Con Dâu Trời Phú - Chương 1079

Con Dâu Trời Phú Chương 1079
Những công ty thuê văn phòng ở đây đều thuộc hàng trung đẳng, thu nhập của nhân viên tất nhiên không bằng những nhân viên được làm việc ở các tòa nhà văn phòng xa hoa kiểu mới. Thế nên, một chiếc BMW thình lình xuất hiện ở nơi này cũng dễ dàng kéo theo sự chú ý.

“Chưa từng thấy biển số xe này, chẳng lẽ là có công ty mới vào đây à?”

“Chẳng nghe thấy có tin tức gì, chắc không phải đâu?”

“Có lẽ là tới đón người yêu tan làm thôi.”

“Có khi là một ông chủ lớn nào bao nuôi tình nhân ấy chứ.”

“Cậu ngốc à, tình nhân mà còn cần phải tự mình tới đón thế sao?”

Mồm năm miệng mười.

Lúc này, đột nhiên của xe bật mở, một người đàn ông bước xuống từ trêи ghế lái.

Áo vest giày da, đẹp trai rạng ngời, vừa nhìn đã biết là kiểu người không giàu thì cũng sang.

“Ôi! Một anh siêu cấp đẹp trai nha!”

“Cao phải tới một mét chín ấy chứ nhỉ?”

“Giống người mẫu trêи tạp chí, vai rộng, eo thon, chân dài, tớ cá hai túi sợi cay là anh ta nhất định có cơ bụng!”

Tiếng bàn tán ồn ào xung quanh làm Lục Chinh thấy phiền, ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện vẻ buồn bực. Đột nhiên, cái nhìn dừng lại, lướt qua đám người và dán chặt vào một thân ảnh lả lướt đang đi qua cửa xoay, ánh sáng trong mắt bừng lên.

Sau đó nhanh chóng tiến lên, “Hi Hi, anh tới đón em.”

Nói rồi còn định duỗi tay ra muốn ôm bả vai cô.

Đàm Hi tránh đi, lạnh nhạt nhìn anh, “Lục Tổng định làm gì thế? Ăn cơm với đối tác mà còn muốn ôm ôm ấp ấp?”

Sắc mặt người đàn ông tối sầm, cắn răng: “Đối tác chó má gì, em là người phụ nữ của anh.”

“Xem ra, bữa cơm hôm nay không phải để nói chuyện công việc mà là muốn nói chuyện tình yêu?”

“Cũng có thể nói như thế.” Lục Chinh gật đầu thành thật, ngoại trừ nói chuyện tình yêu ra, anh còn muốn… khụ!

“Thế sao.” Đàm Hi cười nhạt, “Thế em không đi nữa.”

Nói xong liền cất bước định đi. Lục Chinh túm lấy cổ tay cô kéo lại, “Em đừng đi… Có gì thì từ từ nói nào.”

Tầm mắt dừng trêи cổ tay, Đàm Hi lắc nhẹ, “Như này thì còn nói từ từ thế quái nào được?”

Lục Chinh khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng rụt tay về.

“Rốt cuộc bữa ăn này là vì việc công hay vì việc từ đây?” Người phụ nữ nhướng mày, mơ hồ hiển lộ ra sự quyến rũ làm người ta phải ngứa ngáy trong lòng.

Sau một lúc lâu, Lục Chinh cắn rằng: “… Việc công.”

“OK, lên xe thôi.”

Lục Chinh kéo cửa xe bên ghế phụ lái ra cho cô, đợi Đàm Hi ngồi vào rồi, anh mới đóng cửa lại.

Lại vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ.

BMW kiêu ngạo lao vụt đi, ném lại mọi lời bàn tán của mọi người ở sau lưng.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước của một nhà hàng.

Đàm Hi đang định tháo dây an toàn thì mu bàn tay lại bị một tầng ấm áp bao phủ, Lục Chinh nói: “Để anh.”

Cô rụt tay về, trêи mặt vẫn bình thản nhưng trái tim lại đập bình bịch.

Xuống xe, đứng yên, Đàm Hi ngẩng đầu quan sát xung quanh, một biển hiệu bằng gỗ tử đàn đập vào trong tầm mắt, bốn chữ “Xuyên Du nhân gia” như rồng bay phượng múa.

Trong mắt cô hiện lên vẻ phức tạp, mím môi nhưng vẫn không nói gì.

Lục Chinh đỗ xe cẩn thận rồi mới đi tới bên cạnh cô, cùng sóng vai đứng yên, bàn tay thò ra ôm eo người phụ nữ bên cạnh theo thói quen, đến khi nhận ra mới cứng đờ người, rụt lại cũng dở mà không rụt lại cũng chẳng xong.

Liếc trộm vẻ mặt của Đàm Hi, thấy cô không tỏ vẻ bài xích như trước nữa thì trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướиɠ.

Nhỏ nhắn và mảnh khảnh.

Còn có cả sự ấm áp.

Y như năm năm trước đây, chẳng có gì khác biệt cả.

Chẳng phải người ta cứ nói phụ nữ sinh con xong thì dáng người sẽ thay đổi ít nhiều hay sao?

Lục Chinh buồn bực.

Đó là vì anh không biết lúc Đàm Hi ở nước ngoài, mỗi cuối tuần đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để tập thể hình, cũng không biết được cô đã phải kiên trì bao nhiêu lâu mới có được hiệu quả thế này.

“Đi thôi.”

Hai người tiến vào.

Người phục vụ lập tức tiến lên, dẫn bọn họ tới phòng ăn.

“Là ở nơi này, mời hai vị.” Lùi lại nửa bước, nhường đường cho Lục Chinh.

Lục Chinh giơ tay ra đặt lên then cửa, hơi dùng sức, nháy mắt liền để hé ra một cái khe hẹp.

Đàm Hi liếc nhìn anh, sau đó đẩy hẳn cửa ra, một biển màu hồng phấn đập thẳng vào mặt. Cô nghiêng đầu tránh đi theo bản năng, đến khi tập trung nhìn lại, tuy tố chất tâm lý mạnh mẽ cũng không khỏi bị tình cảnh trước mắt dọa cho há hốc mồm.

Căn phòng vốn dĩ được trang hoàng rất tinh tế giờ chất đầy bóng bay màu hồng… trêи mặt đấy, bay trêи không trung, thậm chí trêи trần nhà cũng ngập tràn.

Cách chỗ cô đứng khoảng ba bước, một hình trái tim được xếp bằng hoa hồng, ở giữa còn có một vòng những ngọn nến lung linh nữa.

Khóe miệng Đàm Hi giật giật, muốn cười nhưng lại không dám cười.

Lúc này, Lục Chinh đi lướt qua cô, đứng ở giữa trái tim, mặt đối mặt với Đàm Hi, không biết lội từ đầu ra một bó hoa hồng vàng, ôm ở trước ngực.

“Một giọt nước mắt của tình nhân có thể làm ta say, trái tim đa tình xoa nhẹ cũng có thể vỡ, yêu cũng mệt mỏi, hận cũng mệt mỏi, nhưng không yêu không hận thì lại chẳng còn cảm giác gì, đừng nói ai sai, cũng đừng nói ai đúng…”

“Dừng!” Đàm Hi giơ tay ra chặn lại, cả người cô đã nổi đầy da gà rồi. Người đàn ông nhìn cô chằm chằm đầy chấp nhất, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Đàm Hi nuốt nước bọt, “Không phải là muốn ăn cơm ư? Anh đang làm gì thế?”

“Tỏ tình. Không nghe ra ư?”

“Không phải… Ai dạy anh làm thế vậy?”

Bóng bay, nến, hoa hồng, còn có cả hương nước hoa gay mũi tràn ngập căn phòng, nhìn thế nào cũng thấy dung tục quá đáng, tuyệt đối không phải chiêu mà loại người chẳng có tí tế bào lãng mạn nào như Lục Chinh có thể nghĩ ra được.

“Em không thích sao?” Trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia ảm đạm.

“..” Cô phải nói thế nào đây?

“Trêи diễn đàn nói, phụ nữ đều thích thế này mà.”

“Diễn đàn nào?”

Lục Chinh báo tên ra, khóe miệng Đàm Hi càng co giật kinh khủng hơn.

“Thời gian năm năm, sao anh chẳng tiến bộ thêm được tí nào thế? Còn dùng biện pháp già cỗi này, dỗ mấy cô gái trẻ thì còn được.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận