Con Dâu Trời Phú - Chương 1472

Con Dâu Trời Phú Chương 1472
Xin hỏi, có ông chồng như con sói đói, lúc nào cũng kêu không đủ thì phải làm sao đây?

Đáp: Vậy thì chỉ có thể cho ăn thêm thịt thôi! Eo ư, đau nhức rồi sẽ hết; môi ư, sưng một chút rồi sẽ hết sưng thôi.

Đôi cuối cùng là Lục Chinh và Đàm Hi. Ông cụ Đường cũng thực hiện các bước giống y như trước, đáp án không2có gì thay đổi. Lục Chinh: “Tôi bằng lòng.” Đàm Hi: “Tôi bằng lòng.”

Bốn mắt nhìn nhau, cảnh sắc xung quanh đều dần trở nên mờ nhạt, trời và đất cũng mơ hồ, trong mắt chỉ còn lại lẫn nhau, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ của đối phương vào trong đầu, lưu giữ vĩnh viễn.

“Hi Hi, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh, A Chinh.”

Kết thúc nghi thức là5thời gian khách khứa hoạt động tự do.

Đàm Hi quay trở về phòng, lập tức cầm điện thoại gọi cho Thời Cảnh: “Thế nào rồi? Vâng… Em lập tức qua ngay…”

Cô thay váy cưới ra với tốc độ nhanh nhất, mặc một chiếc váy ngắn ngang đầu gối. Kéo cửa ra thì thấy Tống Bạch đứng ngơ ngẩn ở đó, tay giơ lên giữa không trung, hiển nhiên còn chưa6kịp gõ cửa thì đã đụng phải Đàm Hi từ trong phòng đi ra.

“Người vừa rồi là ai?”

“Tôi có lời muốn nói với em.”

Hai người gần như mở miệng cùng lúc. Đàm Hi ngừng lại: “Nói cái gì? Có phải có liên quan tới người kia hay không?” Tống Bạch gật đầu.

Đàm Hi bảo anh ta vừa đi vừa nói chuyện.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ anh ta5là anh cả của An An, là người chủ sự hiện tại của An gia – An Tuyệt!”

Mí mắt Đàm Hi giật mạnh.

Có thể khiến An Tuyệt phải tự mình tới đây một chuyến, vậy An An… Cô không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Gió tháng Tư vẫn còn mang theo một chút hơi lạnh. Tới vườn hoa, Đàm Hi liền cất bước nhẹ nhàng theo bản năng. Người3đàn ông xoay người, một gương mặt anh tuấn, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đồng tử hơi có màu tím.

Tổng Bạch không tiến lên nữa nhưng vẫn không nhịn được nhìn người đó thêm vài lần. Người mạnh nhất trong thế hệ sau của An gia, đứa con trai mà An Tuyển Hoàng hài lòng nhất… “Thất thần cái gì? Đi thôi.” Thời Cảnh thấy anh ta vẫn đứng sững ra tại chỗ thì trực tiếp đưa tay kéo người đi luôn.

“Anh đừng có kéo… Tôi có chân…” “Còn nhìn nữa thì tôi cũng không dám đảm bảo cặp mắt của đại thẩm phán nhà cậu còn lành lặn ở trong hốc mắt nữa đâu.”

Cả người Tống Bạch run lên, “Khủng bố đến mức ấy sao?”

“Hừ hừ…”

“Lúc trước ở trong phòng chiếu phim, tôi đã bảo anh ta ở lại, nhưng cậu chủ Tuyệt này hoàn toàn chẳng thèm trả lời tôi, sao anh đuổi theo thì anh ta lại không chạy nữa thế?“.

Thời Cảnh liếc nhìn anh ta, “Chỉ có thể nói là cậu quá bất tài thôi.”

“Fuck… anh mới bất tài ấy! Chắc chắn là đã đánh nhau rồi đúng không, dù sao anh cũng chỉ biết động tay động chân thôi mà.”

Thời Cảnh hơi lắc bả vai, chậc…

Ra tay tàn nhẫn thật, không hổ là con sói con của An gia. Tiếng nói dần nhỏ đi, trong vườn hoa chỉ còn đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau. “Xảy ra chuyện gì với An An vậy?”

Người đàn ông không nói chuyện, trong ánh mắt lạnh nhạt có giấu sự sắc bén, đồng thời cũng có cảm xúc khác, vô cùng phức tạp.

“Chắc chắn là cậu ấy đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không sẽ không quay video trước thế này. Tối hôm qua, tôi hỏi Dạ Tổng, ông ấy nói mẹ của anh đột nhiên sinh bệnh, cần có An An ở bên chăm sóc, tôi đã tin, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy không đúng. Nếu như thế, sẽ không có chuyện đến một cuộc điện thoại mà cậu ấy cũng không gọi được… Trừ phi,“ Đàm Hi dừng lại, “Cậu ấy căn bản không có cách nào gọi điện thoại!”

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ đau đớn tột cùng. Vừa lúc bị Đàm Hi nhìn thấy, “Làm ơn nói cho tôi biết đi, rốt cuộc An An bị làm sao thế? Hoặc là, anh nói thẳng ra cậu ấy bình an vô sự, anh nói đi…” “Trước ngày lên đường về tham dự hôn lễ, có một trận động đất nhỏ đã gây ra tuyết lở, cả thôn làng bị chôn vùi… không ai còn sống.”

Hôn lễ kết thúc, khách khứa ra về, ba đôi vợ chồng mới cưới cũng lần lượt rời khỏi khách sạn, ai về nhà nấy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận