Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 226: Phản kích của Đỗ Long

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 226: Phản kích của Đỗ Long

Một bóng người đội mũ, mặc quần áo thể thao sẫm màu nhảy qua tường rào vào sân nhà họ Lưu, gã mở cửa sau nhà họ Lưu một cách thuần thục, nhẹ nhàng không một tiếng động đi vào biệt thự nhà họ Lưu. Lưu Dịch Dương vẫn chưa đi ngủ, anh ta nghe thấy hình như dưới lầu có tiếng động, liền sinh nghi. Anh ta vơ lấy gậy golf rồi mở của phòng ngủ, một bóng đen thoáng qua trước mắt. Lưu Dịch Dương chỉ cảm thấy mặt bị đánh trúng, anh ta ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, người áo đen xông lên phía trước bóp cổ Lưu Dịch Dương, không bao lâu anh ta bất tỉnh, đến cái gì đã tấn công mình cũng không thấy rõ.

Người áo đen chính là Đỗ Long, kỳ thực hắn còn hận Lưu Dịch Dương hơn cả Lâm Nhã Hân. Anh ta dám không nghe lời, trái lại còn làm Đông Đông tổn thương ngày một trầm trọng, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể. Đỗ Long muốn anh ta thân bại danh liệt, sự nghiệp tiêu tan, muốn anh ta từ giờ không đứng dậy được.

Đỗ Long lấy một túi thuốc từ trong ngực ra, nhét hai viên vào miệng Lưu Dịch Dương sau đó nhét toàn bộ số thuốc còn lại vào túi quần anh ta.

Đây là loại thuốc lắc mới, Đỗ Long vừa dạo một vòng qua sàn nhảy gần đó, nhân tiện liên lạc với người bán lấy một túi.

Loại thuốc này dược tính không mạnh, tác dụng phụ không cao, dùng một lần không thể nghiện được, như thế với Đỗ Long cũng coi như đủ, hắn không muốn Lưu Dịch Dương trở thành con nghiện, tuy nhiên chiêu này có tác dụng hơn cả, chắc chắn có thể khiến Lưu Dịch Dương từ nay về sau không thể phục hồi.

Rất nhanh trong nhà Lưu Dịch Dương vọng ra âm thanh của đứa trẻ bị đau đớn, hai người bảo vệ kia là người phát hiện ra vấn đề sớm nhất, bọn họ nhớ lời Đỗ Long vội vàng gọi điện thoại tới hiệp hội bảo vệ trẻ em và thông báo:

- Chỗ chúng tôi có một người đàn ông, có thể anh ta đang làm hại con mình trong chính ngôi nhà của anh ta, xin các anh mau chóng phái người tới bắt tên cặn bã đó lại.

Trong lúc chờ đợi trong nhà Lưu Dịch Dương vẫn không ngừng phát ra tiếng gào khóc của trẻ nhỏ, đến nỗi hai người bảo vệ ở ngoài cổng nghe thấy cũng muốn phá cửa xông vào để giải cứu đứa trẻ đáng thương đó.

Cuối cùng thì xe của hiệp hội bảo vệ trẻ em cũng tới, một người đàn ông và ba người phụ nữ từ trên xe bước xuống. Nghe thấy trong phòng có tiếng trẻ con gào khóc và tiếng người lớn quát mắng, mặt bọn họ đều biến sắc, lập tức nhấn chuông cửa đồng thời hét lớn yêu cầu người bên trong dừng ngay việc làm tổn thương đứa trẻ.

Không có ai ra mở cửa và âm thanh trong phòng cũng đã dừng lại, chỉ có tiếng nấc giật của đứa nhỏ. Hiệp hội bảo vệ trẻ em cũng không có quyền chấp pháp, cũng không thể phá cửa vào, tình huống này bọn họ cũng không biết làm thế nào. Hai người bảo vệ nghe nói họ không có cách nào, nhất thời không giữ được bình tĩnh mà trở nên tức giận, lấy chân đá vào cánh cổng sắt, không ngờ cánh cổng lại mở ra.

- Ông trời phù hộ, tên cặn bã đó không khóa cổng.

Hai người bảo vệ vui mừng xông vào, chỉ nghe thấy trong phòng vọng ra một tiếng “bịch”, tiếp theo đó là tiếng hét của trẻ con. Hai người bảo vệ cố dùng sức đẩy cho cánh cửa mở ra, dưới ánh đèn pin phòng khách đã hiện ra trước mắt hai người bảo vệ và người của hiệp hội bảo vệ trẻ em một cảnh tượng khiến người ta tức giận.

Chỉ thấy sàn phòng khách vứt đủ các loại roi da, còn cả nến, kẹp sắt vv… Một đứa bé tay giơ lên cao, bị treo vào chiếc đèn trang trí lớn ở phòng khách, chỉ có mũi chân chạm đất. Trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, trên lưng và đùi có rất nhiều vết roi, còn bị sáp nến giọt đầy vào người.

Đứa trẻ đó đúng là Lưu Khải Minh, con trai Lưu Dịch Dương. Đứa bé kinh hãi hét lên, rồi được thả xuống, một cô cởi áo khoác ngoài bọc lấy đứa trẻ, ôm nó vào lòng mà khóc, rồi nhẹ nhàng an ủi, những người khác tức giận đi lên tầng hai thì phát hiện ra Lưu Dịch Dương ở cầu thang, anh ta ngất ở đó, trán nổi biếu lớn, tay vẫn cầm một cây nến…

Mọi người nhớ lại âm thanh trầm đục lúc trước, đều khẳng định Lưu Dịch Dương trong lúc hoảng loạn đã ngã cầu thang rồi bất tỉnh.

- Cháu bé, là ông ta đánh cháu bị thương phải không?

Người phụ nữ của hiệp hội bảo vệ trẻ em chỉ vào Lưu Dịch Dương hỏi cậu bé.

- Ác quỷ, con quỷ mắt đỏ..

Lưu Khải Minh bị dọa đến phát sợ, cậu bé run rẩy tả tướng mạo của ác quỷ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, người đàn ông của hiệp hội bảo vệ trẻ em giải thích một cách chắc chắn:

- Chắn chắn là ông ta, trong phòng này ngoài ông ta còn có ai được nữa? Đứa trẻ này chắc chắn là do quá kinh hãi theo bản năng mà tưởng tượng tướng mạo người ngược đãi mình thành ác ma.

Nghe thấy lời giải thích ấy mọi người đều gật gật đầu, chuyên gia đúng thật là chuyên gia, quả nhiên phân tích rất có lý.

Nhưng những gì Lưu Khải Minh nói thật sự là lời nói mơ sao? Có thể cậu bé không nghĩ như thế, hình ảnh tên ác ma kia vung roi da sau lưng mình không ngừng bay qua bay lại trước mắt cậu bé. Mỗi lần đôi mắt rực lửa đó nhìn sang là trong lòng Lưu Khải Minh lại run sợ.

- Làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt, ngươi mua chuộc bạn học ức hiếp Hồ Hiểu Đông năm ngày, năm roi này là ông trời trừng phạt ngươi, đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi sao lại có một người cha vô sỉ không tài cán gì chỉ biết ức hiếp trẻ con. Hy vọng ngươi có thể rút ra bài học từ đây, nếu không sớm muộn ta cũng sẽ quay lại tìm ngươi…

Tiếng nói đó trầm thấp chậm chạp giống như tiếng ma quỷ trong ti vi, lại thêm đôi mắt đỏ như lửa, Lưu Khải Minh càng chắc chắn ông ta chính là con ma từ địa ngục tới.

Roi da quất mạnh vào lưng, vào chân cậu bé, cảm giác đó không thể nào quên. Lưu Khải Minh bắt đầu hối hận về tất cả những hành vi mình gây ra. Trong lúc đau nhức đột nhiên nhớ ra mình đã từng làm trò cười để nghe một chuyện, trước đây có một học sinh người Mỹ, phạm tội ở Singapore, bị đám đông dùng roi da đánh, dù đã gây ra một vụ bê bối lớn nhưng chính phủ Singapore vẫn cho rằng đó là cách trừng phạt có hiệu quả nhất.

Người của Hiệp hội bảo vệ trẻ em đã báo cảnh sát và lập tức đưa Lưu Khải Minh tới bệnh viện điều trị. Cảnh sát tới bắt Lưu Dịch Dương trong khi anh ta vẫn còn hôn mê, đồng thời họ cũng gom vật chứng có liên quan lại. Bọn họ đã tìm thấy một túi nhỏ thuốc viên trong túi áo Lưu Dịch Dương. Lần này Lưu Dịch Dương có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được nỗi oan này.

Trong quá trình cảnh sát thu thập chứng cứ Lưu Dịch Dương đã tỉnh dậy, anh ta ra sức giãy dụa và hét lớn:

- Các người là ai? Nơi này là vương quốc của ta, ai cho phép các người tự tiện xông vào? Lũ ma quỷ các người, ta phải dùng lửa thánh thiêu chết các người.

Thấy bộ dạng điên cuồng của Lưu Dịch Dương mọi người đều lắc đầu nói:

- Người này uống thuốc rồi đánh đứa nhỏ, thật hết thuốc chữa.

Đồn cảnh sát quyết định tạm thời đưa Lưu Dịch Dương về đồn, đợi thuốc trong người anh ta hết tác dụng sẽ tiến hành thẩm vấn. Nhà họ Lưu mau chóng yên tĩnh trở lại, căn phòng hắc ám một lần nữa xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó đeo găng tay, đội mũ lưỡi trai, lặng lẽ tìm kiếm một hồi trong nhà họ Dương rồi mới vừa lòng rời đi.

Đỗ Long tránh camera trong t khu chung cư rồi rời đi, bởi hắn mặc quần áo thể thao và đeo giầy chạy bộ nên lúc chạy trên đường không có ai chú ý, còn cho rằng là người nhân lúc đêm khuya trên đường ít người ít xe nên đi tập thể dục.

Đỗ Long nhanh chóng trở về nhà Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân đang nằm trên giường xem tạp chí phụ nữ, Đỗ Long tắm nhanh rồi đến bên giường, ôm Lâm Nhã Hân vào lòng. Lâm Nhã Hân thản nhiên đưa môi lên thơm, nhẹ nhàng hỏi:

- Nửa đêm canh ba anh chạy đi đâu thế? Sao giờ mới về, làm người ta đợi anh nửa ngày rồi.

Đỗ Long cười hi hi cởi áo ngủ của nàng, xoa ngực, tách chân nàng ra, thuyền nhỏ chầm chậm trượt vào sông ngầm. Lâm Nhã Hân say đắm nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy Đỗ Long nói bên tai:

- Hân, nếu em thật sự muốn xả giận thay Đông Đông thì hãy nghe lời anh, chiều thứ hai hẹn gặp Lưu Dịch Dương tại công viên Thúy Hồ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận