Con Dâu Trời Phú - Chương 1361

Con Dâu Trời Phú Chương 1361
“Chụ Dịch, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Anh đang theo đuổi em, không nhìn ra sao?”

“A Sóc, em có thể…” Hắn ta ngừng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng chờ mong, “Cho anh thêm một cơ hội1không?” “Không thể”

Đau lòng quá.

“Lên đây, chúng ta nói chuyện.” Chu Dịch chuyển chủ đề.

“Nói chuyện gì?” Cằm hơi hất lên, mang theo vẻ cao ngạo, đẹp đến mức cực kỳ có tính công kích, nhưng lại khiến người8ta không thể dời tầm mắt ra được.

Ánh mắt Chu Dịch khẽ lóe sáng, loáng thoáng mang theo nhiệt độ nóng rực, nghe thấy thế, cổ họng hắn nghẹn lại: “Nói chuyện… kịch bản.” Đúng! Chính là kịch bản.

“Được2thôi.” Mặt Hàn Sóc giãn ra, kéo cửa xe ngồi vào.

Một loạt động tác trôi chảy, nhanh gọn dứt khoát. Chu Dịch ngơ ngác, nhìn cô đầy lúng túng, đợi đến khi có phản ứng trở lại thì Hàn4Sóc đã ngồi yên trên ghế phụ.

“Em…”

“Chẳng phải muốn nói về kịch bản sao?” Hàn Sóc tháo kính râm xuống, xoay sang nhìn hắn. “Đổi một nơi khác.” Hít thở sâu, cố gắng khống chế cảm xúc, Chu Dịch cố giả vờ bình tĩnh.

Đến khi hai người ngồi trong một quán cà phê, trước mặt mỗi người là một ly nước nóng, bốc khói nghi ngút, hắn vẫn chưa phản ứng lại kịp.

“Quả ớt nhỏ” bỗng nhiên… không cay nữa? Trong lòng Chu Dịch chới với, hoảng hốt.

Nhưng lại vô cùng tận hưởng thời khắc bình tĩnh như lúc này của hai người.

“Tôi đã xem qua kịch bản “Bình minh sau đêm lạnh rồi.” Hàn Sóc lên tiếng trước, “Nếu trao đổi thuận lợi, sẽ nhanh chóng ký hợp đồng với Cận Kỷ Nguyên.” “… Ký với Cận Kỷ Nguyên?” Chu Dịch sửng sốt.

Hàn Sóc gật đầu: “Tôi biết, theo thông lệ của giới showbiz, đầu tiên nên liên lạc với bên phía nhà đầu tư, sau đó mới thông qua công ty quản lý đứng ra làm trung gian, đạt thành hiệp nghị. Nhưng tôi không phải là người của Tinh Huy, nếu có ký chỉ ký phim, không có tư cách hưởng thụ sự đảm bảo của công ty quản lý, vì thế tôi sẽ trực tiếp làm việc với Cận Kỷ Nguyên.” “Không cần phải phiền phức như thế, Thế Kỷ là bên đầu tư, anh có thể…” “Không cần.” Hàn Sóc ngắt lời.

Hắn cau mày: “Em muốn vạch rõ quan hệ với anh?” Rõ ràng là có con đường tắt ngắn hơn, chỉ vì do hắn đề ra, nên cô thà chọn một con đường khác vất vả hơn?

Hàn Sóc nhìn hắn với thái độ kỳ lạ: “Chúng ta có quan hệ gì sao?”

Nếu đã không có làm gì có cái vụ “vạch rõ quan hệ” kia?

Chu Dịch:“…”

“Những điều tôi muốn nói chỉ có thể, đi trước đây.” Hàn Sóc đứng dậy, muốn rời đi. “Đợi đã!”

“Còn có việc gì sao?”

Ánh mắt hắn bỗng trở nên u tối, phát ra ánh sáng âm trầm. Hắn đứng dậy, nhìn vào mắt Hàn Sóc, một lúc sau, “Em vẫn chưa nói, có thích hoa hồng mà anh đã tặng hay không?”

Hàn Sóc: “Không thích.”

Chu Dịch trừng mắt, cơn giận dữ tích tụ, mắt thấy sắp bùng nổ thì bỗng nhiên lại ủ rũ chán chường như quả bóng xì hơi.

Anh ta khẽ lẩm bẩm, giọng điệu không phục: “Thế vì sao vẫn nhận nó?” Hàn Sóc nhìn hắn, “Tôi cứ tưởng là David tặng.” Khựng lại, bổ sung thêm, “David Norlan.”

Chu Dịch: “…” Đâm vào tim, đâm trăm nghìn lỗ. “Còn hoa thì sao?” Không chịu bỏ cuộc, hắn nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn ra được gì đó, nhưng tiếc thay lại chẳng có gì cả.

“Tôi đã kêu chị Thu xử lý rồi.”

Lại trúng phải một trận đâm. Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô đi càng ngày càng xa. Chu Dịch nổi khùng, hét lên… “Em đợi đó! Anh sẽ không bỏ cuộc đấu!” Vài ngày liên tục, Hàn Sóc đều nhận được hoa, đều là hoa hồng đỏ xinh đẹp. Cô đến công ty, hoa hồng được mang đến văn phòng của Triệu Thu. Cô ở nhà, thiếu niên xinh xắn kiên trì bấm chuông cửa. Ngày thứ sáu, Triệu Thu không thể nhịn thêm được nữa, gọi một cú điện thoại cho Hàn Sóc. “Chị xin em, quản đi mà! Nếu còn tiếp tục như thế nữa, người quản lý như chị có thể đi bán hoa kiếm tiền được mất!” Một câu “không quản được” suýt chút nữa đã làm Triệu Thu tức bốc khói. “Không được quẳng trách nhiệm như thế!” Hàn Sóc cười khẽ: “Hoa tặng đến tận cửa miễn phí, trang điểm văn phòng cho chị, còn có gì không vui nữa chứ?”

“Trang trí? Mợ nó chỗ của chị sắp biến thành biển hoa rồi này!”

“Ha ha…”

“Em còn cười được à?” Hàn Sóc ngừng cười, đề nghị: “Vứt luôn đi!” “…” Trần Thu im lặng, “Em nói thật ư?” “Em giống như đang nói đùa à?” Hàn Sóc hỏi ngược lại.

“Chậc… Em có biết số hoa này bao nhiêu một bó không?”

“Không rõ.”

“Thế…”

“Nhưng.” Hàn Sóc đổi hướng chủ đề, ngắt lời Triệu Thu, “Em mà muốn, em cũng có thể mua được.”

Được rồi, chị ta không hiểu được thế giới của đại gia. Khi Hàn Sóc lại bị tiếng chuông cửa nằm trong dự liệu đánh thức, cô cũng phải kinh ngạc về mức độ bình tĩnh của bản thân, ngồi dậy, xuống giường, khoác áo khoác, đi mở cửa.

“Cô Hàn, rất xin lỗi vì đã làm phiền cô, đây là hoa hồng đỏ của ngày hôm nay.” Ký tên như thường lệ, Hàn Sóc không muốn làm khó chàng thiếu niên xinh xắn thẹn thùng trước mặt này nữa, dù sao cũng là fan của cô.

“Hoa này, cô nhận lấy.” Hàn Sóc ừ một tiếng, nhận lấy, đợi sau khi cậu ta đi, cô nới lỏng tay.

Đóa hoa hồng xinh đẹp như chiếc diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, lớp bụi dưới đất làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của nó.

Rầm…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận