Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 497: Niềm vui bất ngờ

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 497: Niềm vui bất ngờ

Không chỉ Bạch Nhạc Tiên muốn học, nhìn Đỗ Long vài ba câu đã vạch mặt nghi phạm khiến mọi người đều hưng phấn muốn học cái thuật bắt mạch kiểm tra lời nói kia. Đỗ Long còn bảo Mạnh Hạo tìm một cái phòng nhỏ để mọi người nghe hắn giảng giải về thuật bắt mạch kiểm tra lời nói.

- Nguyên lý thuật bắt mạch kiểm tra lời nói rất đơn giản, tuy nhiên nếu có thể đạt tới trình độ có thể dùng được thì không dễ dàng như vậy rồi. Mọi người muốn học trước tiên phải học bắt mạch trước, đại khái sau khi đọc được ít nhất một ngàn bệnh thì sẽ có được kết quả nho nhỏ. Sau khi biết được hơn chục ngàn loại bệnh, chức mừng bạn, nghệ thuật bắt mạch kiểm tra lời nói có thể đạt tới 90% trở lên chính xác rồi, thêm vào đó kỹ năng thẩm vấn khéo léo và hoàn cảnh không khí tạo thành, thường có thể đạt tới xuất kỳ bất ý đánh trúng ý đối phương.

Sau khi Đỗ Long tha hồ giới thiệu cho mọi người một chút kinh nghiệm thì thí nghiệm ngay tại chỗ, kết quả người nói dối bị hắn quay cho một hồi. Đây là đám cảnh sát hình sự không có gánh nặng tâm lý gì và được huấn luyện có tố chất, đổi lại hoàn cảnh đặc thù, trong lòng phạm nhân có quỷ, một chiêu này xem ra thật sự có tác dụng rất lớn. Mọi người vì thế liền nóng lòng muốn thử ngay, nhưng kết quả sau khi bọn họ thay nhau làm thí nghiệm lại làm người khác uể oải. Xem ra Đỗ Long nói đúng, muốn học được chiêu này, thế nào cũng phải học y thuật vài năm mới được.

Đỗ Long mặc kệ bọn họ, tiếp tục giúp Mạnh Hạo, tra xét vài bản án cũ đã gác lại từ một hai tháng. Tuy rằng không phải toàn bộ lập tức phá được, nhưng tại chỗ cũng phá được một hai án, và mấy án còn dư lại cũng có đột phá lớn. Ngay cả đám người Mạnh Hạo đã quen với năng lực của hắn cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, huống chi những người mới gia nhập của tổ 1, bọn họ quả thực coi Đỗ Long trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám rồi.

Đỗ Long giúp gã bạn cũ một chút, sau khi hết bận liền lập tức chuồn đi, tiện bắt cóc luôn Bạch Nhạc Tiên. Thẩm Băng Thanh không có việc gì làm, liền để cho hắn tự do hoạt động.

Lúc này không thể mang theo Thẩm Băng Thanh, bởi vì người Đỗ Long muốn gặp là Tô Linh Vân.

Trung tâm giải trí Hạo Thiên, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên chơi xì tố trong phòng, người thua uống nước trắng. Trò này Bạch Nhạc Tiên không phải là đối thủ của Đỗ Long, uống bụng tròn xoe, không ngừng chạy nhà vệ sinh.

- Chúng ta ở đây chờ ai à…

Bạch Nhạc Tiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, lần thứ n hỏi vấn đề này, Đỗ Long nói:

- Anh cũng không biết, một người bạn bảo anh chờ ở đây, vậy thì chờ chứ sao.

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái mặc váy liền áo màu trắng đi đến. Cô nhìn thấy trong phòng khách đã có người, cô nhất thời sững sờ, mà Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên thấy cô tiến vào, hai người trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó Bạch Nhạc Tiên trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, đứng lên, kêu lên:

- Tiểu Vân! Sao lại là cậu! Cậu tới thành phố Ngọc Minh lúc nào cũng không báo trước với tôi một tiếng?

Người đến chính là Tô Linh Vân, cô cũng nhận ra Bạch Nhạc Tiên, nghe vậy cười nói:

- Tôi mới phải hỏi cậu đấy, sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ … Cậu cũng biết chị Hân?

Lâm Nhã Hân đi theo sau lưng Tô Linh Vân, cô cũng kinh ngạc nói:

- Các cô biết nhau?

Tô Linh Vân cười nói:

- Ừ, chúng tôi quen biết từ lâu rồi, thế nào? Chị Hân chị không biết sao? Tôi còn tưởng rằng chị chính là người chuẩn bị cho tôi niềm vui bất ngời này, a … vị này chính là…

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Cậu ta mới là niềm vui bất ngờ tôi chuẩn bị cho cô, mọi người chẳng nhẽ còn muốn tôi thay mọi người giới thiệu?

Tô Linh Vân trong mắt hiện lên một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, chỉ thấy Đỗ Long nghi ngờ hướng nhìn sang cô. Tô Linh Vân vui vẻ đưa tay về phía Đỗ Long, nói:

- Đỗ Long, anh thật sự không biết tôi? Hai ngày trước chúng ta còn gọi điện thoại tán gẫu.

Đỗ Long giả bộ sửng sốt, sau đó bừng tỉnh nói:

- Là cô! Cô là Tô tiểu thư, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đay, cô và chị Hân là bạn bè sao? Chị Hân, sao chị không nói sớm.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Chính là muốn cho mọi người một sự ngạc nhiên nha, nhưng tôi thật ra không nghĩ tới, đây là bạn gái của cậu à? Cô rõ ràng quen biết tiểu Vân, sao không giới thiệu với tôi một chút?

Đỗ Long cười nói:

- Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy là Bạch Nhạc Tiên, làm thư ký ở ngành tương quan.

Bạch Nhạc Tiên đá Đỗ Long một cái, đưa tay thoải mái về phía Lâm Nhã Hân, nói:

- Chị Hân, xin chào, cứ gọi tôi là Tiên nhi.

Lâm Nhã Hân biết Bạch Nhạc Tiên, chỉ là không trực tiếp tiếp xúc mà thôi, cô bắt tay Bạch Nhạc Tiên nói:

- Rất vui được biết cô, cô thật xinh đẹp.

Bạch Nhạc Tiên vui mừng nói:

- So với chị Hân và tiểu Vân tôi còn kém xa, đúng rồi, tiểu Vân, cô tham gia hội nghị thu hút đầu tư gì đó hay sao? Khéo quá, A Long cũng là đại biểu châu Đức Hồng tham gia hội nghị đó, đến lúc đó chị cần phải chiếu cố một chút nha.

Tô Linh Vân cười nói:

- Đó là đương nhiên, cảnh sát Đỗ còn là đại ân nhân của tôi mà.

Một âm thanh khiến người ta phiền phức đột nhiên truyền tới:

- Đại ân nhân cái gì, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô bắt cướp thôi mà, còn bị người ta đánh chút nữa biến thành người thực vật nữa. Tiểu Vân nếu như cô sớm nghe tôi, mang theo vệ sĩ bên mình, thì đâu có xảy ra chuyện như vậy.

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt tươi cười của cả Tô Linh Vân và mọi người đều cứng ngắc, chỉ thấy Triệu Ngọc Hoa con nhà giàu mới nổi của tập đoàn Thiên Nguyên dưới sự bảo vệ của vệ sĩ nghênh ngang đi tới.

Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:

- Có ơn báo ơn chính là truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ, anh họ sao có thể nói năng không lễ phép như vậy. Cảnh sát Đỗ, mọi người đừng trách anh ấy, anh ấy đúng là không ngăn nổi miệng.

Đỗ Long cười nói:

- Không sao, tôi không để ý đâu, lúc ấy tôi không có năng lực một chút, cho nên sau sự việc mới có thể tức giận phấn đấu, hiện tại tôi cũng không yếu đuối như vậy nữa rồi.

Triệu Ngọc Hoa cười lạnh chen lấn tiến vào, y vươn tay về phí Đỗ Long nói:

- Đúng vậy sao? Chúc mừng cảnh sát Đỗ biết hổ thẹn mà trở nên dũng cảm, tôi là Phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên Triệu Ngọc Hoa, rất hân hạnh được thấy việc nghĩa cảnh sát Đỗ đã làm, chúng ta bắt tay nào.

Tô Linh Vân mặt biến sắc, định lên ngăn cản, thì Lâm Nhã Hân lại nhẹ nhàng kéo ống tay cô một chút, mỉm cười khẽ lắc đầu. Mà trên mặt Bạch Nhạc Tiên càng lộ vẻ khinh thường, bởi vậy Tô Linh Vân liền nhịn lại.

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Mấy ngày gần đây luyện Thiết Sa Chưởng, tay luyện đều không có cảm giác rồi, không biết bóp nát bao nhiêu cái chén cái bát cái muôi, không biết anh Triệu có chịu nổi không, cảm thấy chịu không nổi, cần phải khẩn trương kêu đau lớn một tiếng nhé.

Mặt Triệu Ngọc Hoa biến sắc, không phải sợ hãi, mà là vì sự khinh miệt mà Đỗ Long biểu hiện ra ngoài kia, tay hai người nắm lấy nhau, Triệu Ngọc Hoa chậm rãi tăng lực nói:

- Mấy ngày gần đây tôi cũng luyện Karate, không biết Karate lợi hại hay là Thiết Sa Chưởng lợi hại, đành phải lãnh giáo một chút. Cảnh sát Đỗ nếu không chịu nổi cũng mời lập tức nói ra, tôi sẽ dừng tay.

Đỗ Long cũng thong thả tăng lực, hắn mỉm cười nói:

- Karate? Cái loại bàng môn tà đạo cứt trâu sáng tí bên ngoài này sao có thể so với chân tài thực học của Hoa Hạ chúng ta?

Triệu Ngọc Hoa rất nhanh cảm thấy được áp lực từ phía bàn tay Đỗ Long, y vẫn không chịu nhận thua, kết quả trên trán nhanh chóng mồ hôi ứa ra, là ai cũng đều nhìn ra Đỗ Long chiếm thế thượng phong. Hai vệ sĩ của Triệu Ngọc Hoa tiến lên nửa bước, lúc đang do dự muốn cứu ông chủ của họ, Đỗ Long dùng sức mạnh bất ngờ, sau đó hạ lỏng tay ra, hắn vẫn cười hì hì như cũ nói:

- Phó tổng giám đốc Triệu thật là lợi hại, tay sắp bị bóp gãy rồi mà vẫn nhịn được không rên một tiếng, cũng may tôi phát hiện đúng lúc, bằng không đã không hay rồi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận