạnh Hướng Đông, Mạnh Hướng Đông trong lúc luống cuống liền dùng gậy đánh chết Lan Gia Lộc. Cảnh tượng này đã bị vợ và con trai của Lan Gia Lộc nhìn thấy, Mạnh Hướng Đông sợ bọn họ báo cảnh sát hoặc nói cho người khác biết, liền lập tức đuổi theo, giết chết cả vợ con của Lan Gia Lộc, rồi chôn ngay xác ở ngoài ngôi nhà. Một thời gian sau, ông ta sợ bị bại lộ nên đã trồng trúc lên trên chỗ đã chôn thi thể nạ nhân để che giấu.

Người bình thường sau khi giết người thì cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng Mạnh Hướng Đông lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, như thể chích phải ma túy. Do sự thúc giục của thứ cảm giác điên cuồng đó, Mạnh Hướng Đông bắt đầu cuộc đời giết người tàn nhẫn của mình.

Mạnh Hướng Đông ngày càng không hài lòng với người vợ xuất thân quê mùa của mình, ông ta bắt đầu tìm kiếm những mục tiêu trẻ trung xinh đẹp. Ông ta dùng thân phận thợ ảnh chuyên nghiệp của mình, rất dễ dàng tiếp cận được với những phụ nữ trẻ đẹp đó, sau đó dùng mọi cách bắt cóc bọn họ về, tra tấn hành hạ. Vì mạng sống, những người phụ nữ này đã phải trao thân, thậm chí trao tất cả mọi thứ cho Mạnh Hướng Đông, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.

Ngoài những phụ nữ vô tội này, còn có ba người trung niên, hai nam một nữ chết trong tay Mạnh Hướng Đông. Bọn họ do đắc tội với Mạnh Hướng Đông nên bị Mạnh Hướng Đông giết hại, trong đó có một người có ngoại hình khá giống với Mạnh Hướng Đông, nên Mạnh Hướng Đông liền dùng chứng minh thư, hộ chiếu của anh ta để giả danh thân phận, dùng để ngụy tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Mạnh Hướng Đông hào hứng kể lại quá trình giết hại những người đó, cảm giác sợ hãi vừa rồi dường như đã tan biến đi hết. Ông ta quả thực là một kẻ điên biến thái đa nhân cách.

Trải qua quá trình thẩm vấn kéo dài, Mạnh Hướng Đông đã khai ra tất cả. Ông ta bây giờ chỉ mong có thể nhanh chết, bởi “không còn được giết người nữa, sống còn có ý nghĩa gì nữa”. Khi Đỗ Long và Trần Hải Lý cảm thấy thẩm vấn đã có thể kết thúc, Mạnh Hướng Đông liền yêu cầu:

- Cảnh sát Đỗ, tôi có thể nói riêng mấy câu với anh không?

Đỗ Long do dự một lát, Trần Hải Lý nhìn Mạnh Hướng Đông một cái, kéo Đỗ Long ra một bên, nói nhỏ:

- Anh xem lão ta còn muốn nói gì nữa, chưa biết chừng còn có phát hiện gì mới.

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Thôi được, để tôi xem lão còn muốn nói gì nữa.

Sau khi Trần Hải Lý ra ngoài, trong phòng thẩm vấn chỉ còn Đỗ Long và Mạnh Hướng Đông, Mạnh Hướng Đông ra hiệu cho Đỗ Long tắt camera và micro ghi âm đi. Đỗ Long làm xong rồi, Mạnh Hướng Đông mới quỷ dị nhìn Đỗ Long, nói:

- Cảnh sát Đỗ, bây giờ chỉ có hai chúng ta, ông có thể nói ra chân tướng cho tôi biết không? Rốt cuộc ông đã làm thế nào mà tìm được túi của tôi? Đã nửa năm nay tôi không đến chỗ giấu túi rồi, ông nói là ông cho người theo dõi phát hiện ra tôi, lời này có thể lừa được người khác, nhưng không thể lừa tôi được. Có phải ông đã sớm biết trong vườn trúc có chôn rất nhiều người, nếu không sao ông có thể chôn túi của tôi vào trong vườn trúc, hại tôi cuối cùng bị lộ được.

Đỗ Long mỉm cười:

- Nếu tôi nói với ông là tôi có năng lực biết trước tương lai, ông có tin được không? Trên thực tế tôi cũng không cần phải giải thích với ông tôi đã làm thế nào cả, đây là bí mật của tôi.

Mạnh Hướng Đông nhìn chằm chằm Đỗ Long một lúc, nói:

- Cảnh sát Đỗ, ông cũng giống tôi, chúng ta đều có rất nhiều bí mật. Trong túi của tôi đâu phải chỉ có mấy thứ thế này, ở nơi tôi giấu túi còn có rất nhiều thứ mà cảnh sát các ông rất có hứng thú, lẽ nào cảnh sát Đỗ giữ làm của riêng. Hành vi của cảnh sát Đỗ khiến tôi cảm thấy có chút khó hiểu.

Đỗ Long nói:

- Tôi và ông chẳng có gì giống nhau cả, số tiền đó tôi sẽ giúp ông quyên góp cho những người cần nó, những thứ đó tôi giữ lại đương nhiên là cần dùng. Ông dùng để hại người, còn tôi dùng để cứu người, nếu như ông không muốn tôi dùng thì có thể khai hết ra.

Mạnh Hướng Đông cười lớn:

- Tại sao tôi phải khai hết ra? Tôi rất tò mò cảnh sát Đỗ rốt cuộc định dùng những thứ đó để làm gì, nếu có thể giúp được gì cho cảnh sát Đỗ, tôi chết cũng không hối tiếc.

Đỗ Long cười lạnh:

- Chết mà không hối tiếc không phải là những từ ông có thể dùng. Ông còn gì muốn nói không, nếu không thì tôi đi đây.

Mạnh Hướng Đông nhìn Đỗ Long, rồi đột nhiên cười nói:

- Cảnh sát Đỗ, tôi tặng anh tất cả những thứ tôi đã sưu tầm trong bao năm nay...

...........

Đỗ Long đã hai ngày không chợp mắt, hắn từ Cục công an quay về nhà, vừa đẩy cửa bước vào, đột nhiên thấy trong căn phòng tối om đã có người ngồi ở trên ghế sô pha hút thuốc lá. Đỗ Long bật đèn lên, nhìn rõ người đang ngồi, hắn kinh ngạc kêu lên:

- Bố? Sao bố không bật điện lên mà lại ngồi như vậy? Suýt nữa thì con đã tưởng trộm rồi!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận