Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 871: Độc thủ phía sau bức màn

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 871: Độc thủ phía sau bức màn

Đỗ Long nhớ lấy biển số của chiếc Toyota Crown đó, hắn lập tức điềm tĩnh rút điện thoại ra ấn số. Sau khi điện thoại thông Đỗ Long nói: - Đội trưởng Ngô, còn nhớ tôi chứ? Tôi là Đỗ Long đây... hai tháng trước tôi đã làm phiền anh giúp tôi bắt một băng nhóm tội phạm, mọi người đã giằng co nửa mất đêm đấy...

Ngô Khả Nguyên đội trưởng đội giao thông Thành phố Lỗ Tây, là một trong những người mà sau khi Hàn Vĩ Quân lên làm cục trưởng công an vẫn còn giữ lại không thay đổi, nghe Đỗ Long nói anh ta liền nhớ ra cười nói: - Là anh sao? Tôi còn nói là ai đây, nghe nói anh được điều đến Thành phố Lỗ Tây rồi, mọi người đều nói phải bắt anh mời một bữa đấy, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay là tự chui đầu vào rọ?

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ cần mọi người có thời gian thì tôi lúc nào cũng sẵn sàng tháp tùng, nhưng hôm nay tôi lại có chuyện phiền đến anh rồi... có một tên tiểu tặc trộm mất một thứ đồ của tôi, đi một chiếc Toyota Crown màu trắng biển số... từ cổng khách sạn Lệ Hào đi về phía đông, anh có thể giúp tôi điều tra một chút lai lịch và hành tung của chiếc xe này không?

Ngô Khả Nguyên thoáng suy nghĩ một chút rồi liền đồng ý. Mặc dù lần này không gặp mặt chào hỏi nhưng quan hệ của Đỗ Long với bí thư châu ủy mọi người đều biết rõ, đừng nói là tra một chiếc xe, chuyện phiền phức hơn nữa cũng phải làm cẩn thận mới được.

Sau khi xuống lầu, Đỗ Long lái xe cảnh sát chạy chậm chậm theo hướng hướng đi của chiếc Toyota Crown đấy. Một lúc sau Ngô Khả Nguyên gọi điện thoại đến nói với Đỗ Long: - Chiếc xe đó đã bị chúng tôi chặn lại bên đường Chính Nam, nghe nói có một tên vừa xuống xe là định chạy may mà bắt được.

Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, hắn nói cảm ơn, hẹn Ngô Khả Nguyên đi ăn đêm, sau đó lái xe đến đường Chính Nam, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe đó bị cảnh sát giao thông chặn lại bên đường, hai tên bị còng ngồi trên đường. Hai tên bị bắt đó còn luôn mồm kêu om sòm là bọn họ không trộm đồ.

Đỗ Long dừng xe bước nhanh tới, nghe thấy hai tên đó vẫn còn dông dài, hắn quất lạnh: - Hai tên tiểu tặc chúng mày! Máy ảnh của tao đâu?

Hai người kia nhìn thấy Đỗ Long bước tới không khỏi thầm kêu khổ, mấy cảnh sát giao thông kia lại nhận được chỉ thị của đại đội trưởng, bọn họ xác nhận là Đỗ Long liền đưa chiếc máy ảnh Nikon thu được cho hắn nói:

- Đột trưởng Đỗ, anh xem đây có phải máy ảnh của anh không?

Sau khi Đỗ Long đón lấy liền nói: - Đúng vậy. Tôi còn mất rất nhiều thứ nữa, các cậu còn lục soát được gì không?

Viên cảnh sát giao thông đưa cho hắn một gói to màu đen, Đỗ Long mở ra xem bên trong còn có hai cái ví, hai điện thoại, ba chiếc chìa khóa cùng mấy thứ đồ lặt vặt khác.

Đỗ Long sớm đã nhìn thấy hai tấm chứng minh thư bị cảnh sát giao thông cầm trong tay, nên hắn vốn không đụng đến hai cái ví đấy, nhưng lại lấy hai chiếc điện thoại ra nói: - Hai chiếc điện thoại này một là của tôi một là của bạn tôi.

- Nói láo! Đó là điện thoại của bọn tôi! Hai tên ngồi ở đó liêng hét lên, Đỗ Long vốn không thèm để ý đến bọn họ, thu luôn điện thoại sau đó nói với hai viên cảnh sát: - Còn một sợi dây chuyền vàng trị giá năm vạn tệ không thấy, tôi có thể đích thân hỏi một chút không?

Hai viên cảnh sát giao thông gật đầu nói: - Anh cứ hỏi đi.

Đỗ Long đến trước mặt một trong hai tên, tóm lấy cổ áo hắn uy nghiêm thấp giọng hỏi: - Là ai sai chúng mày đến hại tao?

Tên kia nói: - Mày là ai? tôi chưa từng gặp anh, anh nói gì tôi không hiểu.

Chỉ trong giây lát Đỗ Long đã có được câu trả lời mình cần, hai tên này chẳng qua chỉ là thứ bỏ đi vốn không hề có giá trị gì.

Người mà Đỗ Long bắt lại hỏi là phóng viên của một tòa soạn nhỏ, rảnh việc y thường chụp lén ảnh kiếm thêm thu nhập. Thời gian trước y nhận được sự ủy thác của một vị khách bí mật bảo y chụp trộm Đỗ Long, cục diện hôm nay chính là do người khách thần bí đó sắp đặt.

Tuy hai tên ngốc này cũng không biết lai lịch của người thần bí đó nhưng kinh nghiệm của bọn họ lại làm cho Đỗ Long nhớ lại hai vụ án đã từng xảy ra ở Thành phố Lỗ Tây. Lúc đấy Đỗ Long đang tham gia vòng cuối cuộc thi đấu võ cảnh sát toàn quốc, hai cảnh sát tiếp xúc qua với Đỗ Long đều bị giết chết một cách kì lạ. Trước lúc chết hai người cảnh sát đó cũng đã nhận sự ủy thác của một người bí mật.

Đỗ Long không tin lại có sự trùng hợp đến thế, rõ ràng kẻ thần bí đó là nhằm vào hắn.

Trong lòng Đỗ Long nghiêm nghị, hắn thấp giọng hỏi: - Chúng mày đã chuyển ảnh cho người khác chưa?

Tên phóng viên đó kêu lên: - Anh nói cái gì? Tôi bị oan, máy ảnh và điện thoại đều là của tôi! Tôi không trộm đồ!

Đỗ Long cười lạnh nói: - Lời này giữ lại để vào trong tù nói đi. Đồng chí cảnh sát giao thông, cảm ơn anh đã giúp tôi bắt được hai tên trộm này tìm về phần nhiều đồ bị mất. Nhưng vẫn còn một sợi dây chuyền vàng trị giá năm vạn tệ chưa tìm thấy. Sau khi đưa bọn chúng về mong các anh hết sức giúp đỡ, cảm ơn các anh!

- Chúng tôi không trộm đồ...không trộm... Hai tên đó vẫn còn hét lúc bị giải lên xe cảnh sát, nhưng phần lớn những kẻ bị bắt thường hét như vậy, nên mọi người cũng chẳng thèm để ý.

Đỗ Long quay lại xe, đang định xem nhật ký cuộc gọi của hai chiếc điện thoại đó thì đột nhiên một chiếc vang lên. Đỗ Long cầm lên nhìn thì chỉ thấy điện thoại hiện là ông chủ Vương điện đến, mà tự xưng của người thần bí đó lại đúng là ông chủ Vương. Trong lòng Đỗ Long liền run lên, hắn nhận điện thoại nhưng lại không nói gì chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng trầm nói: - Cảnh sát Đỗ, vận chó của mày thật tốt, như vậy mà cũng bị mày phát hiện mà bắt được.

Đỗ Long cười lạnh nói: - Mày là ai? sao mày là hãm hại tao lần này đến lần khác? Thậm chí còn giết người không thương tiếc?

Kẻ đó cười lạnh nói: - Chẳng phải mày là cao thủ hình sự sao? Đến tìm tao đi tao sẽ cho mày thân bại danh liệt, rồi sau đó sẽ từ từ thu phục mày. Mày càng đau khổ thì tao lại càng vui, tao thật muốn nhìn thấy cảnh mày vùi thân trong tù mà trằn trọc van xin... ha ha ha...

Đỗ Long cười lạnh nói: - Đừng có mơ, kiếp này mày không có cơ hội đâu, lập tức đến đồn công an khu vực mày đang ở đầu thú đi, có khi còn nhận được khoan hồng đấy.

Kẻ đó thản nhiên nói: - Mày mới là nằm mơ đấy. Mày vĩnh viễn không bắt được tao vì tao rất quen với cách điều tra hình sự mà mày thường dùng. Trong tay tao có một chồng sim điện thoại trả trước, số này gọi xong tao sẽ vứt, mày cũng đừng có mong tìm được manh mối gì trong đó. Tiếng của tao cũng đã qua chỉnh lý mã hóa rồi. Trừ khi mày là thần tiên nếu không đừng có mong tìm được tao.

Đỗ Long trầm giọng nói: - Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình là người mà ngươi sắp xếp đến để tiếp cận tao sao? Thời điểm bọn họ xuất hiện quá trùng hợp.

Kẻ đó cười lạnh nói: - Tao biết mày sẽ hỏi như vậy. Không sai, bọn họ là do tao phái đi để quyến rũ mày. Tên háo sắc nhà mày quản nhiên rất dễ trúng mỹ nhân kế, sau này tao sẽ phái nhiều mỹ nhân hơn nữa để tiếp cận mày, mày hãy cẩn thận một chút, lúc nào bị AIDS thì đừng trách tao không nhắc mày trước!

Đỗ Long cười lạnh nói: - Xem ra tao nghĩ oan cho bọn họ rồi, mày cứ việc phóng ngựa qua đây để xem tao cắn câu mày hay ta sẽ ăn sạch mồi nhà mày rồi tao sẽ nhét móc câu và đít mày.

Dập máy điện thoại, thì ngay trong một chiếc xe cách Đỗ Long không bao xa, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thần sắc tăm tối nhanh chóng tháo điện thoại rồi rút chiếc sim bên trong ra ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận