Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 127: Cuồng Ma Phanh Thây (1)

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 127: Cuồng Ma Phanh Thây (1)

Nghe lời miêu tả của Hoàng Kiệt Hào, trong lòng Đỗ Long chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn thốt lên thành lời:

- Cuồng ma phanh thây?

Không phải Đỗ Long không chút quan tâm tới những vụ án cũ, thực tế thì hắn đã xem rất nhiều hồ sơ của những vụ án cũ, trong đó có vài vụ rất giống với vụ án phân thây, đó là một trong những vụ án mà Đỗ Long chú ý nhất.

Những vụ án mà thi thể bị chia ra vẫn chưa được phá giải, trong phòng Công An thì nó là vấn đề cơ mật. Nếu công bố cho dư luận biết thì e sẽ gây ra tâm lý hoang mang trên diện rộng chẳng kém gì vụ án “sát thủ taxi” năm xưa.

Những vụ này xảy ra tại những thời điểm khác nhau, vị trí vứt xác cũng không giống nhau, có một vài đặc điểm na ná nhau nên Cảnh sát thành phố Ngọc Minh đem những vụ án này gộp lại thành một vụ án chung. Những cảnh sát hình sự tham gia vụ án này đều gọi tên hung thủ là “cuồng ma phanh thây”.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Tạm thời còn chưa khẳng định được có phải do y làm hay không, tuy nhiên mánh khóe sử dụng thì thực sự rất giống y. Thôi đừng lằng nhằng nữa, vụ án này do Phó trưởng phòng Công an Thành phố Lục Hồng Quảng phụ trách, những người phụ trách ở các khu vực có liên quan cũng đã tới đây rồi, chúng ta là người vùng này, không thể chậm trễ nữa.

- Được, chúng tôi sẽ xuống ngay bây giờ.

Đỗ Long cúp điện thoại, Thẩm Băng Thanh lập tức hỏi:

- Là cuồng ma phanh thây hả?

Đỗ Long thấy gã đã buông bát đũa xuống, đang mặc quần áo thì nói:

- Mặc kệ nó là thằng nào, trời đánh tránh bữa ăn, chúng ta không thiếu mấy phút đó, cậu mau ăn xong đi rồi tính sau.

- Tớ no rồi.

Thẩm Băng Thanh nói, nhưng sau khi gã mặc xong quần áo thì trông thấy Đỗ Long vẫn đang lề mề mặc quần áo, bất đắc dĩ gã ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết chỗ thức ăn còn lại.

Đỗ Long cấp tốc mặc đồng phục cảnh sát, đem theo những đồ trang bị cơ bản rồi ngắm nghía qua gương, sau đó hai người mới bước nhanh ra ngoài trong sự thúc giục của Thẩm Băng Thanh.

- Này, đợi cháu với.

Bạch Nhạc Tiên chạy tới, đòi ra ngoài cùng họ, Đỗ Long quát:

- Các chú ra ngoài phá án, một đứa con gái như cháu đi theo làm cái gì? Mau về đi ngủ ngay.

Bạch Nhạc Tiên ra vẻ đáng thương:

- Cháu sợ mà, có một mình cháu ở nhà nếu kẻ xấu đến thì cháu biết phải làm sao? Cháu mặc kệ, cháu phải đi cùng, nếu chú không cho cháu đi thì cháu sẽ trèo ra ngoài qua ban công đấy.

Đỗ Long chau mày, vốn định từ chối, nhưng trông thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy hy vọng của Bạch Nhạc Tiên thì phút chốc lại động lòng, đang định cự tuyệt lại đổi giọng:

- Được rồi, cháu có thể đi cùng. Nhưng tới lúc đó chỉ được xem, không được làm gì cả. Phải nghe chú chỉ huy, nếu cháu không nghe lời thì lần sau chú sẽ không bao giờ dẫn cháu ra ngoài chơi nữa.

Bạch Nhạc Tiên vui sướng, ra sức gật đầu nói:

- Vâng, cháu nghe chú hết.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Thế này không được ổn cho lắm thì phải?

Đỗ Long nói:

- Không sao... Buổi tối gió to, cháu mặc thêm cái áo khoác, nhanh lên.

Bạch Nhạc Tiên vui sướng đồng ý rồi cấp tốc chạy về phòng mặc thêm chiếc áo khoác, sau đó cùng Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh ra khỏi khu nhà ở.

Hoàng Kiệt Hào trông thấy hai người dẫn theo một cô gái đi ra thì nghi ngờ hỏi:

- Sao chậm vậy? Cô này là ai? Thuận đường đi nhờ hay sao đây?

Đỗ Long ngồi ở ghế phụ lái, hắn nhỏ giọng trả lời:

- Cô ta là con gái Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, cứ nằng nặc đòi tới hiện trường xem, tôi đành phải nhận lời. Nhưng tôi sẽ trông chừng cô ta, đảm bảo không cho cô ta làm loạn.

Hoàng Kiệt Hào chau mày, đối với Bạch Nhạc Tiên mà nói y đuổi cũng không đúng, không đuổi cũng không đúng, y đành nói:

- Nếu người khác hỏi thì tôi sẽ không chịu tiếng xấu cho cậu đâu đấy, cậu tự mà xử lý.

Đỗ Long gật đầu cười gượng, Hoàng Kiệt Hào nổ máy lái xe tới khu chung cư ở công viên Ninh Tĩnh, Đỗ Long quay đầu lại nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Tiên Nhi, từ lúc này trở đi những gì cháu nhìn thấy nghe thấy đều là cơ mật, trừ khi chú đồng ý, nếu không cháu không được tiết lộ bất cứ thông tin gì của vụ án này cho bất kỳ ai, kể cả bố mẹ cháu, cháu nhớ kỹ chưa?

Bạch Nhạc Tiên ra sức gật đầu nói:

- Cháu nhớ kỹ rồi, cháu sẽ không nói với ai là được chứ gì.

Đỗ Long quay lại nói với Hoàng Kiệt Hào:

- Tình hình thế nào? Đã tìm được người chứng kiến chưa?

Hoàng Kiệt Hào nói với vẻ không bằng lòng cho lắm:

- Cũng giống mấy lần trước, không có manh mối nào đáng nói, cũng không có người chứng kiến. Tình tiết có lợi duy nhất là việc vứt xác lần này xảy ra ở một khu dân cư nhỏ, camera giám sát ở khu dân cư có thể sẽ cung cấp cho chúng ta một chút manh mối nào đó.

Thẩm Băng Thanh ngồi ở ghế sau nói:

- Lần này tìm được bộ phận nào? Đựng trong túi đựng rác màu đen phải không? Có ngâm formalin hay không?

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Tạm thời mới chỉ tìm được một cánh tay phải, trước mắt đã huy động tất cả lực lượng cảnh sát tiến hành lục soát khắp khu vực gần với điểm vứt xác.

Bạch Nhạc Tiên tò mò nghe cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng không hề lên tiếng, điều này khiến Hoàng Kiệt Hào yên tâm đôi chút vì y vẫn luôn lo lắng cô sẽ nói lung tung hoặc hỏi lung tung gì đó.

Khu dân cư ở công viên Ninh Tĩnh cách nhà Đỗ Long khoảng chừng năm cái ngã tư, lái xe chẳng mấy chốc mà tới nơi nên Hoàng Kiệt Hào đã trực tiếp lái xe tới đón bọn họ.

Toàn bộ công viên Ninh Tĩnh và hai khu quảng trường gần đó đã bị cảnh sát phong tỏa nghiêm ngặt. Do cố gắng không gây ồn ào cho người dân nên tất cả các cảnh sát đều không dùng còi và đèn báo hiệu, chỉ có những chiếc xe phụ trách phong tỏa các ngả đường, kiểm tra nghiêm ngặt những người qua đường và xe cộ mới bật đèn báo hiệu.

Hoàng Kiệt Hào đi đón người nên tới muộn, đám người trong đội bọn họ đều đã tới hiện trường, thậm chí những người từng tiếp xúc với vụ án cuồng ma phanh thây trong đội nhận được tin cũng lần lượt kéo tới.

Hoàng Kiệt Hào đỗ xe cẩn thận rồi dẫn đám người Đỗ Long tiến vào hiện trường đã được phong tỏa. Đỗ Long cúi người chui vào phạm vi phong tỏa xong thì quay ra nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Cháu đứng đây thôi, không nên vào trong nữa. Phạm vi có thể tự do đi lại là hai mét bên ngoài vòng tròn này, không được chạy lung tung, xung quanh đây đều là cảnh sát nên rất an toàn.

Bạch Nhạc Tiên lần đầu tiên thấy có nhiều cảnh sát cùng làm việc như thế, cô phấn khởi gật đầu, cũng tỏ ra biết điều nên không đi vào trong nữa mà nhón chân nhìn đông nhìn tây.

Hoàng Kiệt Hào đi tới hiện trường thi thể được vứt bỏ, phát hiện pháp y Cảnh Vệ Đông đang cho cánh tay vào cái túi đựng vật chứng giống như màng giữ tươi rồi đặt vào một cái hộp chất đầy đá lạnh, y hỏi:

- Có phát hiện gì mới không?

Cảnh Vệ Đông ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long đang nói chuyện với Bạch Nhạc Tiên một cái rồi nói:

- Chắc chắn là cùng một kẻ gây ra, tuy nhiên tình tiết thì có chút thay đổi, Đỗ Long, cậu mau tới đây xem cái tay này.

Đỗ Long bước nhanh tới đội một chiếc máy quan sát chủ động trông giống chiếc đèn mỏ nhưng phía mắt trước có gắn một loại kính lúp, rồi cầm cái cánh tay đó lên cẩn thận quan sát.

Cánh tay đó vẫn còn nguyên cả bàn tay, Đỗ Long chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã quả quyết rằng:

- Người chết là một người đàn ông trung niên, cao khoảng 1m65 đến 1m70, người hơi mập, cân nặng khoảng 75kg, trên tay không có những vết chai rõ ràng, chắc hẳn không phải lao động tay chân. Từ hình dạng xương ở cổ tay của người này có thể thấy người này có khả năng mang huyết thống của người phía nam, trên tay không có dấu vết bị trói bằng dây, cũng không thấy dấu vết của băng dính. Mặt cắt của vết thương hơi khác với những vụ án trước đây, thủ đoạn phân thây của hung thủ càng lúc càng tinh vi hơn, hơn nữa lần phân thây này có lẽ đã sử dụng cụ cắt gọt, chứ không dùng loại cưa như những lần trước nữa. Bởi vì cánh tay đã được ngâm trong formalin nên không có cách nào xác định cánh tay bị cắt khi nạn nhân còn sống hay sau khi chết mới bị cắt, cũng không có cách nào xác định được thời gian tử vong và thời gian vứt xác....

Mọi người nghe xong những phân tích của Đỗ Long thì đều hướng về phía Cảnh Vệ Đông, Cảnh Vệ Đông gượng cười nói:

- Tên tiểu tử này ghê thật, vốn định kiểm tra cậu một chút, chẳng ngờ những manh mối cậu tìm ra còn nhiều hơn cả tôi. Tôi thì không thể xác định nạn nhân mang huyết thống của người miền nam được... Đừng nhìn tôi nữa, những gì Đỗ Long nói đều rất có lý, lát nữa tôi còn phải sửa lại báo cáo sơ bộ của tôi theo những gì cậu ấy vừa nói. Từ nay có Đỗ Long ở hiện trường thì không cần tôi tới kiểm tra sơ bộ nữa đâu.

Hoàng Kiệt Hào gật đầu nói:

- Anh Cảnh, làm phiền anh rồi, tôi vẫn tin tưởng anh hơn... Nói như vậy thì người chết là một người đàn ông, điều này khác hẳn với những vụ án phân thây trước đây, điểm này nói lên điều gì?

Thẩm Băng Thanh lập tức trả lời:

- Hung thủ càng tự tin hơn, cho nên mục tiêu lựa chọn cũng được nâng lên mức cao hơn.

- Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng đã nghĩ tới điều đó, nhưng không được nhanh như cậu ta. Đúng là thanh niên có khác, đầu óc nhanh nhạy thật.

Mạnh Hạo cười ha ha nói.

- Đừng có cợt nhả như vậy, như thế là bất kính đối với người chết.

Hoàng Kiệt Hào chỉ đạo:

- Đỗ Long, cậu với Thẩm Băng Thanh, Mạnh Hạo, Lưu Vĩnh An, Triệu Vũ Uy tìm kiếm dấu vết quanh hiện trường. Tôi, anh Ngụy sẽ chia ra đi phỏng vấn người dân ở quanh đây, hỏi người trực ban hôm nay, người phát hiện cánh tay và báo án. Lãnh đạo đang trên đường tới đây, mọi người khẩn trương một chút.

Kỳ thực trước khi đám Hoàng Kiệt Hào tới thì đám Ngụy Hưng Bang và Mạnh Hạo đã làm những công tác sơ bộ, túi đựng cánh tay đã được đem đi kiểm tra. Giống như trước đây, không hề có chút dấu vân tay hay manh mối có giá trị nào, nhưng lại phát hiện ra nhãn mác cùng loại với những vụ án trước. Từ một khía cạnh khác có thể chứng minh mối liên hệ giữa những vụ án này, trên thùng rác cũng không hề phát hiện ra dấu vân tay. Nhân viên dọn vệ sinh thường đeo gang tay, người bình thường cũng không dùng tay không để động vào thùng rác, hung thủ cẩn thận như thế đương nhiên càng không thể để lại dấu vết gì trên thùng rác được.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận