Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 1163: Tắm mình trong làn nước ấm mịn màng

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1163: Tắm mình trong làn nước ấm mịn màng

Đỗ Long sau khi nhảy xuống nước lặn một mạch đến chỗ Đường Lệ Phượng và Tô Linh Vân. Chỉ thấy trong làn sóng lấp lánh thân thể của hai thiếu nữ vô cùng đặc sắc mỗi người một vẻ. Bất luận vẻ đẹp đầy đặn gợi cảm hay là xinh đẹp mê đắm lòng người, thì hình thể đó chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ để lột tả. Đang say sưa nhìn ngắm, thì đột nhiên hai người thiếu nữ chia nhau bơi ra hai phía, Đỗ Long mới chui ra khỏi mặt nước. Lau hết nước trên mặt. Giả vờ choáng váng nói:

- Hức, người đâu?

- Người cái đầu cậu, sao cậu không chú tâm vào mà bơi?

Đường Lệ Phượng lấy tay hất nước vào mặt Đỗ Long, Đỗ Long gãi gãi đầu, nói:

- Đụng đầu rồi sao? À à, một mắt của em không nhìn được thuận tiện, cảm giác khoảng cách rất kém.

Đường Lệ Phượng ồ một tiếng, hối lỗi nói:

- Tôi quên mất chuyện này, xin lỗi cậu nhé.

- Không có gì.

Đỗ Long rất rộng lượng, hào phóng nói.

Đúng lúc đó, Tô Linh Vân ở một bên cười khẩy nói:

- Cảm giác khoảng cách rất kém? Vậy sao lúc săn bắn mục tiêu lại chuẩn vậy?

- Híc, đúng vậy.

Đường Lệ Phượng bị Tô Linh Vân đánh thức, hoài nghi nói:

- Cậu đang lừa tôi à?

Đỗ Long vội vàng biện minh nói:

- Khoảng cách xa một chút không thành vấn đề, mắt tôi lại là càng gần càng khó phán đoán khoảng cách.

- Thật vậy sao

Đường Lệ Phượng vẫn rất hoài nghi nói tiếp:

- Xem ra sau này không thể ngồi xe cậu lái rồi.

Đỗ Long cười ha ha, rồi đánh trống lảng nói:

- Chị, chị thấy suối nước nóng này thế nào?

Đường Lệ Phượng nói:

- Tôi nghĩ thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, Chủ tịch Tô thấy được mới tốt.

Tô Linh Vân cười đáp:

- Nói thật lòng...tôi cảm thấy chỗ này cũng giống như mấy địa phương khác. Điểm đột phá là nó không quá xa như mấy nơi xã Mãnh Tú bên thành phố Thụy Bảo...

Đỗ Long nói:

- Vậy cô cho rằng nơi đây không có giá trị đầu tư đúng không?

Tô Linh Vân nói:

- Giá trị đầu tư cũng không thể nói là không có. Có điều...nhất định phải cải tạo tốt mới có khả quan. Mặt khác, muốn tập hợp nhiều tài nguyên này làm thành một thương hiệu du lịch thúc đẩy thị trường, số tiền phải chi ra chắc chắn không hề nhỏ. Vốn lưu động trong các lĩnh vực kinh doanh đầu tư gần đây của tập đoàn Linh Phong không nhiều. Không biết chính quyền thành phố Lỗ Tây có thể hỗ trợ cho vay một khoản được không?

Đường Lệ Phượng nói:

- Tôi sẽ dốc toàn lực nghĩ cách. Nếu dự án này sáng sủa, hiệu quả hẳn sẽ rất lớn...

Tô Linh Vân và Đượng Lệ Phượng bàn đến công việc chính, Đỗ Long nhàm chán bơi qua bơi lại bên cạnh. Vùng đất nóng trong tỉnh Thiên Nam tương đối nhiều. Suối nước nóng cũng rất phố biến. Cái suối nước nóng không người này quả thực khuyết thiếu đặc biệt. Phải khai thác thế nào mới có tiền đồ đây? Đỗ Long cũng bắt đầu động não suy nghĩ.

- Tôi nghĩ ra rồi!

Đỗ Long đột nhiên gọi lớn, khiến Tô Linh Vân và Đường Lệ Phượng một phen giật mình. Đường Lệ Phượng tức giận nói:

- Cậu định dọa chết người à, khoe khoang gì vậy?

Đỗ Long mừng rỡ nói:

- Tôi nghĩ ra phải khai thác nơi này thế nào rồi. Nói trắng ra là tắm suối nước nóng thì không có gì lạ, nhưng nếu làm một giải đấu bóng dưới suối nước nóng chẳng phải rất hay sao? Còn có thể làm vài ván cờ vây hoặc cờ vua thấm nước, mỗi ngày tổ chức một vài hoạt động thi đấu đại loại...

Tô Linh Vân khẽ mỉm cười, nói:

- Đây đều là chút ý tưởng sáng tạo nhỏ, trợ lực cho kinh doanh không lớn. Hơn nữa còn rất dễ bị bắt trước, chỉ có bấy nhiêu vẫn chưa đủ.

Đỗ Long đảo mắt nói:

- Tôi thấy mùi lưu huỳnh trong suối rất nặng. Có thể tuyên truyền về hiệu quả chữa bệnh của nó. Thậm chí có thể mang một vài loài cá về nuôi, có thể giúp người ta kì cọ mát xa bàn chân... rất nhiều người già yêu thích đấy.

Đường Lệ Phượng mỉm cười không nói, Tô Linh Vân hờ hững liếc nhìn Đỗ Long một cái, nói rằng:

- Chủ ý này không tồi, chi bằng để Đỗ Tổng đến phát triển chỗ này nhỉ.

Đỗ Long thấy Tô Linh Vân có chút không vui, hắn nói:

- Được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì, tôi qua bên kia chút.

Đỗ Long ngụp cái xuống nước, tựa cá bơi đến một nơi khác. Tô Linh Vân nhìn theo bóng hắn trong làn nước, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Những điều Đỗ Long vừa nói giống hệt thứ cô đang nghĩ. Đầu óc Đỗ Long còn nhanh nhẹn hơn cả Thạc sỹ Kinh tế học ở rường đại học Yale gì đó, đáng tiếc...

Tô Linh Vân quay đầu lại nói với Đường Lệ Phượng:

- Bí thư Đường, vẫn là hai vấn đề này, thứ nhất chính là khoản cho vay, cái khác chính là thời hạn kinh doanh. Chính quyền thành phố Lỗ Tây cần phải cung cấp cho tôi nhiều hơn những chính sách ưu đãi mới được.

Đường Lệ phượng cười nói:

- Nói như vậy chủ tịch Tô vẫn còn tin tưởng với việc đầu tư vào du lịch của thành phố Lỗ Tây?

Tô Linh Vân nói:

- Tôi cũng không chắc chắn lắm... có điều nếu có sự ủng hộ mạnh mẽ của chính quyền thành phố Lỗ Tây, nhất định lợi nhuận sẽ tăng rất nhiều...

Đường Lệ Phượng cười, lần này Tô Linh Vân tới một mình. Dường như tính cách cũng có chút thay đổi, không còn khó nắm bắt như lúc trước nữa. Đường Lệ Phượng có thể cảm nhận rõ ràng ý tưởng của Tô Linh Vân. Dù sao thì Đường Lệ Phượng cũng đã tiếp xúc khá nhiều thương nhân, đường đi nước bước của Tô Linh Vân còn khá non nớt với những kẻ lõi đời kia. Cô ấy nói vậy thực ra chỉ là muốn gây chút áp lực với chính quyền thành phố Lỗ Tây. Xem ra cô ấy vẫn còn xem trọng triển vọng du lịch của thành phố Lỗ Tây.

Nếu là ở thành phố Thụy Bảo, Đường Lệ Phượng có thể đáp ứng một vài điều kiện ưu đãi có thể cung cấp trong phạm vi chức quyền của cô. Nhưng hiện tại Đường Lệ Phượng chỉ là một Phó thị trưởng. cô ấy thực không có cách nào, chỉ có thể nêu ra vài ý kiến rồi phản ánh lại với Bí thư Thành ủy và Chủ tịch Thành phố để thảo luận trong cuộc họp thường ủy.

Hai người lại bàn bạc mấy chuyện đầu tư. Vì Đường Lệ Phượng không có quyền quyết định cuối cùng. Nói nhiều cũng không có lợi ích gì, hai người một lát sau thì ngừng lại. Sau đó liền nói về chuyện khác.

Nói rồi lại nói, Tô Linh Vân bỗng nhiên phát hiện không thấy Đỗ Long, cô kinh ngạc nói;

- Đỗ Long đâu? Anh ta bơi đủ rồi sao?

Đường Lệ Phượng cũng không để ý Đỗ Long đã đi đâu, cô cười nói:

- Tôi cũng không rõ lắm, cái thằng này chưa biết chừng bơi đi chỗ khác chơi rồi.

- À...

Tô Linh Vân thoáng chút thất vọng, không nói đến việc hắn đào hoa, thì thân hình của hắn cũng không tồi... Tô Linh Vân lén lút nếm mình nói:

- Thật không biết xấu hổ...

Có thiếu nữ nào không hoài xuân? Đàn ông thích ngắm nhìn thân thể phụ nữ, phụ nữ hà tất không như vậy? Chỉ là trong trạng thái bình thường không giám biểu lộ ra ngoài mà thôi.

Đường Lệ Phượng trong lòng cân nhắc một chút nói:

- Chủ tịch Tô, cô vẫn còn nhớ Chu Dịch Thăng đó chứ?

Tô Linh Vân sửng sốt, cô quay đầu lại nhìn Đường Lệ Phượng nói:

- Đương nhiên còn nhớ, Thị trưởng Đường, sao chị lại đột nhiên nhắc đến người này vậy?

Đường Lệ Phượng cố gắng che giấu suy nghĩ trong lòng, cô nói:

- Chủ tịch Tô và Chu Dịch Thăng tiếp xúc qua vài lần, cô cảm thấy con người Chu Dịch Thăng này thế nào?

Tô Linh Vân nghi hoặc nhìn Đường Lệ Phượng, nói lại:

- Cái này... cần phải xem tình hình đã... Thị trưởng Đường muốn nói đến phương diện nào?

Đường Lệ Phượng rất muốn tìm người hỏi một chút về tình trạng con người Chu Dịch Thăng có thể gửi gắm cả đời hay không. Nhưng những lời này bảo cô phải thốt ra thế nào đây? Đường Lệ Phượng châm chước nói:

- Cô cảm thấy người này đáng tin không?

Tô Linh Vân nhìn bộ dạng của Đường Lệ phượng, bỗng nhiên có chút giật mình. Nhưng lại cảm thấy rất không thể tin nổi. Đường Lệ Phượng là thân phận gì chứ, còn cả cái người Đỗ Long này nữa, làm sao có thể...

Tô Linh Vân nói:

- Trên phương diện sự nghiệp hoặc đối tác làm ăn... Chu tiên sinh khá đáng tin cậy, nhưng về chuyện tình cảm... người này dường như là một Hoa Hoa công tử...

Đường Lệ Phượng cảm thấy Tô Linh Vân dường như cảm nhận được tâm tư của mình. Cô liền đỏ mặt, nói:

- Tôi chính là nói về lĩnh vực hợp tác...Chủ tịch Tô cô nghĩ đi đâu vậy.

Đường Lệ Phượng nói như vậy Tô Linh Vân lại càng vững tin quan hệ giữa Đường Lệ Phượng và Chu Dịch Thăng không bình thường. Trong lòng cô thầm kinh ngạc, nhưng ngoài miệng lại tươi cười nói:

- Con người Chu tiên sinh rất tốt, nhưng chỉ nên trong giới hạn bạn bè thì hơn...

Đường Lệ Phượng che giấu nói:

- Đúng vậy, tôi cũng thấy như vậy...

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó dường như cùng lúc quay mặt đi. Đường Lệ Phượng cảm thấy tim đập rất nhanh. Tô Linh Vân lại đầy bụng nghi vấn, chỉ tiếc là Đỗ Long không biết đã đi đâu rồi...
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận