Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 922: Dê vào miệng cọp

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 922: Dê vào miệng cọp

Đỗ Long nói đến cây súng ngắm kia, Thẩm Băng Thanh nói:

- Điều này trái với quy định? Tôi cảm thấy hay là mau đem nó giao nộp thì tốt hơn.

Đỗ Long nói:

- Nếu giao ra, lần sau lại muốn dùng thì làm thế nào? Yên tâm đi, tôi giấu tốt như vậy, không ai biết đâu.

Thẩm Băng Thanh không biết làm thế nào, cũng đành đi khỏi, Đỗ Long đem hai người bị gãy tay ném sang ven đường, trói bọn họ bằng dây lưng và dây thừng có dính một chút máu. Lúc này hắn mới lần lượt gọi điện cho Thạch Siêu Vũ, Đại Hùng cùng với người phụ trách Cục An ninh Quốc gia ở thành phố Lỗ Tây.

Sau một thời gian bọn người Đại Hùng đến đầu tiên, không thấy Hạ Hồng Quân khiến bọn họ thất vọng, Đỗ Long an ủi bọn họ nói Hạ Hồng Quân đuổi theo nữ tặc rồi, lúc này bọn họ mới yên tâm một chút.

Người Cục An ninh Quốc gia chở Thạch Siêu Vũ và thêm năm bảy người tới đây, một người trẻ tuổi của Cục An ninh Quốc gia đi tới, bắt tay Đỗ Long nói:

- Đỗ Long đúng không? Tôi là Trang Hoành Vĩ, sau này có chuyện gì hãy trực tiếp liên hệ với tôi.

Đỗ Long cười nói:

- Vâng, anh Trang, trừ hai người này ra, tôi có người bạn đang đuổi theo một phụ nữ giống tên trùm, không biết khi nào có thể trở về.

Trang Hoành Vĩ nói:

- Vậy sao? Vậy thì tốt, hy vọng có thể bắt được tên trùm, lần trước bắt người đàn ông kia chỉ là tên tiểu lâu la, trừ việc thẩm vấn được biệt danh của gã là Hổ Tứ Tam ra thì thông tin biết được quả thật quá ít.

Đỗ Long hỏi:

- Miệng những tên này rất bướng bỉnh, các người làm thế nào để cạy miệng bọn chúng?

Trang Hoành Vĩ nói:

- Cái này… không thuận tiện để nói, tóm lại người cứng miệng ở trong tay các chuyên gia thẩm vấn của chúng tôi, muốn khai thật ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Từ lời nói bình thản của Trang Hoành Vĩ, Đỗ Long nghe thấy ớn lạnh, hắn bắt đầu không ngừng suy xét nếu đem Lam Phượng giao cho bọn họ thì sẽ có hậu quả gì. Nếu làm tổn hại rồi mới giao cho Hạ Hồng Quân, đáng tiếc mỹ nữ không nói, chỗ Hạ Hồng Quân cũng không dễ gì ăn nói.

Tuy nhiên giờ hối hận cũng đã muộn, nửa giờ sau Hạ Hồng Quân lái xe đem Lam Phượng trở về. Tuy rằng quần áo Lam Phượng chỉnh tề nhưng mái tóc cô rối bời, màu hồng trên hai gò má đã lụi tàn, bộ dạng nhu nhược bất lực gần như tê liệt nằm ngả lên người Hạ Hồng Quân, khiến cho người khác không khỏi nghi ngờ chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô.

Sức thu hút tỏa ra từ Lam Phượng cũng khiến cho Trang Hoành Vĩ phải chú ý, sau khi đem người giao cho Cục An ninh Quốc gia y hạ thấp giọng nói với Đỗ Long:

- Anh cũng đừng quên đáp ứng chuyện của tôi.

Đỗ Long cười nói:

- Cậu yên tâm đi, anh Trang, có chút chuyện tôi muốn nói với anh một chút…

Đỗ Long và Trang Hoành Vĩ đi sang một bên, Đỗ Long nói:

- Anh Trang, thân phận người phụ nữ này rất quan trọng, tốt nhất khi thẩm vấn không nên làm thương tổn đến thân thể cô ấy, nếu hỏi không được gì cũng đừng lo, ngày mai thời gian rảnh rỗi tôi sẽ đích thân thẩm vấn cô ấy.

Tranh Hoành Vĩ nhíu mày, Đỗ Long yêu cầu có phần hơi quá, tuy nhiên xem xét người Đỗ Long bắt, mà cha hắn lại chính là cấp trên của mình, ân huệ này coi như bán cho hắn.

Trang Hoành Vĩ gật đầu, nói:

- Được, trước tiên tôi giữ cô ta chờ anh đến thẩm vấn, tuy nhiên không thể chờ đến ngày mai.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy là quyết định rồi!

Người của Cục An ninh Quốc gia đi rồi, Đỗ Long quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Hồng Quân bảo tay chân của y giải tán, Đỗ Long nói với hắn:

- Thế nào rồi, đã hưởng phúc rồi chứ.

Hạ Hồng Quân không thể giấu nổi sắc mặt vui mừng, nói:

- Thích, thích ngây người, nhưng cô ấy rơi vào tay những người trong Cục An ninh Quốc gia, không sao chứ?

Đỗ Long ôm vai y cười nói:

- Yên tâm đi, tôi cam đoan cô ấy không có việc gì, ngày mai chờ tôi thẩm vấn cô ấy xong, tôi nghĩ ngay cách đưa cô ấy ra, sau đó chỉ xem cậu thôi, cậu có tính toán gì hay không?

Hạ Hồng Quân có chút mơ màng lắc đầu nói:

- Tôi đã thử qua, cô ấy không hề nói gì cả, nhưng có thể cảm thấy được sự sợ hãi của cô ấy, cô ấy không thể phản bội tổ chức của mình, cô ấy thậm chí còn thuyết phục tôi, để tôi đi cùng cô ấy.

Đỗ Long cười nói:

- Cô ta thật mơ mộng hão huyền, yên tâm đi, chỉ cần nghe tôi, tôi cam đoan cuối cùng cô ta sẽ ngoan ngoãn làm người phụ nữ của cậu.

Hạ Hồng Quân cười khổ nói:

- Chỉ mong vậy, hai lần cưỡng hiếp cô ấy, khẳng định cô ta hận tôi tới tận xương tủy rồi….

Đỗ Long cười nói:

- Hai lần? Lần trước là mấy năm trước sao?

Hạ Hồng Quân cười khổ gật đầu, Đỗ Long cười nói:

- Yên tâm đi, phụ nữ là loài động vật kỳ quái nhất thiên hạ, hoặc cậu có thể thay đổi quan điểm, thí dụ như nói… Trên đời này cậu là người đàn ông duy nhất có thể hai lần cưỡng hiếp cô ta… ký ức cô ta đối với cậu còn mới mẻ, do vậy hận chuyển thành yêu không có gì là kỳ quái.

Hạ Hồng Quân nóng lòng chờ đợi gật đầu, chuyển đề tài, cậu ta hỏi:

- Anh làm thế nào biết trước nơi này, để Băng Thanh mai phục ở đây?

Đỗ Long hết sức vô tội nói:

- Tôi không biết, Băng Thanh vẫn ở nguyên chỗ cũ sau khi anh bị bắt, còn bắt được một cô gái, sau đó anh ta cũng cùng tôi chạy loạn. Đợi sau khi nhận được địa điểm cuối cùng chúng tôi cùng đến, anh ta lặng lẽ lẻn vào, nhưng tôi làm ngòi nổ để yểm trợ cho anh ta. Cô Lam Phượng quá tự tin, không phái người trông chừng, kết quả bị cậu bắt được, đây là số mệnh, định mệnh cô ấy là của cậu…

- Anh nói quá rồi…

Hạ Hồng Quân nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ kỳ vọng. Tuy rằng trong lời nói Đỗ Long có chút vấn đề, nhưng Hạ Hồng Quân lại không truy đến cùng, Đỗ Long nói đúng, chuyện tối nay cũng đã đủ để y nhớ mãi rồi.

Đỗ Long đưa Hạ Hồng Quân về khách sạn, sau đó mới trở về chỗ ở của Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình.

Vừa mới mở cửa bước vào, bên tai liền nghe được âm thanh thở gấp, Đỗ Long nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào nhìn, chỉ thấy qua mấy giờ, tình hình trong hai phòng không có gì thay đổi. Sau khi trải qua việc nạp nhiên liệu đặc biệt, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cũng chưa thể thoát ra thuận lợi, đó là tiếng thở gấp quyến rũ phát ra từ Âu Dương Đình, miệng Phó Hồng Tuyết bị bịt chặt để tiếng kêu rên phát ra cách xa cũng không nghe được.

Đỗ Long đi vào cởi bỏ dây thừng trên người Phó Hồng Tuyết, sau đó nhanh chóng xoa bóp cho cô nhanh lưu thông máu. Một hồi lâu sau Phó Hồng Tuyết mới khóc ra thành tiếng, nói khổ sở:

- Anh, anh thích hay không thích em? Vậy tại sao anh còn tra tấn em?

Đỗ Long cười nói:

- Đừng suy nghĩ lung tung, ai nói anh không thích em?

Phó Hồng Tuyết thút tha thút thít nói:

- Vậy vì sao hai lần anh đều đi cùng Đình Đình không đi cùng em?

Đỗ Long cười nói:

- Đồ tốt nhất phải giữ lại ăn từ từ, đạo lý này chẳng lẽ em không hiểu?

Đỗ Long ngừng một chút, kề sát tai Phó Hồng Tuyết thấp giọng trêu đùa:

- Nếu em thật sự thích anh, vậy lần sau anh chỉ đi cùng em không đi cùng Đình Đình được không?

Phó Hồng Tuyết cúi đầu ừ một tiếng, lấy hết dũng khí nói:

- Anh… nếu thật sự anh thích em, vậy thì muốn em rồi, em tuy rằng từng ở đầu đường xó chợ nhưng thân thể em vẫn sạch sẽ, xin anh yêu mến…

Đỗ Long véo nhẹ trước ngực cô một cái, cười nói:

- Em vội vã hiến thân làm gì? Như vậy cũng tốt, em cùng anh tắm rửa, anh yêu mến em trong phòng tắm thế nào?

Trong mắt Phó Hồng Tuyết bất chợt long lanh niềm vui, cô rạo rực nói:

- Vậy… còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh đi tắm thôi!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận